Không biết trở thành linh hồn rồi còn có tim hay không, nhưng y vẫn thấy đau.
Y lơ lững giữa không trung, nhìn Giải Ý ôm mình khóc không chịu buông tay, nhìn dòng người khuyên hắn buông tay, nhìn hắn bị cưỡng chế dùng thuốc an thần, bị người ta chở đi bằng cáng cứu thương, đưa lên xe, tim đau đến không thể chịu nổi.
Y đã chết, thành linh hồn, bởi vậy có thể đi đến bất cứ nơi nào, vì vậy y canh giữ ở phòng bệnh Giải Ý, nhìn hắn tỉnh lại, nhìn hắn tối tối lại tới phòng liệm, nhìn di thể mình lệ rơi đầy mặt, nhìn hắn trở lại Bắc Kinh, ẩn nhẫn mà ngồi ở một bên, nhìn hắn tiếp thu những lời an ủi của người nhà cùng lãnh đạo, cùng hắn nhìn di thể mình hóa thành tro tại nơi hỏa táng, nhìn hắn mang theo hủ tro cốt mình trở lại Thượng Hải, nghe hắn nói với phụ mẫu: “Ta có nhà, đó là nhà của ta cùng Dung Tịch.” Tim cảm thấy đau đớn vô cùng, dường như trong lòng chỉ tràn đầy nước mắt.
Khi Giải Ý mua một mộ địa bên cạnh mộ viên của mình, nhìn mộ bia y nói, tương lai chết cũng muốn cùng y táng chung một chỗ thì y nóng nảy. Đây là người mình âu yếm, hắn vẫn còn trẻ như thế, thế nào lại vì mình mà từ nay về sau mai táng tuổi già?
Y vốn nghĩ làm một cô hồn dã quỷ cũng tốt, vẫn có thể cùng Giải Ý, nhìn cuộc sống hắn, nhìn hắn vui sướng, nhìn hắn hạnh phúc, thế nhưng, hiện tại y không muốn thế, y không thể để Giải Ý cô đơn như thế, y phải về bên cạnh hắn, nhất định phải thế!
Vừa nghĩ như thế, y chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra, điều đầu tiên thấy chính là tường phòng bệnh màu xanh nhẹ.
Y rất bình tĩnh, chậm rãi giơ tay lên nhìn một chút, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, hữu hình hữu chất, không phải hư huyễn.
Như vậy, ta là Tá Thi Hoàn Hồn (1) sao? Y âm thầm nghĩ, chậm rãi ngồi xuống.
Phòng bệnh rất xa hoa, trước đây y rất ít nằm viện, thỉnh thoảng vào tất nhiên cũng là ở loại phòng bệnh này, bởi vậy cũng không xa lạ. Y xuống giường, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, nhưng tay chân vẫn kiện toàn, vì vậy mang dép vào, chậm rãi vào buồng vệ sinh, nhìn kỹ gương.
Người đối diện tương đối trẻ, vóc dáng bình thường, vóc người cân xứng, tướng mạo đoan chính, lông mày rậm mắt to, mũi đĩnh trực, đôi môi hơi cong, thoạt nhìn không phải chính là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, nhưng khí chất, hình tượng đều ở hạng trung bình, có thân thể như vậy, y rất thoả mãn.
Hiện tại cần biết rõ thân phận của mình thôi.
Vừa nghĩ thế, y liền cảm thấy bản thân rất yếu, đầu có chút choáng. Y vịn tường đi ra ngoài, tới trước giường bệnh, nhìn một chút thẻ bệnh nhân treo bên giường.
Trần Ức Dung, nam, hai mươi bảy tuổi….
Ở trình độ nào đó mà nói, tên này thật đúng là có điểm giống tên trước đây của y. Như vậy, từ giờ trở đi, y chính là Trần Ức Dung rồi.
Y đang miên man suy nghĩ, cửa phòng cẩn thận đẩy ra, một nam tử trung niên tiến vào, thấy y đứng, không khỏi ngẩn ra, sau đó nho nhã lễ độ nói: “Trần tiên sinh, ngươi tỉnh rồi? Cảm thấy trong người thế nào?”
Dung Tịch quay đầu nhìn hắn một cái, hơi hơi gật đầu. Nói nhiều tất lộ, trước đây y cũng không thích nói, hiện tại càng thêm ít lời, lấy tĩnh chế động là biện pháp tốt nhất.
Người nọ mặc âu phục, tao nhã, đối với y rất lễ phép, “Nếu như Trần tiên sinh có tinh thần, ta nghĩ nói với ngươi một việc, ta là luật sư Hoàng Chí Minh của Trần gia.”
Dung Tịch gật đầu, chậm rãi đến bên giường, chậm rãi nằm xuống. Vừa rồi còn chưa cảm thấy, hiện tại thì toàn thân đều rất đau, không có một tia khí lực.
Hoàng Chí Minh ngồi vào ghế bên giường, chậm rãi nói: “Trần tiên sinh, ngươi là con ruột của Trần lão tiên sinh, thế nhưng vì nhiều nguyên nhân mà lưu lạc bên ngoài. Hai năm trước Trần lão tiên sinh tìm được mẫu thân của ngươi, nhưng mẫu thân của ngươi từ chối việc cho ngươi nhận tổ tông, Trần lão tiên sinh tôn trọng nguyện vọng của bà, không miễn cưỡng ngươi, ta nghĩ rằng mẫu thân ngươi cũng không nói cho ngươi. Hôm nay, lệnh đường đã tạ thế, Trần lão tiên sinh hy vọng ngươi có thể trở lại.”
Dung Tịch nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “Vậy người nhà của ta…….” Lời này của y rất mập mờ, hiểu cách nào cũng đúng, vừa có thể nói người nhà bên mẫu thân, cũng có thể hiểu là người nhà bên phụ thân.
Hoàng Chí Minh hiển nhiên hiểu theo nghĩa trước, vì vậy rõ ràng mà nói cho y, ” Mẫu thân cùng vợ của ngươi đều chết cả, ngươi không bị bảng quảng cáo trực tiếp đập trúng nhưng hôn mê vài ngày. Bác sĩ nói ngươi có thể trở thành người thực vậtmuốn tiếp tục duy trì sự sống cần một số tiền rất lớn, thân thích bên ngoại của ngươi nghe vậy cũng không còn ai ghé tới đây nữa.”
“À, ra là như thế.” Dung Tịch rất bình tĩnh, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước của mình, nguyên lai bản thân đúng là không có số hưởng thụ tình thương của mẹ a.
Hoàng Chí Minh nhìn gương mặt lãnh tĩnh của y bỗng nhiên hiện một tia ưu thương cùng bất đắc dĩ, khẩu khí hòa hoãn một ít, “Trần tiên sinh, tam ca ngươi giúp ngươi chuyển viện, bao một máy bay, chuyển ngươi vào bệnh viện tốt nhất, lại mời chuyên gia trị liệu cho ngươi, nếu không ngươi cũng không tỉnh lại nhanh như vậy. Ca ca tỷ tỷ của ngươi đều hy vọng ngươi có thể về nhà, nếu như ngươi có điều kiện gì, cứ nói.”
Dung Tịch suy nghĩ một chút, hờ hững nói: “Cha ta làm nghề gì?”
Hoàng Chí Minh dường như không chuẩn bị trước, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Làm trong ngành giải trí.”
“À.” Dung Tịch lại hỏi. “Ông ấy có bao nhiêu đứa con?”
Hoàng Chí Minh đang muốn mở miệng, thì từ cửa truyền tới thanh âm một người, “Để ta nói, Hoàng luật sư.”
Dung Tịch quay đầu nhìn, đi vào là một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, vóc người trung bình, nhã nhặn thanh tú, mặc một bộ đồ thường, ưu nhã hàm súc. Người này ngồi vào một chiếc ghế khác, Hoàng Chí Minh lập tức hạ thấp người chào, lễ phép kêu: “Tam ca.”
Người nọ gật đầu, mỉm cười nhìn về phía Dung Tịch trên giường bệnh, bình thản nói: “Ta đứng hàng thứ ba tại Trần gia, tất cả mọi người gọi ta Trần Tam, ngươi cũng có thể gọi ta như thế.”
Dung Tịch chớp chớp mắt, quyết định học theo Hoàng Chí Minh, cúi đầu: “Tam ca.”
Trần Tam cười cười, “Ngươi nhận tổ tông, trở về nhà, đứng hàng thứ tư, trên chúng ta còn có đại ca và nhị tỷ, bọn họ đang ở nước ngoài làm việc, nghe nói ta tìm được ngươi, đều mong muốn gặp ngươi.”
Trần Tam vẫn tao nhã nhưng Dung Tịch đã từng gặp qua vô số người, vừa nhìn đã biết thân phận người này không giống người thường, hơn nữa không phải danh nhân bình thường, khẳng định cùng hắc đạo hoặc đứng bên ranh giới hắc bạch. Suy nghĩ một chút, y cẩn thận gật đầu, cung kính mà nói: “Cám ơn tam ca.”
Trần Tam mỉm cười: “Ngươi đừng có khách khí như vậy, sau này mọi người chính là người một nhà rồi. Hơn tháng trước, trước khi phụ thân qua đời, có để lại di chúc, muốn chúng ta tìm ngươi trở về, hôm nay cũng thực hiện được di nguyện của ông ấy, coi như an ủi linh hồn ông nơi cõi cực lạc. Ngươi cứ tự nhiên, ngươi là con ruột của ông, mang cùng dòng máu với chúng ta, đó là điều chắc chắn. Trần gia chúng ta cũng có thân phận trong xã hội, ngươi là Trần gia Tứ công tử, không ai dám xem thường ngươi đâu.”
Dung Tịch cười cười, lần thứ hai nói lời cảm ơn với Trần Tam.
Trần Tam lấy ra một tờ chi phiếu cho y, bình thản nói: “Cái bảng quảng cáo từ trên cao rớt xuống, khiến cho gia đình ngươi mất mạng đã qua giám định tư pháp, bởi vì quảng cáo tiết kiệm phí dụng, sử dụng thép chữ L quá mỏng, chịu tải không được nên gió mạnh làm rớt. Ta đi tìm lão bản công ty đó, hỏi hắn muốn đền tiền hay là muốn ngồi tù, hắn cũng minh bạch, nếu như chúng ta báo án, hắn khẳng định không tránh khỏi, nên đề nghị đền tiền, đồng ý giải quyết riêng, bồi thường 2.000.000 cho ngươi. Mặt khác, lão gia tử qua đời để lại cho ngươi hai căn nhà cùng một công ty, Hoàng luật sư ở chỗ này, ngươi có thể ký một chữ, để hoàn thành thủ tục thừa kế.”
Dung Tịch cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó nghĩ huynh đệ tỷ muội nhà này thật không sai, đối với huynh đệ phụ thân sinh ở bên ngoài không thành kiến, không làm khó dễ, còn giúp y giải quyết rất nhiều việc, đồng thời chủ động để y kế thừa di sản. Y tự nhiên sẽ không khách khí, lại càng không già mồm cãi láo. Hiện tại y cái gì cũng không muốn làm, nhất tâm trở lại tìm Giải Ý, trên tay không có tiền khẳng định không được.
Lần thứ hai y cảm ơn Trần Tam, sau đó đọc tỉ mỉ văn kiện Hoàng Chí Minh đưa cho y, xác nhận không có vấn đề, liền tiếp nhận bút ký tên. Y là một người cực kỳ cẩn thận, trước đây mỗi lần ký tên đều suy nghĩ rất kỹ, lúc này cũng vậy. Cầm bút ngừng một chút, y ký tên Trần Ức Dung.
Hoàng Chí Minh cầm lại văn kiện, Trần Tam mỉm cười nói: “Tứ đệ, hoan nghênh về nhà.”
____________
(1) Tá thi hoàn hồn: (mượn xác để hồn trở về) đây là kế thứ 35 trong Tam thập lục kế của binh pháp Tôn Tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT