Nghi thức cầu phúc đêm khuya kết thúc, trong ánh nến lau động, Phó Lệnh Nguyệt cẩn thận quan sát tình huống chung quanh 

Quả nhiên hộ vệ trong Thần nữ điên đã thay đổi, xuất hiện nhiều người mặt ngăm đen xa lạ, tuổi trẻ, thân hình cường tráng. Nhìn tư thế, cử chỉ chính là những binh lính dày dạn kinh nghiệm.

Xem ra Trương Kê nói rất đúng, người của Lý Thành Khí đã lặng lẽ rút khỏi, nay giám thị nàng có khả năng là người dưới trướng Phương gia. Phương Diệu Tổ càng thêm tự do ra vào Thần nữ điện, cử chỉ càng không kiêng kị, trong lòng cũng hiểu rõ. Đám người mơ ước hoàng quyền đã ngầm dùng phương thức có lợi cho mình nhất mà giảng hòa, nàng là con cờ trong bàn cờ của bọn họ, là thịt trên thớt, bị thế lực này định giá bán cho thế lực khác.

Trời đông giá rét, thiên hạ nhất thống đã sắp không còn tốn tại, ngày thay triều đổi đại cũng đã không xa.

Một đêm này, Phó Lệnh Nguyệt đứng lặng bên cửa sổ thật lâu. Mùa đông, ánh sao rất sáng, nàng cố tìm kiếm Bắc Đẩu Thất Tinh, nhìn đến hoa mắt, tâm tình buồn bã

Phụ tinh bên cạnh Khai Dương như song sinh, minh diễm động lòng người; Bật tinh thần bí, tục truyền là ở dưới Thiên Ki tinh nhưng nơi đó một màu đen tối, không thể nhìn rõ.

Vân Cấp Thất ký ghi lại,  gia nô của Hán tướng Hoắc Quang Gia khi đang đánh xe đã nhìn thấy hai trong Bắc Đẩu Thất Tinh,sáng rỡ dị thường

Nàng nhìn không thấy, nàng không có phúc như thế, nàng chỉ là một phàm nhân nhưng nàng không ngờ Viên Li cũng là một trong thất tinh. Lúc trước người phía sau màn đã sớm tính toán tốt, làm cho hắn gian nan sống sót để gánh lấy trách nhiệm nặng nề kia. Viên Li đã nói nam nhân và nữ nhân khác nhau, quả thật là có đạo lý. Nam nhân có trách nhiệm với gia tộc, dù là một cô nhi cũng muốn báo thù rửa hận, không có chọn lựa.

Chuyện cũ thoáng hiện ra, nàng đột nhiên cảm thấy Viên Li thật đáng thương. Trương Kê là một trung thần hiếm có nhưng chấp niệm của hắn cũng là kiếp nạn khó tránh của Viên Li. Nàng đoán Trương Kê sẽ không dễ dàng dừng tay, phía sau còn âm mưu lớn hơn nữa, ép Viên Li lưu lại hậu nhân, động cơ của Trương Kê cũng đã quá rõ ràng. Chuyện thế gian khó phân thiện ác. Tựa như Trương Kê, hắn tuyệt đối là trung thần; nếu nói hắn gian thì dã tâm của hắn lộ rõ như vậy. Nay quốc thù gia hận của Tiền Lương cũng đã trả được, hậu nhân cũng có thân phận tôn vinh, sao không thể an phận chứ? Báo thù qua đi chính là dã tâm lộ ra. Nàng giống như có thể nhìn thấu tâm tư của Trương Kê, hắn sẽ không cam lòng an cư một chỗ, hắn muốn hoàn thành nghiệp lớn của mình. Hắn muốn học Tào Tháo hiệp thiên tử lệnh chư hầu, Viên Li vốn là đâm lao phải theo lao.

Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nghi hoặc với suy nghĩ của mình, nàng nhớ tới thanh âm nàng đã nghe lén ở Thần nữ điện vào mười năm trước, vị Trương đại nhân kia đã tầm bốn mươi tuổi, nay dù đã qua mười năm cũng đâu có già như bộ dáng Trương Kê hiện tại nhưng hắn lại cố tình thừa nhận.

Sắp qua năm mới, khắp nơi là không khí vui mừng.

Buổi trưa, Bàng Doanh Doanh đến nói chuyện phiếm, nói lúc nàng ra cung phát hiện trên đường có rất nhiều vũ khí, xem ra quân đội cũng không tính nghỉ ngơi vào dịp cuối năm

Phó Lệnh Nguyệt nghe trong lòng vừa động, liên tưởng tới những lời đồn phát tán trong dân gian, ẩn ẩn cảm giác được gì đó.

Chạng vạng, nàng gọi một mình Ngô Mỹ Nhân đến

“Ngô lão bản gần đây bận việc gì mà không thấy thân ảnh vậy?” nàng cười hỏi

‘Gần đây người thiếu việc lại nhiều, nương nương hãy thông cảm” Ngô Mỹ Nhân không khách khí, vén áo bào ngồi xuống ‘xem nương nương hôm nay khí sắc tươi tắn, là có việc vui gì sao?”

Phó Lệnh Nguyệt cười nhẹ, làm bộ chắp tay nói “ah, ta quên, chúc mừng”

Ngô Mỹ Nhân nhướng mi “trời đông giá rét, việc vui từ đâu đến?”

“Nay gió thổi mưa going trước cơn bão, tâm nguyện của các ngươi cũng sắp thành, mấy ngày nữa lại qua năm mới, không phải là song hỷ lâm môn sao?” Phó Lệnh Nguyệt thân mật rót cho hắn chén trà

“Đây cũng không phải là tâm nguyện của ta, ta vui vẻ gì chứ” Ngô Mỹ Nhân tao nhã cầm chén trà lên, nhấp một ngụm “nhưng thật ra nương nương nhất định có chuyện gì tốt, nhìn vẻ mặt rất vui vẻ ah”

Ta có chuyện tốt chó má gì? Phó Lệnh Nguyệt thầm mắng một câu, ngoài cười hỏi  “Trương đại nhân vui vẻ, chẳng lẽ ngươi không vui sao?” Nàng chăm chú nhìn hắn, cố dò xét từng nét biến hóa trên mặt hắn

“Đúng vậy. Trương đại nhân đúng là nhân tài kiệt xuất, chẳng trách Ngô lão bản trung tâm với hắn, chết cũng không dời” Phó Lệnh Nguyệ cười mỉa “nghe nói Ngô lão bản khi còn trẻ thiên tư trí tuệ lại kiệt ngạo bất tuân, không ngờ cũng có khắc tinh”

“Cả đời ta chỉ thán phục một người, chính là đại nhân. Ta cam tâm tình nguyện đi theo đại nhân, không thể nói ai khắc chế ai” Ngô Mỹ Nhân nghiêm mặt nói

“Đúng rồi, tâm nguyện của ngươi là gì?vừa rồi quên hỏi” Phó Lệnh Nguyệt cười khẽ

“Ta chờ hắn quy ẩn, đợi đã mười một năm” Ngô Mỹ Nhân nhíu mày, không hề giấu diếm “sau đó rời xa triều đình, vân du tứ hải”

Phó Lệnh Nguyệt nở nụ cười “Ngô lão bản hát hay, kể chuyện cũng rất hay”

“Ngươi không tin, ta cũng hết cách” Ngô Mỹ Nhân không cho là đúng”

Phó Lệnh Nguyệt thân thiết nhìn hắn “gần đây có đại sự gì không?”

“Lương cung ở Kiến Dương đã bắt đầu sửa chữa, Lý Thành Khí muốn lui về Giang Nam” Ngô Mỹ Nhân lời ít ý nhiều

“Vì sao?” Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc rồi lập tức hiểu ra “hắn…muốn làm giao dịch?”

Ngô Mỹ Nhân gật đầu “dù sao Lý Thành Khí cũng lập thân quá trễ, trong tay không có quân đội nên muốn xưng thiên tử chỉ cần một chỗ Kiến Dương”

“Xưng thiên tử? nhưng hắn làm thế nào để danh chính ngôn thuận” Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc “chỉ dựa vào lời đồn trong dân gian?”

“Chuyện này không cần chúng ta quan tâm” Ngô Mỹ Nhân nâng tay, rót trà cho hai người ‘tự nhiên sẽ có người đi làm”

“Phương đô đốc đồng ý sao?” Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc “cần gì phải làm điều thừa tôn một hoàng đế khác, tự mình làm chẳng phải tốt hơn sao?”

Ngô Mỹ Nhân cười nhẹ ‘ít nhất là mặt ngoài đã đáp ứng. Ngươi quản bọn họ vận tác thế nào chứ, trong đó tự nhiên có giao dịch vi diệu”

Phó Lệnh Nguyệt suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới dụng ý ban đầu của mình “Trương đại nhân đúng là lo lắng hết lòng, làm lụng quá độ, ngươi xem, bộ dáng của hắn so với mười năm trước kém nhiều lắm’ vừa nói vừa cảm khái liếc nhìn thần sắc của Ngô Mỹ Nhân

“Sư phụ trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thông y thuật, thông âm dương mưu lược, thuật dịch dung càng không nói chơi” Ngô Mỹ Nhân cười đáp “bộ dáng của hắn, ta cũng không biết khuôn mặt thật là thế nào. Ngươi nghi hoặc cũng là bình thường. Nương nương có gì cứ nói thẳng, ta thấy ngươi ấp a ấp úng mà phát mệt ah”

Phó Lệnh Nguyệt cảm giác mặt nóng cháy, lập tức đáp trả ‘ta cũng không có phúc khí khiến ngươi phải mệt, chỉ một đại nhân kia cũng khiến ngươi vất vả rồi”

‘Đại nhân đúng là rất vất vả, ta chỉ muốn phân ưu với hắn’ Ngô Mỹ Nhân nhàn nhã uống trà “không có cách nào, ai bảo ta chỉ phục một mình hắn”

“Ngươi chưa từng nghĩ tới sau này?” Phó Lệnh Nguyệt cười khổ ‘ngươi tính đi theo một lão nhân làm sát thủ cả đời?ngươi muốn hắn vui vẻ nhưng sau đó th2i sao? hắn sẽ không ngừng lợi dụng ngươi, cho đến một ngày ngươi chết bởi nhiệm vụ hắn giao”

“Nhân sinh khổ đoản, nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Ngô Mỹ Nhân khinh thường nâng chén trà lên “giờ khắc này ta còn sống thì sẽ cố sống thật tốt, cần gì phải nghĩ tới chuyện xấu để tự nguyện rủa chính mình chứ? Thật buồn cười”

“Ngươi…”Phó Lệnh Nguyệt nghẹn họng “ngươi…rất thật tình, ta rất thích” nàng khâm phục tận đáy lòng

“Cảm ơn’ Ngô Mỹ Nhân mặt không thay đổi, tiếp tục uống trà

“Mỹ Nhân, ngươi không muốn trải qua một cuộc sống bình thường sao?” Phó Lệnh Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định

“Người bình thường sống thế nào?” Ngô Mỹ Nhân nhẹ giọng hỏi lại

‘Cưới vợ, sinh con, đạt được công danh” Phó Lệnh Nguyệt chậm rãi nói

“Không có hứng thú” Ngô Mỹ Nhân quyết đoán đáp “có người sống là vì để đạt được công danh, có người là vì nối dõi tông đường, mà ta chỉ muốn sống tiêu sái. Tự đặt áp lực cho mình để làm gì chứ?”

Phó Lệnh Nguyệt cong môi cười,người này đúng là vô cùng phóng khoáng. Nàng tìm cách bác bỏ hắn ‘vậy sao ngươi còn đểbị Trương đại nhân ràng buộc?”

“Không phải trói buộc, ta là cam tâm tình nguyện đi theo đại nhâ” Ngô Mỹ Nhân nghiêm túc lắc đầu “ta sùng bái hắn, kính nể hắn. Trong lòng ta, hắn không phải người mà là thần, ta vui vì đi theo hắn cũng rất hưởng thụ quá trình này”

“Nếu sư phụ ngươi muốn phục quốc, ngươi cũng giúp hắn sao?” Phó Lệnh Nguyệt chậm rãi hỏi tới trọng tâm

“Giúp. Chỉ cần hắn cao hứng, ta liền giúp hắn.” Ngô Mỹ Nhân đáp rất sảng khoái

“Vậy nếu sư phụ ngươi điên rồi thì sao?” Phó Lệnh Nguyệt ngước mắt, hỏi từng chữ

“Ta sẽ đánh ngất hắn, khiêng hắn đi’ Ngô Mỹ Nhân đáp rất tự nhiên ‘vừa lúc đúng ý ta, chúng ta cùng vân du tứ hải”

Phó Lệnh Nguyệt nghẹn họng trân trối nhìn vào đôi mắt trong suốt của hắn rồi bật cười thành tiếng

Mồng sáu tháng giêng năm Khánh Long thứ hai, ngày Thần nữ tế thiên. 

Sau khi kết thúc các nghi thức, Phó Lệnh Nguyệt đã giải quyết thỏa đáng chuyện Trương Kê yêu cầu, công bố với thiên hạ chuôi chìa khóa có khắc hai chữ Dao Quang. Chuyện còn lại sau đó đã không phải là việc của nàng.

Gần như cùng lúc đó, có người phát hiện thần triều ở Nguyên Hà, bên trên viết rõ ‘đông có kỳ nhân đến, thông linh thức kim, là vì Dao Quang. Ngày ngũ sao liên châu, Thất tinh tế, hoàng kim xuất hiện”

Như thế Tết Nguyên Tiêu vừa đến, Dao Quang tinh sẽ theo thiên mệnh mà hiện thân, chính là một lão giả cầm trong tay một nửa chìa khóa thất tinh bảo. Người này thông tiên thuật, biết làm cách nào để gọi ra hoàng kim của Lương cung, được triều đình phong chức Văn Hoa Đại học sĩ, là hộ pháp Kiền giáo, được ban thưởng thiên điện trong Thần nữ điện làm nơi cư ngụ.

Phó Lệnh Nguyệt không còn cảm khái nữa. Thần là do người thao túng mà ra, thần tích cũng chính do người tạo ra. Trương Kê trở thành khách quen của Thần nữ điện. Có một lão yêu như thế ngày ngày làm bạn bên cạnh, nàng thật đứng ngồi không yên.

Qua Tết Nguyên Tiêu, nàng cũng tròn mười tám tuổi

Cửa ải cuối năm qua đi, triều đình truyền ra một tin tức kinh thiên động địa: chính là việc Vân Mộng công chúa dẫn người thượng triều.

Có người đưa ra di chiếu của tiên đế, nói Nhiếp chính vương Lý Thành Khí chính là đại nhi tử của Thuần Nguyên hoàng hậu, được tiên đế chọn làm người kế vị đại thống.

Có người mang đến ngự y, cung nhân, thái giám nói tiên đế băng hà là do trúng độc thủ của Thái hậu và đương kim hoàng đế

Càng đáng sợ hơn là có cung nữ trong Từ Ninh cung đứng ra chỉ chứng, nói Thái hậu vốn không thể sinh dục, cho nên đương kim thánh thượng Lý Tuấn Ngạn là dã loại

Phó Lệnh Nguyệt nằm dài trên ghế nghe náo nhiệt, chấn kinh vô cùng.

Chiêu này cực kỳ ác độc, không biết cao nhân nào lại nghĩ ra được chiêu như thế

Hồ sơ của Tư lễ giam ghi lại rõ ràng là Hiền phi không thể mang thai, giấy trắng mực đen làm cho Thanh Loan hết đường chối cãi. Nàng năm đó vì tiên đế mà tự đoạn gân mạch, đương nhiên không thể mang thai. Mà khi nàng mang thai Lý Tuấn Ngạn, tiên đế còn chưa đăng đại bảo cho nên không có ghi vào sổ sách, người duy nhất có thể làm chứng là tiên đế thì đã quy thiên, cho nên không còn ai có đủ phân lượng đứng ra rửa oan cho Thanh Loan

Ba tội danh này, mỗi một tội đều trí mạng, mẹ con Thanh Loan hết đường chối cãi, muốn sống cũng khó.

Vì đại án này liên lụy tới hoàng thất, Hoàng đế, Thái hậu và Nhiếp chính vương đều bị liên đới, do đó ai đứng ra chủ trì triều chính đều không thỏa đáng. Hơn nữa Vân Mộng công chúa ở triều đình lớn tiếng khóc gọi phụ hoàng mẫu hậu, chọc cho Hoàng đế và Nhiếp chính vương đều phất tay áo bỏ đi, triều thần thì loạn thành một đoàn, Thủ phụ đành phải tuyên bố bãi triều.

Hoàng đế vỗ án, Nhiếp chính vương cau mày. Văn thần võ tướng đều không biết nên xử thế nào? đứng về bên nào

Đại Tề quốc lần đầu tiên lâm vào khốn cảnh xấu hổ. Liên tục mấy ngày, bách quan tụ tập một chỗ nhưng đều vô kế khả thi.

Có người nhanh nhạy nghe được tiếng gió liền tìm đến Nhiếp chính vương phủ nhưng lại bị Lý Thành Khí một mực đóng cửa không tiếp. Hắn chính là muốn hiệu quả như vậy. Hắn không ra mặt, không lên tiếng, hắn đợi cho bách quan suy nghĩ thông suốt, biết nên ủng hộ ai.

Ý tưởng này muốn thực hiện cũng không dễ. Dù sao hoàng đế vẫn đang tại vị, lại không có mấy ai nhiệt tình tra án, tất cả nhân chứng đều giải vào thiên lao nhưng không ai có can đảm đi thẩm vấn. Không định án thì chỉ là phỏng đoán, nào có chuyện chỉ dựa vào phỏng đoán mà phế đế lập tân đế.

Thật ra nguyên do trong đó, ai mà không biết. Bách quan đều là nhân tinh lão luyện trong chốn quan trường, biết Nhiếp chính vương cầm quyền là tình thế tất nhiên, tuy bọn họ muốn tranh công cũng không dám xuất đầu. Cho nên mặc kệ Vân Mộng công chúa thường xuyên thượng triều khóc kể, bách quan vẫn án binh bất động

Tháng giêng, triều chính Đại Tề loạn thất bát tao

Phương Diệu Tổ nói rất đúng, dù bên ngoài loạn thế nào thì Thần nữ điện vẫn thái bình, người trong Thần nữ điện vẫn bình thản,không chút lo lắng vì chuyện trên triều đình vì dù ai làm hoàng đế, Thần nữ vẫn là Thần nữ, địa vị không có gì thay đổi

Vì các quân phủ bảo trì sự trầm mặc quỷ dị, cho nên văn võ ba quan cũng noi theo, tất cả đều thả lỏng thần kinh, hưởng thụ những ngày nghỉ trăm năm khó có được

Một ngày, sau giữa trưa, Phó Lệnh Nguyệt vận công điều tức xong, nghe cung nữ báo có Ngô Mỹ Nhân cầu kiến. Nàng có chút bị kiềm hãm, đột nhiên cảm thấy có dự cảm không hay

“Nương nương’ Ngô Mỹ Nhân lạnh mặt, trong mắt có vẻ lãnh tình chứ không còn thái độ trêu tức như những ngày gần đây

“Ngô lão bản có chuyện gì?” Phó Lệnh Nguyệt giật mình, cảm thấy Ngô Mỹ Nhân đột nhiên nghiêm túc rất khác thường, chẳng lẽ đã xảy ra đại sự gì?

“Thuộc hạ muốn đến thông báo với nương nương” Ngô Mỹ Nhân chắp tay ‘đồng thời cũng có một yêu cầu quá đáng, cầu nương nương thành toàn”

“Ngươi muốn đi đâu?”Phó Lệnh Nguyệt khẩn trương hẳn ‘có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng lòng vòng như vậy’ nàng không biết mình khẩn trương vì cái gì, Ngô Mỹ Nhân nhất định có nhiệm vụ nhưng nàng lại chợt thấy không nỡ

‘Đi làm việc cũ” Ngô Mỹ Nhân ôn hòa đáp

Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người, bị biểu tình của hắn dọa “có án mưu sát sao?” nàng cảm thấy cao thủ trước khi làm nhiệm vụ lại nói trịnh trọng như thế không phải là chuyện tốt

Ngô Mỹ Nhân không phủ nhân “đã lâu không có giết người, tay có chút ngứa”

“Giết ai?có thể nói cho ta biết không?’ Phó Lệnh Nguyệt vừa nói ra miệng liền thấy mình đường đột “ta sẽ không nói lung tung”

“Thế cục đang rơi vào nút chết, ta phải đi giải’ Ngô Mỹ Nhân cười vân đạm phong khinh ‘lần này là đại nhân vật”

“Lại là ý của Trương đại nhân?’ Phó Lệnh Nguyệt cau mày “sẽ không phải bảo ngươi tiến cung đối phó Thanh Loan chứ?”

‘Đại nhân sẽ không ngốc vậy đâu?” Ngô Mỹ Nhân cười thành tiếng

Phó Lệnh Nguyệt nghiêm mặt, trêu ghẹo ‘ngươi nói cho ta biết tình hình đi, nếu không ta sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngươi”

“Thái hậu rất hận Nhiếp chính vương, muốn diệt trừ cho bằng được.  Tối nay, sẽ có sát thủ xâm nhập vào Nhiếp chính vương phủ, ta đã xin Thái hậu cho đi giết giặc” Ngô Mỹ Nhân thản nhiên nói

Phó Lệnh Nguyệt giật mình, nàng vậy mà đã đoán sai hướng. Người bị mưu sát lại là Lý Thành Khí. Ngẫm lại cũng phải, nay Lý Thành Khí chiếm thế thượng phong, không cần dùng thủ đoạn để ám sát mẹ con Thanh Loan nhưng tình cảnh của Thanh Loan lại hết sức gian nan, không có quân đội làm chỗ dựa cũng không có võ công hộ thân, chỉ có thể dựa vào đám tử sĩ thủ hạ mà đấu với Lý Thành Khí. Nàng đột nhiên nhớ tới bên cạnh Thanh Loan có một nữ tử võ công trác tuyệt  ‘bên cạnh Thái hậu có một nữ quan, công phu không tệ, ta cảm giác không thua gì ngươi, để nàng đi không được sao?” sao Trương Kê có thể vụ mưu sát nào cũng để Ngô Mỹ Nhân ra tay, cũng đâu phải chuyện liên quan tới Thất Tinh Bắc Đẩu

“Nào có đơn giản như vậy” Ngô Mỹ Nhân lắc đầu ‘võ công của nàng quả thật không tệ nhưng một người sao được? hiện tại Lý Thành Khí muốn gặp là có thể nhìn thấy sao? không nói cấm quân canh phòng nghiêm ngặt không kẽ hở, cung nỏ phòng thủ suốt ngày đêm, tới gần đã khó nói gì tới giết người”

“Vậy ngươi còn đi?” Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên “ngươi muốn chết sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play