Phó Lệnh Nguyệt chăm chú nhìn, thấy bảo vật kia là một cuốn trục
Chữ viết? tranh hay bút tích tổ tiên? Trong lòng nàng có chút thất vọng. Mấy thứ này chỉ để tiêu khiển, văn nhân thi sĩ coi trọng nhưng sao có thể là chí bảo của tiền triều được chứ? Chẳng lẽ đây là tàng bảo đồ của cố đô?
“Chư vị, mời xem” Đan Sa Đinh đặt cuốn trục lên thạch bích. Các thế tử cũng cảm thấy sinh nghi, lập tức im lặng nhìn xem.
Tiếc rằng không phải tranh mà là chữ nhưng nét mực lại không bình thường, mà là màu đỏ. Văn tự này đúng là dùng mực đỏ viết lên, chỉ có bốn câu “Vị thành hướng vũ ấp khinh trần, khách xá thanh thanh liễu sắc tân. Khuyên quân càng tẫn một chén rượu, tây ra dương quan vô cớ nhân” (tại Vị thành mưa buổi sáng thấm làn bụi nhẹ, nơi quá khách màu liễu xanh non, xin anh hãy cạn thêm một chén rượu nựa, khi đã ra khỏi cửa Dương quan về phía tây không có ai là cố nhân nữa) Ngay cả lạc khoản cũng không có
“Thơ này ta đã đọc qua” Tạ Bình An đột nhiên bật cười dữ dội ‘ta biết, là Đường triều, gọi…gọi…” hắn phấn khởi khoe khoang học thức có giới hạn của mình, thịt béo trên người hắn cũng chấn động theo cử chỉ của hắn
“Thơ này thì có ai chưa đọc qua” Lưu Đắc Thắng khinh thường nói “ai viết lại không biết. Ta nói cho ngươi, người viết bài thơ tên là Vương Bột”
Phó Lệnh Nguyệt đứng bên ngoài suýt chút nữa bật cười thành tiếng, không biết sao Vị Thành Khúc của Đại Đường Vương Bột, dù bút tích rồng bay phượng múa nhưng lại có chút quái gì, giống như người hạ bút gặp nhiều lực cản, thiếu phong vận linh khí. Đây mà là chí bảo tiền triều sao? rất khôi hài
“Tiền Lương hoàng đế lệnh cho chúng ta dù chết cũng phải đem cái này ra ngoài, chỗ ảo diệu ở đâu? Chúng ta nghiên cứu mười năm cũng không nghiền ngẫm ra dụng ý trong đó” Đan Sa Đinh cười gượng, thu hồi quyển trục, thả lại chỗ cũ “sợ sự thật là…chỉ chờ xuống dưới cửu tuyền, gặp lại chủ cũ mới có thể sáng tỏ”
Xem xong tác phẩm nghệ thuật xuất sắc này, dù Đan tước gia cổ động thế nào, năm người kia cũng không muốn cùng hắn đến Phúc Thanh cung nghe đạo dưỡng sinh gì đó. Cả tối thiếu gì chuyện để làm, cần gì suốt đêm nghe lão lỗ mũi trâu giảng đạo
“Trở về” Này năm người đồng loạt từ chối, mệt mỏi, chỉ muốn về Lăng Tiêu cung ngủ một giấc.
Khi Viên Li về tới Thính Vũ các đã là cuối giờ tuất.
Chủ tử chỉ ăn canh suông uống nước lã, thị vệ như Phó Lệnh Nguyệt, ăn uống lại càng đạm bạc hơn. Ăn không no, mọi người đều vội vã trở về phòng kiếm chút gì đó bỏ vào bụng. Nào ngờ vừa mở cửa phòng ra, đã thấy hai vị phi tiên nương tử đêm qua ở trong phòng.
Đệm giường đã chuẩn bị xong, khuê hương lượn lờ, màn buông thấp, ánh nến chập chờn. Xem ra….
“Viên công tử” hai mỹ nhân thấy chính chủ đến, không có tiến lên khoe khoang quyến rũ phong tình mà chỉ đứng yên, cúi đầu, nũng nịu nói “Thính Vũ các trong ngoài đều đã thu dọn xong, chúng ta lui xuống trước, nếu công tử có gì phân phó, sai quân gia đến Lăng Tiêu cung truyền Hương Mộng, Trầm Hàm là được”
Hai mỹ nhân liếc mắt ẩn ý, thướt tha rời đi
Viên Li nhìn theo bóng dáng các nàng, suy nghĩ một lát, đột nhiên lên tiếng “Hương Mộng, Trầm Hàm”. Hắn nâng tay cười với nhị nữ, ý bảo: lại đây, hắn có chuyện muốn nói
Nhị nữ hai mắt tỏa sáng, khấu đầu đi tới lại chỉ nghe ‘chỗ các ngươi có phi tiên tướng công không?”
Phi tiên tướng công? Hương Mộng, Trầm Hàm đưa mắt nhìn nhau. Biểu tình của Viên Li lại rất thực sự, hắn còn đang chờ đáp án
“Công tử…tiểu quan nhi đều ở dưới thôn trang, Tước gia không cho triệu bọn họ đến, trễ như vậy sợ là…’Hương Mộng khó xử nói
“Vậy quên đi’ Viên Li rộng lượng xua tay “các ngươi về đi” hắn xoay người, một tay gác lên vai Phó Lệnh Nguyệt
Phó Lệnh Nguyệt bị hắn ôm vào lòng, đi nhanh vào phòng trong. Nàng không cần quay đầu cũng có thể cảm giác được bốn ánh mắt kinh ngạc đang nhìn mình. Hắn xem nàng là gì chứ? Là tiểu quan nhi sao?
Xốc mành lên, Viên Li ngay cả cửa nhỏ cũng đóng lại
Muốn làm gì? Phó Lệnh Nguyệt dùng ánh mắt biểu đạt nghi hoặc và khó hiểu của nàng.
Viên Li thổi tắt nến, chỉ vào cửa sổ phía tây, vỗ nhẹ lên tay nàng
Phó Lệnh Nguyệt liền hiểu ra. Hai người lập tức tách ra, dựa vào vách tường mà đi, vòng quanh một vòng rồi tụ hợp, gật đầu. Trong phòng không có gì khác thường
Bên ngoài rất nhanh không có động tĩnh
Viên Li đi rồi, Hương Mộng và Trầm Hàm đương nhiên cũng rời đi, để lại Hải Thanh và Hải Long nhìn theo bóng dáng các nàng, hồi lâu mới không nguyện ý nằm xuống nghỉ ngơi
“Ám vệ đại nhân, bản công tử muốn làm một chuyện” Viên Li đột nhiên nhỏ giọng bên tai Phó Lệnh Nguyệt. Thanh âm của hắn rất thành khẩn, thành thật
Phó Lệnh Nguyệt ngẩn ra, cười gượng, trào phúng nói ‘Viên công tử cố ý nói vậy, sợ là có chuyện gì khó muốn sai phái phải không?”
“Nhưng mà thiếu một bộ y phục dạ hành” nụ cười của Viên Li nhìn thế nào cũng thấy rất tà ác, hắn vỗ lên vai Phó Lệnh Nguyệt “chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của ám vệ đại nhân ngài thôi”
Bả vai Phó Lệnh Nguyệt run lên, căm giận trừng mắt nhìn hắn
“Nếu Phó đại nhân không có năng lực thì quên đi” Viên Li thản nhiên nói
“Đại công tử, thỉnh chờ một chút” Phó Lệnh Nguyệt lập tức lên tiếng. Người này thật đúng không xem nàng là nữ nhân ah, nhiệm vụ gì cũng muốn nàng làm. Có điều ám vệ mà ngay cả nhiệm vụ đơn giản đó cũng không hoàn thành, nếu truyền đi, nàng sau này đừng hòng lăn lộn trên giang hồ nữa
Đêm hôm khuya khoắc, không tiếng độtng, trăn sáng như gương, điện ngọc vô trần.
Phó Lệnh Nguyệt lén lút đột nhập vào chỗ ở của tôi tới tạp dịch trong sơn trang. Lạ nước lạ cái, nàng đi đâu mà trộm y phục dạ hành đây? Chỉ có thể nương theo ánh trăng, lấy đi một đôi giày và một bộ xiêm y
“Không trộm được y phục dạ hành. Đây là xiêm y của gã sai vặt trong Ngưng Hương sơn trang, ngài dùng tạm đi’ Phó Lệnh Nguyệt đưa xiêm y cho Viên Li
Viên Li cong môi tiếp nhận “chọn rất vừa, thủ hạ của Triệu chủ làm việc đúng là không tệ. Ta ra ngoài một chuyến, ngươi cứ ngủ ở đây đi”
Nhìn theo bóng dáng của hắn, Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên có cảm giác sợ hãi khó hiểu, liền nói ‘ta cũng đi”,lại bổ sung ‘thuận tiện giám thị ngươi”. Ngay cả nàng cũng giật mình. Đây là làm sao? giống như rất lo lắng cho hắn
“Ngươi cứ vậy mà đi sao?’ Viên Li ngồi xuống đổi giày, cười nói “ngươi lập tức biến ra y phục dạ hành đi, ta sẽ đưa ngươi đi”
“Được’ Phó Lệnh Nguyệt chính là chờ câu này. Nàng lưu loát bỏ đi ngoại bào, sửa sang y phục bên trong một chút là đã thành y phục dạ hành
Viên Li nhìn mà trợn mắt há mồm
“Đi thôi, đại công tử.” Đừng quên Phó Lệnh Nguyệt là loại người nào. Chuyện như vậy đương nhiên là chuyên nghiệp, lời vừa dứt, trên mặt cũng đã buộc xong khăn đen. Nàng đang chờ hắn ah
Viên Li đúng là đại khai nhãn giới
Quả nhiên Viên Li ban đêm đi dọ thám, chính là muốn tới Quan Lan tàng bảo các
Phó Lệnh Nguyệt theo sau hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười. Một thế tử phủ Tả quân Đô đốc mà lại có lòng hiếu kỳ y như mật thám. Ban ngày nhìn bảo bối hiếm lạ không được, buổi tối lại muốn tới nghiên cứu một phen…
Với nội lực của Viên Li, di dời thạch bích kia không phải là việc khó. Có điều cơ quan kia lại ở dưới ôn tuyền, nhất định phải xuống nước.
Hai người liền xăn ống quần, đi vào trong ôn tuyền. Thật ra đây chỉ là làm điều thừa,nên ướt cũng đã ướt
“Cái này có gì mà xem như bảo bối?” Phó Lệnh Nguyệt thấy Viên Li nghiêm túc nhìn cuốn trục kia, nhịn không được tới gần hỏi
“Ngươi có đôi khi không giống người đi ra từ chỗ Triệu chủ” Viên Li liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục cau mày nghiên cứu
Phó Lệnh Nguyệt nghẹn họng. Nàng không giống người đi ra từ chỗ Triệu Thực? lời này có ý gì? nàng căm giận trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn đem lời trong miệng nuốt lại. Cứ ghi lại, sau này sẽ tính sổ với hắn. Hiện tại nên nghiên cứu quyển trục này mới là chính sự. Nhìn đi. Nàng vẫn là một ám vệ có tố chất ah. Phó Lệnh Nguyệt nhịn không được khâm phục thân.Thời khắc mấu chốt vẫn khống chế được cảm xúc, không thể hiện yêu ghét, nàng có chỗ nào không giống người đi ra từ Triệu phủ chứ?
Nhẹ nhàng sờ nắn quyển trục một lượt, rốt cuộc Viên Li cũng phát hiện ra vấn đề. Hắn tinh tế nhìn vào kim hồng tự thể, vươn tay chỉ, đưa lên lưỡi, nhẹ nhàng xoa bóp
Hắn đang làm gì vậy? Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc nhìn Viên Li đặt ngón tay lên chỗ mực đỏ rồi lại bỏ vào miệng, sau đó thì ói ra ngoài
Phó Lệnh Nguyệt châu đầu lại nhìn “đây không phải là chu sa sao?” nàng vui vẻ phỏng đoán “phỏng chừng hoàng đế tiền triều dùng thứ này phê duyệt tấu chương, nhất thời quật khởi, tùy bút chép một bài thơ”
“Không phải chu sa,” Viên Li thản nhiên lắc đầu“Là chu phiêu.”
“Chu phiêu? Là họa liêu?’ Phó Lệnh Nguyệt đưa tay sờ thử. Không đúng, sao lại cứng như vậy.
“Không phải họa liêu, là mực đóng dấu. Đi, trở về” Viên Li rất nhanh cuốn quyển trục lại, đặt vào trong hộp.
“Như thế nào?” Viên Li nâng tay lên khôi phục cơ quan “ trong lòng ngươi, ta là tên ngốc sao?”
“Ha ha ha ha…”“Ha ha ha ha…” đột nhiên chung quanh ôn tuyền vang lên tiếng cười bén nhọn
Hai người trong ao giật mình cả kinh, thân hình vừa chuyển đã lưng tựa lưng với nhau
“Khương thái công câu cá, lại có cá nguyện mắc câu ah”
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết thanh âm này là của ai. Đại Tề Công Thừa tước gia Đan Sa Đinh cũng chính là Tiền Lương ngự mã đại tổng quản.
“Mau tháo khăn che mặt cho chúng ta nhìn một cái” Đan Sa Đinh ở bên ngoài ôn tuyền lên tiếng ‘chúng ta cam đoan thủ hạ lưu tình, sẽ không ngộ thương mạng nhỏ của các ngươi, nếu không…’
Phó Lệnh Nguyệt âm thầm kêu khổ. Hai bên chênh lệch quá lớn, nàng và Viên Li còn nửa người ở trong nước, cái chết này trốn không thoát rồi.
‘Chia ra” Viên Li quyết đoán ra lệnh
Phó Lệnh Nguyệt cắn răng, không làm như vậy không được. Chỉ có thể đánh cược một lần.
Xem ra Viên Li không muốn để Đan Sa Đinh biết thân phận. Bọn họ chỉ có thể tìm cách chạy đi. Nàng xiết chặt tay áo, tung ra yên phấn.
Bọt nước vừa động, hai người ăn ý nhìn về phía sau đỉnh đầu,chia nhau nhảy lên hai bên ngạn đài. Nhưng Đan Sa Đinh giống như có mắt ở sau, vung chưởng lên, đánh về phía Viên Li
Phó Lệnh Nguyệt thầm kêu không xong, nàng đành phải giảm bớt lực lượng, người hạ xuống trong nước.
Đối mặt với chưởng phong lợi hại, Viên Li theo bản năn giơ tay lên ngăn cản.
Thật ra mọi người có thể đoán được, một chưởng này của Viên Li chỉ là châu chấu đá xe. Ban ngày, mọi người đã lĩnh giáo qua công phu của Đan Sa Đinh, rất tà môn, nội lực của người bình thường ở trước mặt hắn, quả thực như muối bỏ bể
Thế nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra. Một chưởng của Viên Li lại đánh Đan Sa Đinh bật trở lại. Chưởng phong đối chưởng phong lại khiến lão thái giám kia lảo đảo
Phó Lệnh Nguyệt ngây dại.
Đan Sa Đinh ngây dại.
Viên Li càng ngây dại.
“Xin hỏi đại danh các hạ” Đan Sa Đinh không cười nữa, hắn đoan chính ôm quyền “là môn hạ phương nào, lộ nào?”
Viên Li nào dám báo danh, trong lòng hắn còn chưa hiểu được sao lại như vậy, hắn sao có thể chống trả lại được? thật quỷ dị. Chẳng lẽ ôn tuyền có thể áp chế công phu tà môn của Đan Sa Đinh?
Lập tức tận dụng thời cơ, thừa dịp mà trốn chạy
“Ta chỉ tới quầy rầy một lát mà thôi, còn mong Tước gia tha thứ. Cáo từ” hắn dùng ánh mắt nhìn Phó Lệnh Nguyệt, ý bảo chia nhau trốn chạy
Nhưng Đan Sa Đinh nhìn chằm chằm Viên Li không tha. Hắn căn bản không thèm để ý tới Phó Lệnh Nguyệt đang muốn bỏ đi, thậm chí đuôi mắt cũng không thèm liếc nhìn một cái
“Cao thủ quá trang, không chỉ giáo một hai chiêu, chúng ta chẳng phải uổng công sao” Đan Sa Đinh vận công, còn chưa dứt lời thân ành đã bay lên, ưng trảo biến thức, lao thẳng tới chỗ Viên Li
Trốn cũng không thể, Viên Li chỉ có thể kiên trì. Một chưởng phóng ra, hắn không ngờ lại đánh tan thế tiến công của Đan Sa Đinh. Nhìn hắn chật vật thối lui ba bước, Viên Li rốt cuộc có chút lo lắng
Thì ra nơi này thật sự là phúc địa. Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, có thể đánh ngã hắn, rời khỏi nơi này là tốt rồi. Viên Li lập tức phấn chấn tinh thần, bắt đầu phản công
Đan Sa Đinh bị Viên Li điên cuồng tập kích, chỉ có chật vật chống đỡ, không có cơ hội hoàn thủ. Phó Lệnh Nguyệt vui sướng cầu nguyện, chỉ thiếu một chút…
Nàng sợ hãi phát hiện chưởng phong của Viên Li không như trước nữa. Một chưởng này của hắn lại mất cảm giác, chiêu thức tiếp theo cũng vậy. Chưởng phong không đánh đến chỗ Đan Sa Đinh, không thể thi triển như vừa rồi nữa..
Cao thủ so chiêu, sai lầm trong nháy mắt chính là cơ hội xoay người.
Đan Sa Đinh cảm thấy Viên Li thất thường liền dốc toàn lực ra tay
Nguy rồi!
Phó Lệnh Nguyệt vô kế khả thi, chỉ có thể tung yên phấn bao trong tay. Một chưởng này, nếu Viên Li bị đánh chết thì nàng cũng không sống nổi
Nào ngờ Đan Sa Đinh như có ngàn tay ngàn mắt, đã sớm có chuẩn bị, chưởng phong chuyển hướng, yên phấn bao liền rơi hết vào trong nước.
Phó Lệnh Nguyệt cũng bị đào từ dưới nước lên. Nàng cảm giác nước suối như ngàn vạn con rắn xuyên qua tim,chỉ có thể dốc hết sức phản kích.
Mạng ta xong rồi. Nàng nhắm mắt chờ đợi.
Không có. Cảm giác gì cũng không có? Một hồi, Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc mở mắt.
Bên ôn tuyền chỉ còn lại một người. Không phải Đan Sa Đinh mà là Viên Li
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT