Là hắn? Sao mà càng nghĩ càng thấy giống hắn 

Phó Lệnh Nguyệt ngồi trên giường, kinh hoàng vô cùng, đang đầu đông mà toàn thân nàng lại toát mồ hôi. Nàng vậy mà lại liên tưởng tới Viên Li. Không thể nào!

Phó Lệnh Nguyệt đưa tay ôm lấy trái tim đang đập liên hồi, cảm thấy mình đã ảo tưởng quá mức. Viên Li sao có thể là Tứ hoàng tử của Tiền Lương chứ?chuyện này rất bất khả tư nghị, rất thái quá. Chẳng lẽ vì hai người mới đây cùng bị hạ độc thủ, trong tiềm thức của nàng mới suy nghĩ miên man. Nhưng mà..tuy cách xa ngàn vạn thời không, nàng nhắm mắt lại vẫn có thể nhớ rõ tướng mạo của nam hài kia, vì hắn quá tuấn tú nên nàng đã nhìn rất lâu.

Giống. Rất giống. Nếu nói đây là bộ dáng lúc thiếu niên của Viên Li hoàn toàn là dựa vào thượng phổ, tuy nhắm mắt nhưng nhìn tổng thể, nàng vẫn có dự cảm…Nàng càng thấy không có khả năng thì tư duy của nàng liền đi vào ngõ cụt

Chân tướng. Niệm tưởng này tựa như ma rủa, cháy lan ra cả đồng cỏ trong ngày đầu đông

Rất khủng bố. Phó Lệnh Nguyệt không thể ngủ được. Nàng nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ vô dụng, tiếp tục nhớ lại, chắc chắn sẽ có đáp án nhưng nàng không ngờ rằng trí nhớ của nàng chỉ thức tỉnh tới đây thôi.

Nàng có thể nhớ rõ, nàng chỉ nhìn tướng mạo thiếu niên kia liền rụt trở về, vì nàng vẫn cố kỵ Thần nữ ở cách vách, nàng cũng sợ thiếu niên anh tuấ kia đột nhiên tỉnh lại, mình sẽ rơi vào quẫn bách.

Nàng rón rén trở về giường ngọc, điều tiết hơi thở, bắt đầu chợp mắt.

Thân thể của nàng biến hóa quá lớn, thần lực thấm nhập khiến nàng được lợi không ít. Nàng nằm trên giường ngọc, lại cảm ứng có vạn vật trồi lên. Nàng có thể cảm nhận được chính xác tình huống diễn ra ở bên kia, không lâu sau thì Hoàng đế rời đi, Thần nữ và Trương đại nhân cũng chậm rãi đi về phía phòng đá

Trương đại nhân cảm tạ Thần nữ đã công cứu trị, sau đó dùng áo khoác, ôm thiếu niên kia đi. Nàng lại nghe Trương đại nhân nói rất kỳ lạ, không phải hồi cung mà là hồi phủ. Hoàng tử lại ở ngoài cung? Xem ra thật sự là bệnh tình không ổn, quả nhiên là không có ai xem Tứ hoàng tử là người sống

“Nếu đã tỉnh thì đứng lên đi” ngữ khí Thần nữ có chút mệt mỏi

Nàng xấu hổ, vội ngồi dậy

Thần nữ ngồi xuống điều tức, mặt không chút thay đổi nói ‘về sau đừng tới nơi nguy hiểm. Hiện trong cơ thể của ngươi có thần lực của ta, sẽ từ từ dạy ngươi khống chế nó. Cho nên gần đây cảm giác thân thể có gì khác thường cũng không cần kinh hoảng”

“Dạ” nàng đáp lời. Nàng rất muốn hỏi Thần nữ đã nói ‘nghiệp chướng và ngày sau sẽ hại nàng” là có ý gì? nhưng nàng chỉ há miệng vài lần rồi lại thôi

Sau hôm nay, nàng cảm giác không khí trong Thần nữ điện không thích hợp. Nàng bị Thần nữ đuổi trở về tẩm cung, cũng không thấy các hoàng tử hay người trong cung đến chơ nữa. Sau khi nàng rơi xuống nước, Thần nữ điện đề phòng sâm nghiêm hơn. Càng kỳ quái hơn là Trường Bình công chúa triệu đi, từ đó nàng không thể nói chuyện với Trường Bình nữa, có một lần nàng từ xa nhìn thấy Trường Bình ở bên cửa sổ nhưng hai người còn chưa kịp trao đổi thì Trường Bình đã bị ma ma của nàng mang đi.

Cuối năm qua đi, cách ngày thay triều đổi đại ngày càng gần.

Phó Lệnh Nguyệt không hề bị ảnh hưởng, nàng chỉ có thể nhớ rõ không ai, kể cả nàng, mất đi bằng hữu mà buồn khổ. Nàng cả ngày ở trong Thần điện, ưu tư mệt mỏi. Đối với chuyện xảy ra vào mùa xuân năm ấy, đầu của nàng trở nên trống rỗng.

Trí nhớ vào lúc mấu chốt này liền ngừng lại

Phó Lệnh Nguyệt căm giận nghĩ tới Trương Kê. Đảo chủ Thành đảo đáng giận, hắn vô cùng hiểu tâm tư người ta. Hắn không bắt buộc người ta làm gì nhưng lại biết khống chế ngay lúc quan trọng nhất. Đúng vậy, sau khi khôi phục trí nhớ, nàng càng muốn biết chân tướng hơn trước kia. Nàng muốn biết tình huống lúc phá cung vì lúc đó nàng cũng ở trong Thần nữ điện ở Kiến Dương, nàng nhất định biết.

Tạ Cách, Triệu Thực, Ngô Mỹ Nhân, Trương Kê…những người này rốt cuộc đã sắm vai gì trong đó? vì sao hai Thần nữ đồng thời không thấy tung tích? Vì sao nàng lại rơi vào tay Triệu Thực? vì sao Trương Kê lại có thể lợi dụng kế hoạch của Thanh Loan?Tứ hoàng tử giống Viên Li kia đã chạy đi đâu?Trương đại nhân kia chính là Trương Kê sao? Bắc Đẩu Thất Tinh rốt cuộc là làm gì?

Rất nhiều nghi vấn mà một phần trí nhớ được khôi phục lại chẳng giúp gì nhiều cho việc tra xét chân tướng.

Mùa thu đông năm đó, nàng bắt đầu theo Triệu Thực phiêu bạc chung quanh, nàng chỉ nhớ lại có một nơi nhưng cũng chính ở đây, nhân sinh của nàng đã thay đổi.

Người phía sau màn đang cười đợi nàng, ung dung câu cá, bộ dáng như là Khương Thái Công câu cá, nguyện người mắc câu

Một đêm này, Phó Lệnh Nguyệt cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc nàng đến Thành đảo.

Nàng sâu sắc hiểu được có đôi khi biết gì đó cũng không phải là chuyện tốt. Về Viên Li, nàng không chỉ dựa vào phán đoán của mình, trong lòng nàng bắt đầu cân nhắc rất nhiều chuyện. Tỷ như vào trong tiết Vạn thọ đầu tiên, Lý Tuấn Ngạn lại chọn vở Triệu thị cô nhi mà biểu tình của Viên Li lúc đó rất thưởng thức. Tỷ như Viên Li luôn nói nam nhân và nữ nhân không giống nhau, hắn thường xuyên nhắc nhở nàng báo thù. Viên Li và Tứ hoàng tử từ nhỏ đều bị tổn thương, từ đó liên tưởng sẽ có rất nhiều chi tiết cực kỳ ăn khớp với nhau. Tỷ như thân phận của Trương Kê, người ôm Tứ hoàng tử đi cũng họ Trương mà Trương Kê lại có năng lực điều động cao thủ như Ngô Mỹ Nhân bày ra âm mưu to lớn như vậy, chắc chắn lúc trước địa vị của hắn ở Kiền giáo không đơn giản. Nàng lại nhớ tới lúc ở Tả quân phủ, có lần nhìn thấy Viên Li một mình ở trong phòng buồn bực khắc dấu, chính là Hải xấu xí  ba, là từ mà Thần nữ đã từng bói ra, hèn chi nàng lại thấy như từng quen biết. Đây là trùng hợp sao?

Nếu Viên Li là Tứ hoàng tử, như vậy hắn đã sớm nhận ra thân phận của hắn. Dù thế nào, nàng cũng không thể đi vào nội tâm của hắn, nàng nhìn không thấu ý đồ của hắn, lòng của hắn vẫn luôn thâm sâu khó lường…

Phó Lệnh Nguyệt giả thiết điều này là thật, nếu nàng đã đoán trúng tất cả thì chính là nàng đã đột ngột lọt vào kế hoạch báo thù của một hoàng tử bị diệt quốc

Viên Li từng nói, tương lai sẽ có ngày hắn sẽ tự tay giết nàng. Như vậy, nàng nhất định là một phần không thể thiếu trong kế hoạch của  bọn họ.

Dư nghiệt tiền triều muốn báo thù phục quốc?

Tóm lại, Viên Li đầu tiên là chiếm cứ vị trí Thế tử của Tả quân Đô đốc phủ, không biết chân thân đáng thương đã bị Trương Kê làm gì rồi. Sau đó, ở Ngưng Hương sơn trang, đối diện với âm mưu của Lý Thành Khí và Đan Sa Đinh, đối mặt với hành động quái dị của Phi tiên nương tử, Viên Li sợ bại lộ ẩn tình của thân thể, dẫu sao Đan Sa Đinh cũng từng là Đại tổng quản Ngự mã giam trong cung, dù không nhìn thấy Tứ hoàng tử được đưa ra ngoài dưỡng thương nhưng cũng nghe được lời đồn. Hắn cần thanh tỉnh và đợi, mượn tay Lý Thành Khí trừ bỏ hai phủ Đô đốc, sau này còn từng bước đẩy nàng lên ngai vàng Thần nữ.

Bọn họ muốn lợi dụng nàng để phục quốc sao?nếu là nghiệp lớn phục quốc, Viên Li hẳn không thể tự động xin đi giết giặc mà đến nơi hoang vu như Lũng Tây. Hắn hẳn là cùng phe với Viên Đan, trước tiên là chiếm chỗ, xưng vương xưng bá, đợi cho thế đạo rối loạn liền tuyên bố tự lập, chậm rãi đánh tới. Viên Li lại trong lúc người ta tranh giành đỏ mắt, không chiếm nơi giàu có và đông đúc mà lại đi về phía thâm sơn cùng cốc. Vì sao? nàng nghĩ mãi mà cũng không hiểu.

Có Trương Kê ở đây, nhất định sẽ có một âm mưu lớn. Là âm mưu lớn tới đây, muốn nàng hoàn thành phần việc gì? nàng vốn chỉ là một thế thân, có tác dụng gì sao?

Dựa theo kết quả giao dịch của nàng và Trương Kê, sau khi dược có hiệu lực, nàng phải giải trừ việc kinh thành địa chấn trong lúc cầu phúc, như thế Viên Li sẽ không bị thánh chỉ ước thúc,có thể tự do đi Lũng Tây. Cho nên, trước khi điều đó xảy ra, nàng phải cởi bỏ nghi hoặc trong lòng.

Phó Lệnh Nguyệt ngủ đến hừng đông, tỉnh dậy liền phân phó Tiểu Đa Tử “chuẩn bị ngọc bội khai quang cho Hoàng thượng, buổi trưa ta muốn vào cung kiến giá”

Chuẩn bị thỏa đáng, nàng liền tiến cung yết kiến Hoàng đế Lý Tuấn Ngạn. Nàng muốn lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng, càng không thể bỏ qua tiểu hoàng đế khôn khéo lại hay xúc động.

Lý Tuấn Ngạn rất khinh thường thái độ nịnh bợ của Phó Lệnh Nguyệt, hàn huyên một lúc, dưới sự ám chỉ của nàng, hắn liền cho tả hữu lui ra ngoài

“Hoàng thượng” Phó Lệnh Nguyệt nghiêm mặt nói “về chuyện bảo tàng, thần giống như nhớ được chút gì đó”

“Thần nữ ở riêng một chỗ với trẫm, còn phân quân thần làm gì?”Lý Tuấn Ngạn cũng không vội vàng, chỉ trấn an trước “Thần nữ nhớ ra cái gì? cần trẫm hỗ trợ không?” hắn vẫn là một nhân tinh

“Hoàng thượng,thần muốn đến điện Văn Hoa tra văn hiến” Phó Lệnh Nguyệt nhíu mày “thần vẫn luôn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh trận có gì đó quái dị”

“Chuẩn” Lý Tuấn Ngạn đáp rất sảng khoái “trẫm sẽ bảo người của Tư lễ giam đi cùng ngươi. Ái khanh còn cần gì nữa không?”

“Thần…muốn xin Hoàng thượng hạ chỉ, điều động ám vệ hỗ trợ’ Phó Lệnh Nguyệt cố tình chần chờ

“Ám vệ?” Lý Tuấn Ngạn nở nụ cười “ái khanh hưng sư động chúng như vậy là hoài nghi ai?”

“Hồi Hoàng thượng, thần hoài nghi Tạ Cách” Phó Lệnh Nguyệt cũng không dây dưa với hắn ‘trong Bắc Đẩu Thất Tinh trận, điểm đáng ngờ nhất là ở trên người Tạ Cách, nhưng thần lại không thể rời kinh cũng không có người có thể tin dùng. Cho nên chỉ có thể cả gan đến cầu Hoàng thượng điều động ám vễ đi thăm dò nhi tử của Tạ Cách là Tạ Bình An”

Tiểu hoàng đế rất hưởng thụ cảm giác người ta cần hắn, vậy thì nàng sẽ thỏa mãn hắn

Lý Tuấn Ngạn khoanh tay suy nghĩ một hồi “ái khanh đã tự mình đến cầu trẫm, sao có thể không đáp ứng. Trẫm sẽ đưa cho khanh gia một Huyền thiết ám vệ để sai khiến”

“Hoàng thượng” Phó Lệnh Nguyệt nhẹ giọng, liếc mắt nhìn hắn ‘chuyện này…thần không muốn để Thái hậu biết”

Lý Tuấn Ngạn hiểu rõ “trẫm hiểu tâm tư của ngươi. Yên tâm, chút bản lĩnh đó, trẫm vẫn phải có. Sẽ có người đến tìm ngươi, có chuyện gì, ngươi cứ phân phó hắn đi làm”

Phó Lệnh Nguyệt thuận lợi hoàn thành bước đầu tiên.

Tạ Bìn An là nhi tử duy nhất của Tạ Cách, người duy nhất sống sót trong trận đại hỏa ở Kiến Dương vào mười năm trước, cho nên hắn chắc sẽ biết chút gì đó. Mặc dù sau án diệt môn của nhà Úy Trình Cù, Tạ Bình An phụng ý chỉ của tiên đế mà rời đi nhưng vẫn có một người đi theo hắn, chỉ cần hắn chưa chết, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Đó chính là ám vệ Bàng Doanh Doanh, nàng ta không thể mất liên lạc với bên ngoài, nếu không sẽ không có giải dược. Thanh Loan để lại nước cờ này, nay nàng sẽ đi tiếp.

Đúng, Phó Lệnh Nguyệt chính là muốn “cứu” Bàng Doanh Doanh. Nha đầu tâm khí cao ngạo kia chắc chắn sẽ không chịu ở bên cạnh người thất thế, nếu cho nàng một cơ hội, giúp nàng quay về với phồn hoa, nàng chắc chắn sẽ nhận lấy, đương nhiên cơ hội này cần dùng thành ý để đổi lấy. Bàng Doanh Doanh phải đưa ra thứ người ta thấy hứng thú, đó chính là những gì Tạ Bình An biết về chuyện của mười năm về trước. Đối phó với nam nhân, Bàng Doanh Doanh cũng có chút bản lĩnh, mặc kệ nàng ta dùng thủ đoạn gì, chỉ cần kết quả.

Phó Lệnh Nguyệt đến Tàng thư các trong điện Văn Hoa đến chính ngọ, đại khái cũng đã nắm được tình hình của Tiền Lương.

Trước bữa cơm chiều, Huyền thiết ám vệ tâm phúc của Lý Tuấn Ngạ đã lặng yên không tiếng động xuất hiện trong Thần nữ điện, sau khi nghe Phó Lệnh Nguyệt phân phó liền nhanh chóng biến mất, thân hình lưu loát

“Đi mời Hậu quân Phương đô đốc đến’ Phó Lệnh Nguyệt xoa huyệt thái dương, nhìn sắc trời, cao giọng phân phó quản gia đi mời Phương Diệu Tổ đến

Không lâu lắm, Phuong Diệu Tổ liền phong trần mệt mỏi đi đến. Nay Trung quân, Tả quân Đô đốc đều lãnh binh bên ngoài; Hậu quân và Hữu quân Đô đốc ở lại kinh thành, nắm giữ toàn bộ quân giới triều chính, trở thành cục diện Phương gia cùng Viên gia và hoàng tộc Lý thị giằng co. Vì Viên đô đốc đã qua đời, Viên gia mất đi không ít quyền lực, trong triều không ít được đã quay sang đặt bảo hiểm lên người Trung quân Phương gia. Vì thế người hầu trong Thần nữ điện thấy Phương Diệu Tổ đến liền phụng dưỡng dụng tâm hơn. Náo động mới qua đi có mười năm,không ít người vẫn còn bàn tán về chuyện thay triều đổi đại. Vua nào triều thần đó, đứng đúng phe sẽ luôn có chỗ tốt.

“Diệu Tổ, có thể giúp ta tìm hiểu một ít chuyện xưa không?” Phó Lệnh Nguyệt cho mọi người lui ra hết, đi thẳng vào vấn đề

“Đương nhiên có thể”Phương Diệu Tổ đáp không chút chần chờ “ngươi muốn biết chyện gì?” tươi cười của hắn vẫn như gió xuân

“Ta muốn thám thính một ít việc trong triều chính và nội cung của Tiền Lương” Phó Lệnh Nguyệt nhu thuận đặt tay lên cánh tay hắn “càng chi tiết càng tốt”

“Điện Văn Hoa có ghi lại, ngươi có thể đến xem” Phương Diệu Tổ thật tự nhiên ôm eo nàng ngồi xuống ‘nơi đó không dám vọng ngôn, phần lớn đều là những lời thật”

“Nhưng ta mốn biết bí mật” Phó Lệnh Nguyệt trừng mắt, vẻ mặt chăm chú ‘quý nhân Tiền Lương lúc đó ra vào Thần nữ điện như khách quen, hậu phi, công chúa và hoàng tử của Lương đế, nhất là những gì không thể ghi trên sách sử, tốt nhất là cung đình bí án gì đó”

Thật ra nàng muốn tìm hiểu vị Trương đại nhân đã ôm Tứ hoàng tử đi. Có thể mang Hoàng tử ra ngoài trị liệu, cũng có thể thường xuyên ra vào Thần nữ điện, đủ thể thấy Lương đế rất tín nhiệm hắn nhưng vì sao một đại nhân vật như vậy lại không tìm được chút thông tin nào trong điện Văn Hoa? Rất quỷ dị. Hơn nữa việc này mới trôi qua có mười một năm, tìm một người từng hô phong hoán vũ trong triều hay trong cung cũng không phải chuyện khó khăn gì.

“Cung đình bí án?” Phương Diệu Tổ cười thành tiếng ‘vừa lúc ta cũng định làm chuyện này, đến lúc đó sẽ đưa một lão cung nhân đến chỗ ngươi, chắc chắn sẽ biết rất nhiều chuyện xưa”

“Ta không có nói chơi’ Phó Lệnh Nguyệt căm giận đáp, lại nắm đúng trọng tâm “ngươi muốn làm chuyện gì? xảy ra đại sự gì sao?”

“Đừng khẩn trương như vậy” Phương Diệu Tổ kéo nàng vào lòng “là vì Vân Mộng công chúa. Phụ thân muốn ta tìm hiểu chuyện cung đình Tiền Lương, xem tiền hoàng hậu chết như thế nào, vừa lúc có thể vì ngươi mà cống hiến sức lực”

Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên. Phương gia muốn làm gì?chẳng lẽ bọn họ muốn lợi dụng cái chết của tiền hoàng hậu để châm ngòi ly gián giữa Vân Mộng công chúa và hoàng tộc Lý thị. Nay phụ mẫu của công chúa đã mất, thân phận của Lý Thành Khí lại không rõ ràng, nếu Thái hậu và hoàng đế là kẻ thù của nàng, thì…nhưng Vân Mộng công chúa vẫn luôn không vừa lòng về mẫu tử Thanh Loan, Phương gia châm ngòi thổi gió như vậy có tác dụng gì chứ?

“Vân Mộng công chúa…có gì sao?” nàng chỉ có thể phán đoán như vậy

Phương Diệu Tổ sủng nịch nhéo mũi nàng “Vân Mộng đương nhiên là hữu dụng nhưng không phải trong tay có gì. Chuyện này Nguyệt nhi ngươi đừng quan tâm. Ngươi muốn hỏi, ta sẽ dẫn người trở về cho ngươi. Ngươi còn muốn tra gì nữa, ta nhất định sẽ dốc sức mà làm”

Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người, nghĩ rằng Phương tiểu hồ ly không phải là kẻ ngốc, nếu mình cái gì cũng không nói thì có vẻ không có thành ý, liền đáp ‘ta muốn điều tra Tạ Cách”

“Tạ đô đốc? người này ngà càng đáng giá để điều tra cẩn thận”Phương Diệu Tổ gật đầu “thời gian trước Nhiếp chính vương có điều tra hắn nhưng không có kết quả”

“Còn có Viên Li” Phó Lệnh Nguyệt kiên định bổ sung

Phương Diệu Tổ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nàng chằm chằm ‘ngươi cũng hoài nghi hắn?” khóe miệng của hắn không tự giác mà cong lên

“Ta ngày càng hoài nghi hắn” Phó Lệnh Nguyệt thở dài ‘Diệu Tổ” cánh tay của nàng như rắn, quấn quanh cổ hắn “ngươi có thể giúp ta thăm dò một chút chuyện năm xưa hắn ở phiên bang” nếu đã hoài nghi thì đầu tiên phải điều tra thân phận Thế tử Tả quân phủ của Viên Li, nàng không tin không có chút sơ hở nào

“Có thể” Phương Diệu Tổ sảng khoái đáp ứng ‘có điều chuyện này hơi khó. Đối với việc các Thế tử phân tán bên ngoài, lúc trước tiên đế cũng đã cẩn thận điều tra nhưng không có gì khác thường”

“Trước khác nay khác, có thể giúp ta tìm hiểu lần nữa không?” Phó Lệnh Nguyệt vân đạm phong khinh nói “bên người hắn có một nữ nhân, nhất định là biết chân tướng, tiếc là hiện không biết tung tích, cần phải tìm kiếm. Nàng tên Liễu Dung”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play