Ngô mỹ nhân cười nói ‘ta biết, Thần nữ là nữ nhân, đương nhiên sẽ không giống ta” nói xong hắn xoay người, chỉ tay về phía Phó Lệnh Nguyệt
“Đây là Thần nữ của Kiền giáo các ngươi. Các ngươi dám giết nàng sao?”
“Ngươi nói ai?” nam tử mặt sẹo nhìn Phó Lệnh Nguyệt một thân nam trang thị vệ, mặt xám mày tro, khó tin hỏi lại
“Ngươi dám lừa gạt ta” hắn vung đao kê lên cổ Ngô mỹ nhân
“Nàng thực sự là nữ”Ngô mỹ nhân ngã bùm xuống đất, sợ đến thắt lưng cũng nhuyễn ‘ngươi không tin thì hỏi bọn hắn đi” hắn chỉ tay về phía các thị vệ “bọn họ đều biết, nàng là nữ phẫn nam trang, các ngươi phải tin lời ta”
“”Đúng vậy, đúng vậy” đám thị vệ cũng đồng thanh lên tiếng
Giờ Phó Lệnh Nguyệt hiểu được vì sao Ngô mỹ nhân lại làm người tốt, người này là giữ người lại để sử dụng
“Hắn là nữ?” tay của nam tử mặt sẹo lập tức chuyển về phía Phó Lệnh Nguyệt
“Còn phí thời gian hỏi tới hỏi lui như vậy làm gì, là nam hay nữ, cởi quần áo ra là biết ngay thôi’ Ngô mỹ nhân thêm dầu vào lửa
Phó Lệnh Nguyệt âm thầm mắng tổ tông tám đời nhà hắn, nàng không thừa nhận cũng không được, nếu nam tử mặt sẹo kia dùng sức mạnh cưỡng ép, nàng tự khai vẫn tốt hơn. Vì thế nàng xấu hổ đứng dậy, phụng phịu thừa nhận ‘ta là nữ”
“Nàng là thần nữ?” nam tử mặt sẹo lập tức bỏ mặt Ngô mỹ nhân, từng bước tiến về phía Phó Lệnh Nguyệt
“Đúng’ mọi người đồng thanh trả lời
Phó Lệnh Nguyệt xấu hổ cười cười, nhìn Viên Li dưới tay đao phủ, nhất thời không biết nên nói thế nào
“Phải hay không?”nam tử mặt sẹo nghiêm túc gầm lên
“Thái độ khách khí chút đi’Phó Lệnh Nguyệt đâm lao đành phải theo lao “có ngươi cầu người ta trả lời như ngươi sao?”
Nam tử mặt sẹo cân nhắc một lát, ngữ khí cũng dần thay đổi ‘cô nương, nếu ngài thực sự là thần nữ, đừng nói chúng ta mà tất cả người của Kiền giáo trong thiên hạ đều lấy ngài làm chủ, sai đâu đánh đó nhưng nếu ngươi là giả mạo…” hắn đột nhiên kéo dài âm điệu
‘Vậy kéo hắn ra ngoài” Phó Lệnh Nguyệt nhìn thoáng qua Ngô mỹ nhân “dùng mười đại khổ hình hầu hạ hắn đi”
“Ha ha” Mặt sẹo cười ha hả, nhanh tay điểm mấy huyệt đạo trên người nàng ‘chuyện Thần nữ là đại sự của Kiền giáo chúng ta, không thể dựa vào mấy lời của ngươi là xong, phải nghiệm chứng mới được’ hắn vẫy tay cho thủ hạ mang Phó Lệnh Nguyệ đi
“Ngươi muốn làm gì?” Phó Lệnh Nguyệt hô lớn
“Rất đơn giản, ở trong nước thử một lần liền biết” mặt sẹo hướng sự chú ý của mọi người về phía hồ sen “nếu ngươi thực sự là thần nữ, tự nhiên sẽ biết bí quyết tránh nước. Nếu không phải thì chính là yêu nữ, phải bị dìm chết. Đồng bọn của ngươi cũng sẽ chôn cùng ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt run lên. Nàng biết bí quyết tránh nước gì chứ. Nàng không sợ nước nhưng hiện giờ bị điểm huyệt đạo, còn bị trói chặt, không bị dìm chết mới lạ. Nàng rất muốn tìm lý do để bọn họ đổi cách khác nhưng đám lâu la kia đã không để nàng kịp nghĩ cách mà nâng nàng đến hồ sen, ném xuống. Hiệu suất làm việc của đám thổ phỉ này cũng quá cao. Phó Lệnh Nguyệt khổ không nói nổi.
Thân thể của nàng dần dần chìm xuống nhưng cũng may ông trời cũng giúp nàng, chỉ chốc lát,chân của Phó Lệnh Nguyệt đã chạm phải một bề mặt kiên cố. Cũng may hồ sen này khá nông, nước chỉ mới bao phủ đến ngực của nàng.
“Lý đầu lĩnh, ao này cạn quá, không chìm được’ lâu la hô to
“Một đám đầu heo, ngu muốn chết” mặt sẹo căm giận mắng “ấn đầu nàng xuống nước không phải là được rồi sao?”
Phó Lệnh Nguyệt vừa có chút đắc ý đã lại thấy đau tim, Mặt Sẹo thông minh quá đáng giận rồi. Ấn đầu nàng vào nàng vào nước thì hôm nay mạng nhỏ của nàng nguy to rồi.
Đám lâu la bắt đầu ra tay. Phó Lệnh Nguyệt ở trong nước, bị điểm huyệt đạo lại bị trói như cái bánh chưng…dù có biết bơi cũng chẳng thi triển được.
Đang lúc Phó Lệnh Nguyệt ai thán thời vận, mất hết can đảm, đột nhiên nghe ở trên bờ có người hô lớn tiếng
‘Mau nhìn đi, Thần nữ hiển linh, Thần nữ hiển linh”
Tay của đám lâu la run lên, Phó Lệnh Nguyệt sợ hãi ngẩng đầu, thấy người ở trên bờ kêu la đúng là Viên Li
“Thần nữ hiển linh! Mọi người mau bái lạy đi” Hắn hăng say thét to.
Người này là muốn kéo dài thời gian để tìm cách cứu mạng đây. Phó Lệnh Nguyệt xót xa nở nụ cười. Trong đầu nàng đột nhiên toát ra một câu: bách dạ phu thê bách dạ ân. Nàng lại cảm khái nở nụ cười, trong thời khắc mấu chốt, vẫn là nam nhân của mình hữu dụng ah.
“Ở nơi nào?” Mặt Sẹo đứng trên bờ khẩn trương hô
Viên Li giãy dụa thoát khỏi sự trói buộc của đám lâu la, cùng sóng vai đứng trên bờ
Phó Lệnh Nguyệt khẩn trương nhìn chăm chú, chẳng lẽ Viên Li muốn ra tay ám toán địch nhân?
Nhưng…không có. Phó Lệnh Nguyệt đợi hồi lâu cũng không thấy hắn có động tác dư thừa gì
“Ngươi xem gợn sóng kia đi” Viên Li chỉ về phía nàng, nói
“Ah” đột nhiên Mặt Sẹo phấn khởi la lên ‘Thần nữ hiển linh!Thần nữ hiển linh”
“Tu chỉnh Càn Khôn! Thay trời hành đạo! Trừ ác tế thiện! Thần nữ hiển linh!” chúng lâu la cũng nhất loạt sôi trào
Bọn họ hô xong lại bái, bái xong lại hô
Điên rồi, đám người này đều điên hết rồi.
Nhưng mà…dù Viên Li muốn gạt người, bọn họ cũng không cần phối hợp như vậy chứ? Chẳng lẽ có gì khác thường?
Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc cúi nhìn quanh mình, đột nhiên ngây ngẩn cả người
Dòng nước ở ngay ngực nàng bắt đầu cuồn cuộn, tuy chỉ là một gợn sóng nhỏ nhưng rồi tránh xa thân thể nàng.
Nàng đột nhiên nhớ tới nàng có Băng kình nha, cho nên tránh được. Tuy rằng sức nước rất yếu nhưng dù sao cũng tránh ra.
Mạng nhỏ của nàng được bảo vệ rồi
Phó Lệnh Nguyệt được gióng trống khua chiêng thỉnh lên, lần này đãi ngộ hoàn toàn khác xa lúc trước. Giáo chúng tam bái cửu khấu, kém chút nữa là tung hô vạn tuế. Mặt Sẹo còn vì mạo phạm Thần nữ mà xin được ban chết
Phó Lệnh Nguyệt bị đám người này ầm ỹ mà đau đầu, nhịn không được hô lên ‘yên lặng”
“Thỉnh Thần nữ chỉ giáo” chúng lâu la trăm miệng một lời cung kính nói
“Các ngươi nên làm gì thì làm đi” Phó Lệnh Nguyệt biết mình chẳng có thuật tránh nước gì cả. Ngôn đa tất thất, vẫn nên giải tán đám người này là tốt nhất ‘ta còn có việc của mình, có mệnh lệnh tự nhiên sẽ liên lạc với các ngươi”
“Dạ…”Mặt Sẹo do dự lĩnh mệnh
“Như thế nào? Lý đầu lĩnh không nghe lời ta nói?” Phó Lệnh Nguyệt gằn giọng hỏi
“Thuộc hạ không dám” Mặt Sẹo nhanh chóng chuyển đề tài, chỉ vào đám thị vệ “đám người này…đều thả?”
Phó Lệnh Nguyệt vừa định gật đầu lại nhớ tới Ngô mỹ nhân đáng giận, thản nhiên nói “lôi nam nhân yêu tinh kia đến đây, ta muốn cho mọi người đại khai nhãn giới, xem hồ ly tinh hiện hình thế nào”
“Dạ” Mặt Sẹo nghe lệnh, lập tức kéo Ngô mỹ nhân tới
“Thần nữ, thử thế nào?” chúng lâu la nôn nóng muốn xem công lực của Thần nữ
“Điểm huyệt đạo của hắn, trói lại thật chặt, đặt hắn lên đống củi, ta sẽ dùng tam muội chân hỏa xử hắn” Phó Lệnh Nguyệt ngoài cười trong không cười nhìn Ngô mỹ nhân nói ‘đợi khi lửa cháy hết, mọi người sẽ nhìn thấy một bộ hài cốt của hồ ly”
“Oan uổng ah? Ta đắc tội ngươi khi nào?” Ngô mỹ nhân la lên “ta không phải là hồ ly tinh. Ngươi rõ ràng là công báo tư thù”
“Câm miệng” Mặt Sẹo rống lên ‘dám bất kính với Thần nữ sẽ cắt lưỡi của ngươi”
Ngô mỹ nhân vội ngậm miệng. Hắn bị chúng lâu la điểm huyệt câm, trói trên giá gỗ, hai mắt trừng nhìn Phó Lệnh Nguyệt đang giả bộ dưỡng thần
“Để phòng ngừa ngộ thương, ta sẽ nghiệm chứng trước’ Phó Lệnh Nguyệt vừa nói vừa chậm rãi đi về phía Ngô mỹ nhân
“Ngô bầu gánh, nói đi” nàng nhỏ giọng hỏi “là ai nói với ngươi, ta là thần nữ?”
Phó Lệnh Nguyệt đắc ý cười, đây là cơ hội để nàng bức cung
“Ngươn thiêu chết ta đi” Ngô mỹ nhân giảo hoạt nhướng mày, phong tình vạn chủng đáp trả “ta sẽ không nói”
“Đừng tưởng ta không dám thiêu ngươi, mặc kệ sau lưng ngươi là ai, hiện giờ ngươi kêu trời không thấu, gọi đất chẳng xong. Ngươi không nhận tội, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi” Phó Lệnh Nguyệt hung hăng cảnh cáo
“Thiêu đi” Ngô mỹ nhân lại mỉm cười cổ vũ nàng “ta chỉ là quân cờ nhưng nếu quân cờ là ta chết đi sẽ không còn ai giúp ngươi biết được thân phận của mình”
Phó Lệnh Nguyệt giật mình, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh ‘nói ra những gì ngươi biết, ta lập tức thả ngươi. Chúng ta sau này nước giếng không phạm nước sông?
Ngô mỹ nhân bật cười “khó mà làm được, chuyện ta phải làm cho ngươi còn chưa xong đâu”
“Ngươi đừng có miệng lưỡi trơn tru” Phó Lệnh Nguyệt phẫn nộ nắm vạt áo hắn ‘trước khi ta mất kiên nhẫn, khuyên ngươi tốt nhất nên mau nói ra đi”
“Thần nữ nương nương” Ngô mỹ nhân không chút hoang mang “tiểu nhân làm mọi chuyện cũng là vì ngài ah. Ta đã hết sức, tiếc là ngài không nhìn thấy” ẩn ý là mắng nàng ngốc.
“Được, được” Phó Lệnh Nguyệt máu nóng bốc lên tận đầu ‘nể tình ngươi trung tâm, ta cho ngươi thống khói”
“Thần nữ nương nương, ngài sẽ không giết ta đâu” Ngô mỹ nhân vẫn không sợ chết “ta chết, cũng chỉ là một bộ xương người, tất cả giáo chúng đều nhìn thấy, ngài không muốn vừa ra tay đã mất linh chứ?”
Được rồi, Phó Lệnh Nguyệt thừa nhận vừa rồi mình quá xúc động, không khống chế được cảm xúc
“Có rất nhiều cách để thiêu người mà ra xương cốt động vật” nàng khinh miệt nói ‘có điều, ta đột nhiên muốn nghe xem ngươi đã làm những gì cho ta?”
Ngô mỹ nhân chỉ cười, không nói
“Ngươi giết Hàn Hùng Tín là vì ta?” Phó Lện Nguyệt tự hỏi ‘giết Quảng Kiến cũng là vì ta?”
Ngô mỹ nhân không phủ nhận, biểu tình cũng không có gì thay đổi
Phó Lệnh Nguyệt trong lòng kinh hãi, ngoài miệng vẫn hỏi tiếp “ngươi giết Đan Sa Đinh cũng là vì ta? vậy tiếp theo thì sao? ngươi lại muốn giết ai để giúp ta?’ nàng đột nhiên nhớ tới câu nói kỳ quái của Lý Thành Khí ‘người chết kế tiếp là ai?”
Viên Li nói Lý Thành Khí và Hiền phi là hai hổ cùng tranh chấp, nếu Ngô mỹ nhân qua lại với Hiền phi, vậy đương nhiên là đối địch với Lý Thành Khi
“Thần nữ nương nương đã biết nhiều như vậy lại không đoán được người chết kế tiếp là ai sao?” Ngô mỹ nhân thản nhiên nói “tiểu nhân đã để lại rất nhiều dấu vết ở hiện trường, ngài một chút cũng không phát giác được sao?”
“Nói đi” tim của Phó Lệnh Nguyệt như muốn nhảy ra ngoài nhưng nàng vẫn nghiêm mặt, duy trì bộ dáng không sợ hãi
“Có lẽ đoán cũng không ra” Ngô mỹ nhân khinh thường lắc đầu ‘đã vậy, ta nói cho ngươi nghe là được’ nói xong thốt ra một câu long trời lở đất ‘thuộc hạ là người của Kiền giáo. Chức trách của ta là thay Thần nữ dẹp trừ mọi chướng ngại vật, mà nhiệm vụ thứ nhất của ta đã sắp hoàn thành’
“Vì sao giết ba người kia?” Phó Lệnh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, tập trung vào trọng điểm ‘bọn họ chính là chướng ngại mà ngươi nói?”
Ngô mỹ nhân nói như tám việc nhà ‘hoàng đế Tiền Lương vì cản trở Thần nữ xuất thế mà âm thầm bày ra Bắc Đẩu Thất Tinh. Mùa xuân năm nay, rốt cuộc cũng để thuộc hạ tìm ra được người thứ nhất, Thiên Xu Tinh”
“Hàn Hầu gia?” Lệnh Nguyệt châm chọc nở nụ cười.
Ngô mỹ nhân nhẹ nhàng gật đầu “có thứ nhất, vậy thì sau này dễ làm rồi” hắn đắc ý cười “Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki. Thuộc hạ tìm hiểu nguồn gốc, từng bước từng bước đưa bọn họ vào chỗ chết”
“Đã chết ba người, vậy còn Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, cũng sẽ bị giết?” Phó Lệnh Nguyệt trào phúng hỏi
“Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền tạo thành thân, cổ viết khôi; Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang tạo thành cán của chòm sao Bắc Đẩu, cổ viết tiêu” Ngô mỹ nhân nói “thuộc hạ đoán rằng lần này đối với Thiên Quyền cũng sẽ có chỉ lệnh giống như vậy”
“Ai ra lệnh cho ngươi?” Phó Lệnh Nguyệt ép hỏi
“Người chết” Ngô mỹ nhân cười đầy thâm ý ‘thế nào, Thần nữ nương nương không nhận ra?”
Phó Lệnh Nguyệt lại thấy buồn bực. Nàng rất muốn đến hiện trường ba vụ mưu sát, Ngô mỹ nhân nhất định đã nhìn thấy gì hoặc để lại gì đó
“Thuộc hạ sẽ nói, không biết sau khi thành khẩn thẳng thắn có được con đường sống hay không?” Ngô mỹ nhân như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng nàng
“Nói đi” Lệnh Nguyệt xanh mặt, xem như tiếp nhận điều kiện đàm phán này.
Ngô mỹ nhân nhìn chung quanh, thấy giáo chúng đều cung kinh đứng từ xa, không chút nghi hoặc. Hắn liền thuật lại “ngày đó, Hàn Hùng Tín dùng ngón tay giữa làm giấu ở một nơi ẩn nấp, tin rằng ngài cũng đã nhìn thấy’ nói xong, lại nở nụ cười đầy thâm ý
Phó Lệnh Nguyệt nghĩ tới thứ Phương Diệu Tổ đã lấy từ nơi thần bí kia, kiềm không được lỡ lời ‘phần mộ của hắn? văn tự trên vách tường?”
Ngô mỹ nhân gật đầu rồi lại lắc đầu “đây là chỗ thông minh của hắn, thế nhân đều tập trung vào chỗ bí mật lại không biết đáp án chân chính nằm ngay chỗ bắt mắt nhất”
“Thanh Quang kiếm” Phó Lệnh Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, ảo não đánh vào đầu mình một cái “sao ta không nghĩ tới điều này chứ”
“Tiếp theo, ngài cũng biết rồi chứ?” Ngô mỹ nhân nhíu mày thở dài
“Thanh Quang kiếm, Cửu Quảng Kiến’ Phó Lệnh Nguyệt thì thào “Đan Sa đỉnh, Đan Sa Đinh”
“Kế tiếp, bọn họ sẽ giết những người có tên tự quang minh chính đại đặt ở nơi bí mật nhất” Ngô mỹ nhân khinh miệt nở nụ cười “người kế tiếp…”
“Vị Thành khúc…chẳng lẽ là Úy Trình Cù đại nhân” Phó Lệnh Nguyệt ngây người, sợ hãi nhìn Ngô mỹ nhân
“Không vì hắn, ta tới địa phương bỏ đi này biểu diễn tại nhà làm gì?” Ngô mỹ nhân cảm thán ‘ai ngờ lão gia hỏa này lâm thời đổi ý, không tới”
Trong lòng Phó Lệnh Nguyệt như phiên giang hải đảo, thì ra cậu của Văn Khúc tinh lại là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh do Tiền Lương cài lại’
Nàng đột nhiên cảm thấy Ngô mỹ nhân biết gì nói nấy rất đáng yêu ‘sao ngươi biết ta chính là Thần nữ?”
Ngô mỹ nhân cười khổ “có lẽ trừ ngài ra, rất nhiều người đều đã biết chuyện này”
Phó Lệnh Nguyệt xấu hổ đơ người. Ngô mỹ nhân nói không sai, Triệu Thực nhất định biết, Lý Thành Khí cũng biết…
Nàng đột nhiên nghĩ tới vấn đề mấu chốt, tiếp tục truy vấn ‘vậy ngươi cùng một phe với Triệu Thực?”
“Không phải” Ngô mỹ nhân sảng khoái lắc đầu “Triệu Thực là nhất đẳng tước gia, tiểu nhân chỉ là con hát tiện tịch mà thôi”
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy hắn không nói dối, dù sao hắn cũng từng đả thương Triệu Thực. Nếu hắn không cùng đường với Triệu Thực, vậy chính là kẻ địch của Lý Thành Khí
Nàng liền dò hỏi ‘ngươi và Hiền phi nương là cùng đường?”
“Chỉ cần là người của Kiền giáo thì đều là đồng bọn của ta, nếu bọn họ không phải người trong giáo, đương nhiên sẽ không cùng đường với ta’ Ngô mỹ nhân lại đánh Thái Cực với Phó Lệnh Nguyệt.
Người này thật ghê gớm, nên nói, không nên nói, đều không dư thừa một câu. Phó Lệnh Nguyệt biết cũng không hỏi được gì nữa nên dừng lại.
“Ngươi là người trong Kiền giáo, sau khi ngươi giết Thiên Quyền xong, nói cho ta biết chỉ lệnh tiếp theo” nàng nghiêm mặt, bày ra dáng vẻ Thần nữ
“Thuộc hạ tuân mệnh” Ngô mỹ nhân cười tủm tỉm gật đầu “nhưng…việc này nay cả thiên hạ đều biết, sợ là Thiên Quyền tinh cũng đã biết tin, sớm có phòng bị. Đến lúc đó, thuộc hạ không lo làm cách nào để giết được hắn, chuyện này không khó nhưng muốn từ sau Thiên Quyền tinh tìm ra chỉ lệnh tiếp theo mới làm việc khó”
Ngô mỹ nhân không hề nể mặt mà bật cười thành tiếng ‘Thần nữ nương nương, ngài trời sinh mệnh tốt, nên đường hoàng ngồi trong thần điện hưởng thụ nhang khói nhân gian hầu hạ, chuyện còn lại đã có chúng ta làm, đó là bổn phận của chúng ta”
Lại là câu này! Phó Lệnh Nguyệt âm thầm nghiến răng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT