Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

“Điển Điển, ba và chú Chiêm trước đây là bạn tốt, bởi vì một chuyện mà cãi nhau, hôm nay tụi ba nói chuyện về vụ đó … Hiện tại, hai tụi ba đã là bạn tốt rồi.” Tần Nặc không muốn nói dối con trai mình, nhưng nhưng bây giờ tuyệt đối không phải là lúc nói chân tướng cho Tần Điển nghe, hắn chỉ có thể nửa thật nửa giả nói cho Tần Điển nghe.

“Ba nói dối!” Tần Điển bén nhạy cảm thấy trong ánh mắt của ba mình mang theo ý tứ hàm xúc dối trá.

“Điển Điển, con đi ngủ trước đi, được không? Ngày mai con còn phải đi học đó!” Tần Nặc mong muốn Tần Điển có thể đem chuyện này quên mất.

“Con không ngủ! Con không phải đứa ngốc! Ba cùng chú Chiêm nhất định có cái gì đó! Chết tiệt! Baba mình lại là gay! Buồn nôn!” Nói xong, Tần Điển xoay người chạy ra khỏi nhà.

Tần Nặc không biết Tần Điển học ở đâu ra nhiều từ ngữ đến vậy, rồi lại có thể dùng một phương thức tổ hợp lại thành một câu, khi hắn hồi phục tinh thần lại thì đã không thấy bóng dáng của Tần Điển.

Tần Nặc luống cuống, vội vã chạy ra khỏi nhà, nhìn chung quanh, nhưng lại không thấy thân ảnh của Tần Điển. Đứa bé này chạy trốn rất nhanh.

Làm sao bây giờ?

Trời ạ! Hắn nhất định phải bắt bằng được Tần Điển!

Tần Nặc ở trên con phố gần đó tìm thật lâu cũng không thấy Tần Điển, mà ông trời cũng không tốt lành, hơn nửa đêm lại có thể đổ mưa.

“Woa ~~~ Trời ạ! Điển Điển!” Tần Nặc nhìn bầu trời. “Đừng mưa mà! Điển Điển không có mang theo dù.”

Đêm mưa, Tần Nặc cứ như vậy chạy trên đường, cực kỳ cẩn thận tìm kiếm con trai của mình, không biết qua bao lâu, tạnh mưa, trời cũng rạng sáng, Tần Nặc mới về được tới nhà.

Trước đó vội vàng chạy ra khỏi nhà, không có khóa cửa, may là nhà không bị trộm.

Không! Có gì đó không đúng!

Đôi giày ngay cửa kia …

“Điển Điển, con ở đâu? Con sắp hù chết ba rồi đó! Có mắc mưa không? Chờ chút, ba nấu canh gừng cho con!” Tần Nặc mở cửa phòng Tần Điển ra, đã thấy Tần Điển mặc quần áo ẩm ướt không hề tức giận nằm dài trên giường.

“Điển Điển?” Niềm vui tìm được Tần Điển còn chưa mất đi, nhưng một sự sợ hãi liền dâng trào trong mắt Tần Nặc.

“Điển Điển! Điển Điển!” Tần Nặc tiến lên, ôm lấy Tần Điển, trời ạ, nóng quá!

Không xong! Tần Điển nhất định là mắc mưa nên phát sốt!

Mày mà bình thường có chuẩn bị thuốc hạ sốt và miếng dán hạ sốt, Tần Nặc vội vàng thay quần áo cho Tần Điển, đặt miếng dán hạ sốt lên trán, lập tức để cho Tần Điển uống thuốc hạ sốt. Sờ sờ dưới người của Tần Điển, phát hiện giường cũng đã bị Tần Điển làm ướt, Tần Nặc liền ôm Điển Điển chuyển qua giường của mình.

Làm xong hết thảy, Tần Nặc mới cảm thấy đầu của mình có chút choáng, chắc là vừa rồi quá gấp chăng …

Thế nhưng, chỉ cần thấy Điển Điển đã trở về, hết thảy đều tốt …

Tần Nặc thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ, haizzz, ngày hôm nay nhất định là không có cách nào đi dạy rồi!

Điển Điển nghi vấn quan hệ giữa hắn và Chiêm Lệ … Loại chuyện này, có thể kéo dài được bao lâu thì kéo … Tần Nặc không hy vọng Tần Điển sẽ biết chuyện này sớm. Hắn nhất định không tin cái lý luận chó má “Con của đồng tính luyến ái nhất định sẽ là đồng tính luyến ái”, nhưng nếu biết chuyện này quá sớm sẽ gây nên ảnh hưởng xấu tới sự phát triển tương lai của Tần Điển, nhất định là hại nhiều hơn lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play