Nói gì đó?” Viên Li bất đắc dĩ nhìn nàng, bày ra biểu tình dở khóc dở cười 

“Bề trên phê bình ta’ Phó Lệnh Nguyệt nhếch môi nở nụ cười ‘không nên đặt ân oán cá nhân vào trong nhiệm vụ, phải có quan hệ tốt với ngươi. Dù sao ta cũng là đại diện của triều đình ở Tả quân phủ, cũng là bên trên muốn trấn an ngươi. Bề trên giáo huấn ta phải nói đúng trọng tâm, sau này phải mật báo tin có giá trị’ nói xong như đột nhiên nhở ra chuyện gì, nhỏ giọng nói “Đại công tử, ngươi yên tâm. Sau này dù ngươi làm gì, ta cũng sẽ không nói, bề trên cũng sẽ không hoài nghi. Ta có lỗi với ngươi sẽ dốc hết sức bồi thường’

Viên Li kinh ngạc nhìn nàng,thẳng người nói “Phó Lệnh Nguyệt ta, không muốn làm gì cả” hắn nghiêm mặt nói tiếp ‘cũng không cần ngươi phải làm gì cho ta. Ngươi cứ chú tâm làm tốt bổn phận của mình, sau này đừng gây thêm việc cho Tả quân phủ là ta yên lòng rồi”

Hắn cố ý tăng thêm ngữ điệu, hai mắt sáng ngời, thần sắc nghiêm túc làm cho Phó Lệnh Nguyệt không biết phải làm sao. Hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú. Nàng suy nghĩ cho hắn như vậy, hắn không cảm kích còn châm chọc nàng chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì

Phó Lệnh Nguyệt nghẹn một hồi mới nói “dạ, thuộc hạ tuân mệnh” ai bảo nàng thiếu hắn. Chờ sau này nàng thành công sẽ không chịu im hơi lặng tiếng như thế. Nàng cung kính cáo lui “Đại công tử, thuộc hạ cáo lui”

“Đúng rồi”đột nhiên Viên Li lên tiếng

Phó Lệnh Nguyệt lòng tràn đầy phẫn uất mỉm cười quay đầu hỏi ‘Đại công tử?”

“Ngươi” Viên Li vẫn không ngước mắt lên, nói ‘ngày mai theo lệ đi tuần tra, mồng bảy tháng ba theo bản công tử đến Ngưng Hương sơn trang tham gia đại thọ của Công Thừa tước gia”

Mồng bảy tháng ba? Là ba ngày sau

Phó Lệnh Nguyệt mẫn cảm liên tưởng đến những lời nam nhân đeo mặt nạ kia đã nói. Thật khéo, khi đó các thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ đã cho các nữ ám vệ uống thuốc xong.

Ba ngày sau, Phó Lệnh Nguyệt cùng một đám hộ vệ theo huyn đệ Viên Li, Viên Tiêu đi kiểm tra quân doanh thuộc quyền quản lý của Tả quân Đô đốc phủ

Cả ngày làm việc đến lúc mặt trời lên cao mà không hề thấy Viên Li có ý nghỉ ngơi ăn cơm. Quan quân địa phương không dám trêu chọc vị thế tử gia sắc mặt lạnh lùng, chỉ có thể nói với Viên tam thiếu gia ôn nhu, đừng quá mệt nhọc, nên nghỉ ngơi ăn cơm, thân thể quan trọng hơn…

Phó Lệnh Nguyệt đứng sau Viên Li rất sốt ruột, không phải vì đói cũng không phải vì lo cho thân thể của hắn mà nàng tính toán canh giờ cũng đã đến lúc độc trong cơ thể nàng phát tác. Nam tử đeo mặt nạ kia đã nói nửa viên thuốc giải còn lại sẽ cho các công tử phủ Đô đốc ban cho, mà Viên Li cứ dùng dằng như thế, nàng lại không muốn ở trước mắt mọi người thể hiện nổi đau thấu tim. Nàng nhìn lướt qua đám đông, nghĩ tới lúc bọn họ chứng kiến hành động của nàng, trong lòng có chút không được tự nhiên

Viên Li vẫn cúi đầu xem hồ sơ

Tất cả mọi người đều chờ hắn mở miệng nhưng không ai nguyện ý làm người lên tiếng đầu tiên, chắc chắn sẽ có người không chịu nổi. Quả thật, rốt cuộc người không nhịn được đã lên tiếng

“Đại công tử, thân thể quan trọng hơn, trước dùng cơm trưa đi.” Phó Lệnh Nguyệt mỉm cười khiêm tốn, khom người nói nhỏ bên tai Viên Li

Viên Li mắt vẫn không rời khỏi hồ sơ, mày cau lại ‘Vương Cổn? đây là có chuyện gì?” hắn chỉ tay vào giữa trang giấy, ý bảo cấp dưới đối chiếu hai nơi sổ sách

Công sự…… Người này thật đúng là say mê công sự!

Phó Lệnh Nguyệt kêu khổ không ngừng, nhưng công tử không lên tiếng, nàng không thể tùy tiện rời đi. Không còn cách nào khác, còn kéo dài, ám phục mật thám nhất định sẽ sinh nghi. Nàng thực sự rất bất đắc dĩ, đành phải biểu diễn một màn bị độc phát tác

Nàng chậm rãi cúi người, nhưng không thể làm ra sắc mặt tím tái, đầu đầy mồ hôi. Phó Lệnh Nguyệt đành lựa chọn phương thức trực tiếp nhất cũng là khó nhất, đó chính là té lăn trên đất, ôm bụng, thống khổ rên rỉ lăn lộn

Tất cả mọi người lập tức đều chú ý tới nàng

“Sao vậy?’ Viên Li không hài lòng khi chính vụ bị người khác cắt ngang

“Đại công tử, hình như Phó đại nhân trúng độc” có hộ vệ nhận ra manh mối lên tiếng trả lời

“Công tử..”Phó Lệnh Nguyệt không muốn lăn qua lăn lại trước mặt mọi người, cố khống chế run rẩy, năn nỉ Viên Li “thỉnh…ban thuốc”

Viên Li làm như bừng tỉnh đại ngộ,tìm tòi trong cổ tay áo

“Gấp quá, quên mang theo rồi” hắn mặt không thay đổi phất tay, làm như không có việc gì nói ‘Trần Thành, trước tiên tìm một chỗ đưa nàng đến đó, nhất thời nửa khắc cũng không chết người được đâu, chờ bản công tử xong việc rồi nói sau”

Phó Lệnh Nguyệt âm thầm ân cần hỏi thăm tổ tiên tám đời nhà hắn, thuốc quan trọng như vậy mà hắn lại quên mang theo, may mà nàng không trúng độc thực sự, nếu không chịu đựng độc phát tác thời gian dài như vậy, nàng không chết cũng mất một lớp da

Quân sĩ nghe lệnh nâng Phó Lệnh Nguyệt đến một sương phòng. Không có giải dược, nàng đâu dám nhàn hạ, diễn trò phải diễn tới cùng, hô hấp nặng nề. Chịu đựng thống khổ giày vò suốt một canh giờ mới thấy Viên Li không chút hoang mang, tiêu sái đi vào 

“Cho ngươi.” Hắn ném cho nàng một viên thuốc

Phó Lệnh Nguyệt như trút được gánh nặng, bắt lấy viên thuốc, làm động tác nuốt xuống. Mệt chết đi được nhưng xem như được giải thoát rồi. Chưa bao giờ nàng sống một canh giờ mà lại dài như một năm, mệt mỏi không chịu nổi. Nàng choáng váng ngồi dậy, không bệnh cũng bị ép buộc đến bệnh, suy yếu nói ‘tạ Đại công tử”

Nàng suy yếu nhìn Viên Li, thấy hắn bất động thanh sắc cho tả hữu lui ra, lại thấy hắn xót xa nở nụ cười

Phó Lệnh Nguyệt lập tức khôi phục bình thường. Hắn muốn làm gì? nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Viên Li, thấy hắn chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống, ý cười càng lúc càng đậm

“Giả vờ rất giống’ Viên Li nhẹ giọng tán dương bên tai nàng

Sắc mặt Phó Lệnh Nguyệt lập tức bị kiềm hãm, nhớ ra hắn biết chuyện Băng kình nha, nên hắn biết nàng sẽ không bị trúng độc

“Ta là phối hợp với ngươi, diễn trò cho bề trên xem” Viên Li thần sắc nghiêm túc, nhẹ giọng nói “cứ như vậy, bọn họ càng nhận định ta và ngươi có oán thù, không thể nghi ngờ”

“Ngươi” Phó Lệnh Nguyệt suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Hắn cư nhiên vì chuyện mật báo mà trả thù. Lòng dạ hẹp hòi như vậy, lấy oán trả ơn

Thanh âm của Viên Li rất nhẹ “nhớ kỹ, đừng chủ trương vì người khác làm việc. Giáo huấn hôm nay, hảo hảo nhớ kỹ”

Về tới Thông Thân biệt viện, sắc mặt Phó Lệnh Nguyệt cũng không khá hơn. Nàng đã quyết định, đợi sau khi nàng đã hết nợ Viên Li,nàng nhất định tìm cơ hội giáo huấn Viên hổ tử đáng ghét này.

Rất đáng giận. Hắn đáng giận không phải bình thường

Mồng bảy tháng ba, Viên Li giao hết công việc còn lại cho Viên Tiêu, mang theo Phó Lệnh Nguyệt và tùy tùng đến Ưng Dực sơn

Dọc đường đi, bọn họ gặp Tiền quân Đô đốc phủ Lưu Đắc Thắng và Hữu quân Đô đốc phủ Cổ Sấm Xuân, đương nhiên cũng có nữ ám vệ của hai nhà là Hứa Vân Vân và Diêu Tuyết Tần. Vừa đi vừa kết bạn, ba đội nhân mã hợp lại một chỗ, cùng đi đến Ngưng Hương sơn trang

Gần tới Ngưng Hương sơn trang, Phó lệnh Nguyệt mới cảm thấy vị Công Thừa tước gia kia lợi hại. Sơn trang to lớn bề thế, điêu lan ngọc thế, cung tường diêm ảnh, phỏng chế như tiểu hành cung của hoàng đế. Tấm biển sơn son đề bốn chữ Ngưng Hương sơn trang do chính Hoàng đế ngự bút, bên trong sơn trang đứng sừng sững bốn cột đá bạch ngọc chạm trổ bàn long tứ trảo. Hai bên có rất nhiều cổ thụ, xuyên qua hành lang gấp khúc là đủ loại kỳ hoa dị thảo. Không nói tới lầu các hoa mỹ, đình đài đồ sộ, chỉ riêng cảnh đẹp trước mắt cũng đã khiến người ta ứng phó không nổi. Phó Lệnh Nguyệt vừa đi vừa cảm thán, sơn trang mà chẳng khác gì tiên cảnh.Nhìn thúy trúc đứng thẳng phía trước, hối lâm thành hải, phong vận tiêu thích; xem dưới chân là suối chảy róc rách, xuyên qua núi giả phát ra tiếng vang tuyệt mỹ. Dưới cái nắng chói chang của mùa mè, khung cảnh này ngoại trừ thanh lương vẫn là thanh lương. Khó trách các thế tử của Ngũ quân Đô đốc phủ chạm tới bỏng tay lại phải hạ mình đến đây, chủ nhân sơn trang này thanh thế thật lớn ah

Tiếc là vị chủ nhân tôn quý này lại là một lão thái giám của tiền triều. Sơn cảnh mĩ miều như thế, phủ đệ theo thể chế thân vương, tất cả lại ban cho một thái giám tiền triều. Phó Lệnh Nguyệt vừa âm thầm nghiền ngẫm vị Công Thừa tước gia, chân cũng đã đi đến trung môn sơn trang. 

“Thỉnh các vị quân gia đi theo tiểu nhân’một gã sai vặt lanh lợi đứng trước cửa tiếp đón, ngăn cách các vị thế tử và người hầu cận.

May mà Phó Lệnh Nguyệt vẫn đứng cách Viên Li không xa, không trong phạm vi bị ngăn cách mà Hứa Vân Vân và Diêu Tuyết Thần một thân nam trang cũng nhanh chóng tiến lên

Càng lên cao, hộ vệ càng ít? Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc nhìn các vị thế tử, thấy bọn họ ngầm đồng ý, liền cười thầm mình đa tâm. Người tôn quý có khác, xem ra chỗ độc đáo của sơn trang này không phải tất cả mọi người đều biết đến

Mỗi vị thế tử chỉ mang theo ba thị vệ đi vào nội các sơn trang tráng lệ

Chủ nhân sơn trang là Đan Sa Đinh,  Đại tổng quản ngự mã giam của Tiền Lương, nay là Công Thừa tước gia của Đại Tề đang ngồi ngay ngắn trên chính vị, nghe hầu cận thông báo cũng không đứng dậy, cười tủm tỉm chắp tay, coi như hoan nghênh khách đến

Vào đến trong phòng, Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy trong phòng còn có hai vị khách quý khác, là Trung quân thế tử Phương Quang Tông và Hậu quân thế tử Tạ Bình An. Xem ra Ngũ quân Đô đốc phủ rất ăn ý, chân trước chân sau đều tụ tập cùng lúc

Hàn huyên qua đi, tân khách ngồi xuống, khách chủ tẫn hoan, chốc lát sau có gã sai vặt đi vào bẩm báo ‘Trăn…vương điện hạ đến”

Phó Lệnh Nguyệt có thể nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của mọi người

“Trăn vương?” Ngay cả Công Thừa tước gia không gợn sóng, ngữ khí cũng cao lên “Trăn vương? Cho mời”

Các thế tử tò mò nhìn về phía cửa phòng khách, một bóng dáng hoàng kim đập vào tầm mắt mọi người

Phó Lệnh Nguyệt chăm chú nhìn, thấy đúng là vương gia thần bí mà nàng đã gặp ở Hái Tinh các ngày đó

Hắn vẫn mặc thường phục của vương gia Đại Tề, tử ngọc kim quan, áo khoác phi long ngư long, ngực thêu bàn long tứ trảo thể hiện thân phận tôn quý của hắn. Giờ phút này hắn khoanh tay ngẩng đầu đứng giữa phòng khách, tư thế cao quý oai hùng, ngọc mạo trúc thân, khóe miệng hiện lên ý cười như có như không, khiến các vị thế tử Ngụ quân đều trở thành thần hạ

“Tiểu vương Lý Thành Khí gặp qua Công Thừa tước gia” người nọ thản nhiên chắp tay, tự giới thiệu

Đan tước gia có chút run sợ, sau một lát mới có phản ứng, vội đứng lên, muốn hành lễ “Trăn vương điện hạ, lão nô không xuống núi nghênh đón, thật đáng tội”

“Tước gia không cần đa lễ” Lý Thành Khí đưa tay đỡ lão thái giám ‘tiểu vương tháng trước mới kế thừa tước vị Trăn vương, Đại Tề quốc rất ít người biết được. Người không biết không có tội”

Chúng thế tử cũng nhanh chóng quỳ xuống hành lễ

Thừa kế tước vị? sao trên triều đình chưa từng nghe nói tới lão Trăn vương?

Sau khi mọi người phân chủ vị ngồi xuống, Đan tước gia thấy thần sắc kinh ngạc của mọi người liền đứng ra giải thích

Thì ra phụ thân của Lý Thành Khí là đại ca kết nghĩa của đương kim thánh thượng. Hắn từng thay đương kim thánh thượng gánh tội, ở trong ngục bị tra tấn đến bán thân bất toại. Sau khi Đại Tề lập quốc, hoàng đế ban thưởng cho hắn họ Lý, tước vị Trăn vương. Nhưng suốt mười năm qua, kể tử khi tân đế đăng cơ, cả nhà Trăn vương chưa từng xuất hiện trên triều đình. Thân thể Trăn vương đã bị phế, thường xuyên phải trị liệu, bọn họ không xuất hiện, mọi người đương nhiên sẽ không nhớ tới. Ba năm trước, Trăn vương qua đời, Thánh thượng hạ chỉ cho thế tử Trăn vương giữ đạo hiếu ba năm, có thể kế thừa vương vị

Mọi người nhìn tiểu vương gia ngọc thụ lâm phong trước mắt liền hiểu ra. Đại Tề quốc khi nào có hoàng thúc cỡ tuổi này, thì ra là con của hoạt tử nhân.

“Hoàng Thượng từng nói, sẽ cho ta một kinh hỉ trong đại thọ sáu mươi’ Đan tước gia vẫn khuôn mặt tươi cười vạn năm không đổi ‘không ngờ Bệ hạ lại để vương gia đến đây. Lão nô tạ chủ long ân, tạ vương gia nâng đỡ”

“Tước gia khách khí, đây là lần đầu tiên tiểu vương rời núi” Lý Thành Khí chắp tay nói với mọi người ‘bổn vương lần đầu nhập thế, hi vọng các vị giúp đỡ nhiều hơn”

Một vương gia tán dật…các thế tử cũng lập tức khách sáo đáp lễ

Trà mới dâng lên, chủ và khách tiếp tục hàn huyên

Phó Lệnh Nguyệt đứng sau Viên Li lặng lẽ đánh giá mọi người trong phòng

Ánh mắt tiểu vương gia Lý Thành Khí cho tới bây giờ vẫn không hề nhìn nàng, phần lớn thời gian hắn giống như hài tử mới nhập học, có lễ có tiết nghe Công Thừa tướ gia nói chuyện hoặc là nhìn các vị thế tử

Có điều ánh mắt của Đan tước gia…

Phó Lệnh Nguyệt cảm giác khi hắn nheo mắt cười là đang vụng trộm đánh giá các hầu cận đứng sau các thế tử, khi nhìn tới chỗ nàng, Phó Lệnh Nguyệt mẫn cảm nhận ra ánh mắt của hắn đảo qua ở cổ nàng, rồi nhanh chóng rời đi

Hắn nhìn cái gì?

Quá khẩn trương sẽ làm hại mình có chút thần hôn nát thần tính.

Phó Lệnh Nguyệt tự chê cười mình trước kia lịch lãm quá ít, thiếu kinh nghiệm thực chiến. Một lão thái giám gần đất xa trời có thể làm gì?

Buồn cười, thực buồn cười……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play