Tiêu Sĩ Cập rất muốn đi gặp Đỗ Hằng Sương, nhưng nhớ tới Đỗ thẩm hai tháng trước mới sinh hài tử, vội hỏi “ta đã lâu chưa gặp Đỗ thẩm, có phải nên đi thăm Đỗ thẩm trước không?” 

Phương Vũ Nương hai tháng trước sinh đứa con thứ hai, vẫn là nữ nhi, nàng thất vọng vô cùng nhưng Đỗ Tiên Thành lại rất cao hứng, lập tức đặt lên là Đỗ Hằng Tuyết, mời bốn vú em thay phiên nhau chăm sóc, mới làm nàng miễn cưỡng cười.

Lễ đầy tháng của Đỗ Hằng Tuyết, Long Hương Diệp nói nhị nhi tử Tiêu Thái Cập bị bệnh, không tiện đến Đỗ gia làm khách, ngay cả đại nhi tử Tiêu Thái Cập cũng bị nàng giữ ở nhà, nói có chút không thoải mái. Chỉ có một mình Tiêu Tường Sinh mang theo lễ vật đến Đỗ gia, làm cho lễ đầy tháng của nhị tiểu thư Đỗ gia Đỗ Hằng Tuyết thêm vinh dự.

Bởi vì chuyện này, Tiêu Tường Sinh lại đến ngoại viện ở một tháng, cho đến khi Đức Trinh đế ra lệnh động viên, hắn mới chuyển về nội viện. Trong thời gian này, thái độ cũng Long Hương Diệp cũng lạnh nhạt hơn, tuy ủy khuất nhận sai nhưng trong đáy lòng lại ghét Phương Vũ Nương thêm vài phần.

Tiêu Tường Sinh với Đỗ Tiên Thành giao hảo, Long Hương Diệp cũng không nói gì. Nàng biết tình nghãi giữa hai người gắn bó từ lúc còn ở trên chiến trường, người khác không thể so sánh được nhưng dựa vào cái gì mà muốn nàng cùng Phương Vũ Nương chẳng biết mấy chữ kia giao hảo với nhau. Nàng cũng không quen nàng ta nha.

Đỗ gia ai cũng muốn tín kế, ngay cả đại nhi tử của nàng cũng không bỏ qua!!!

Biết thai thứ hai của Phương Vũ Nương lại là con gái, Long Hương Diệp ngay cả trong mơ cũng cười nhưng rất nhanh nàng đã không thể cười được, bởi vì nhìn nhị nhi tử của mình, vô cùng lo lắng Đỗ gia lại nhắm tới hắn.

Vì thế Long Hương Diệp ngầm thử Tiêu Tường Sinh mấy lần.

Tiêu Tường Sinh nhìn thấu tâm tư của nàng, cười lạnh nói “nhi tử của ngươi là bảo bối còn nữ nhi người ta là cỏ rác sao? Ngươi cũng không nghĩ xem người ta có cần con trai ngươi không, đừng ở đây mà đa tâm” lời này làm cho tim Long Hương Diệp đau thắt lại, hít thở không thông.

Thấy mình và Tiêu Tường Sinh càng lúc càng bất hòa, nàng chỉ có thể nắm chặc hai đứa con trai trong tay. Không có nam nhân cũng không sao. Đồi với nữ nhân, quan trọng nhất vẫn là nhi tử chứ không phải nam nhân. Chỉ cần nắm chặc được nhi tử, nam nhân đi chết đi. Nhìn thần tình lạnh như băng của Tiêu Tường Sinh, Long Hương Diệp quả thật đã từng nghĩ như vậy.

Lệnh động viên được ban ra, Tiêu Tường Sinh liền vội vã mang Tiêu Sĩ Cập đến Đỗ gia thương nghị cũng phải gạt Long Hương Diệp. 

Nghe Tiêu Sĩ Cập hỏi, Đỗ Tiên Thành có chút ngượng ngùng cười nói “Đỗ thẩm ngươi còn đang ở cữ, đợi nàng ra tháng rồi hãy đến thăm”

Bởi vì thai thứ hai vẫn là con gái, tâm tình Phương Vũ Nương không được tốt lắm, ở cữ đến hai tháng, tính ra cũng sắp hết thời gian.

Tiêu Sĩ Cập đành phải thôi, theo hạ nhân đi trường đua ngựa gặp Đỗ Hằng Sương.

Bên trong trường đua ngựa rộng lớn, một con ngựa Ba Tư nhỏ đang chạy qua lại, trên lưng ngựa là một nữ hài mặc bộ đồ cỡi ngựa màu đỏ thẫm, tiếng cười như chuông bạc theo vó ngựa vang vọng khắp nơi.

Tình cảnh này khắc sâu trong tâm trí Tiêu Sĩ Cập. Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại tình cảnh hôm nay, hắn liền không tự chủ mà mềm lòng…

“Cập ca ca đến!” Đỗ Hằng Sương siết dây cương, từ trên lưng ngựa nhìn thấy Tiêu Sĩ Cập đứng bên ngoài, mỉm cười nhìn mình liền hô lên

Tiêu Sĩ Cập phất phất tay, “Sương nhi thật lợi hại, thuật cỡi ngựa rất tốt nha.”

“Cập ca ca!” Đỗ Hằng Sương kêu to,buông dây cương, trực tiếp từ trên lưng ngựa nhào về phía Tiêu Sĩ Cập. Áo choàng hồng bên ngoài bay phấp phới y như một ráng mây rơi xuống đất.

“Sương nhi!” Tiêu Sĩ Cập nhìn thấy, sợ tới mức tim mật đều nát, phấn đấu quên mình nhào về phía trước, muốn tiếp được nàng. Nhưng Đỗ Hằng Sương rơi quá nhanh, hắn lại ở xa nên không thể với tới được.

“Đại tiểu thư cẩn thận!” một bóng xám lao nhanh tới, tiếp được Đỗ Hằng Sương trước khi nàng rơi xuống

Tiêu Sĩ Cập vội xông tới, sợ tới mặt trắng bệch “Sương nhi, Sương nhi, ngươi không sao chứ?” 

Tiếp được Đỗ Hằng Sương, là Tiền bá, hộ viện của Đỗ gia. Tiêu Sĩ Cập cũng biết hắn, lập tức nói lời cảm tạ “đa tạ Tiền bá, đa tạ”

Tiền bá đã sắp năm mươi tuổi, ngày thường bộ dáng ốm yếu, nhìn còn già hơn tuổi nhưng tới thời khắc mấu chốt lại xuất ra công phu như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ.

Tiền bá cười đem Đỗ Hằng Sương thả xuống đất, đối với nàng lắc đầu nói: “Đại tiểu thư,sau này không thể lại làm như vậy, Tiền lão đầu ta không phải lúc nào cũng đi theo đại tiểu thư, nếu lại có chuyện như vậy, lão Tiền cũng không thể cứu được đại tiểu thư”

Đỗ Hằng Sương vẫn còn sợ hãi, nàng không biết sao vừa rồi nhìn thấy Tiêu Sĩ Cập đã lập quăng dây cương đi. Phụ thân đã từng dặn dò, dù thế nào cũng không được buông dây cương nhưng nàng lại quên mất.

Đỗ Hằng Sương vô cùng ảo não, liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói “Tiền bá, chuyện này đừng nói cha ta biết có được không?” mềm giọng cầu xin, thanh âm ôn nhu, sắt đá cũng phải mềm

Tiền bá sờ đầu nàng cười “Tiền bá biết, đại tiểu thư sau này đừng bướng bỉnh nữa” nói xong gật đầu với Tiêu Sĩ Cập rồi gập lưng xoay người đi về hậu viện

Tiêu Sĩ Cập nắm tay Đỗ Hằng Sương đưa nàng về hậu viện

“… Nương sinh tiểu muội muội, vẫn trốn ở trong phòng khóc. —— Cập ca ca, sao nương lại khóc? Tiểu muội muội rất ngoan, không có sinh bệnh mà” Đỗ Hằng Sương nghi ngờ hỏi. Chỉ khi nàng bệnh, mẫu thân mới khóc, có lẽ do trong nhà lại có thêm một muội muội.

Tiêu Sĩ Cập cười cười. Hắn đã hơn sáu tuổi, là đại hài tử có hiểu biết.

“Sương nhi, nương ngươi sinh tiểu muội muội, ngươi có mất hứng hay không?’ Tiêu Sĩ Cập nắm tay nàng, chậm rãi đi trên đường lát đá hướng về phía hậu viện Đỗ gia. 

Đỗ Hằng Sương cảm thấy vấn đề này rất buồn cười, khanh khách cười nói “nương sin muội muội, ta cao hứng còn không kịp sao lại mất hứng? Cập ca ca hỏi thật lạ” sau đó hỏi lại Tiêu Sĩ Cập “khi đệ đệ Thái nhi của Cập ca ca sinh ra, Cập ca ca cũng không cao hứng sao?”

Tiêu Sĩ Cập bị Đỗ Hằng Sương hỏi đến nghẹn lời, liếc mắt nhìn nàng một cái.

Đỗ Hằng Sương song mâu tinh thuần, bất nhiễm trần ai, yên lặng nhìn hắn.

Tiêu Sĩ Cập mím môi cười, “Sương nhi nói rất đúng, là Cập ca ca hỏi sai. Ngươi là tỷ tỷ, nhớ phải chiếu cố cho muội muội nhưng cũng đừng ủy khuất bản thân, biết không? Nếu ngươi phải ủy khuất bản thân, muội muội mới vui vậy loại muội muội này, không có cũng được”

Đỗ Hằng Sương cái hiểu cái không, vẫn gật đầu “Sương nhi nhớ kỹ”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng của Đỗ Hằng Sương. Nàng vốn ở cùng sân với Đỗ Tiên Thành và Phương Vũ Nương. Sau này Phương Vũ Nương lại có thai, cứ tưởng là nhi tử nên mới để Đỗ Hằng Sương dọn ra ngoài,chuẩn bị chỗ cho nhi tử. Không ngờ lại vẫn là nữ nhi.

Tuy vậy Đỗ Hằng Sương vẫn ở trong viện của mình, dù sao nàng cũng có Âu dưỡng nương, vú em, nha hoàn, bà mụ…không sợ không có người chiếu cố.

Âu dưỡng nương thấy Đỗ Hằng Sương và Tiêu Sĩ Cập cùng trở về, hết sức cao hứng, lập tức đem hạt dẻ vừa mới nướng xong còn thơm ngào ngạt cho bọn họ, hai người thích nhất là món này.

Bên này Tiêu Tường Sinh và Đỗ Tiên Thành đang nói đến chuyện Đức Trinh đế tuyển quân.

“Ngươi nói, Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý tứ gì?” Tiêu Tường Sinh chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, biểu tình trên mặt rất khó coi.

Đỗ Tiên Thành nhìn chằm chằm lệnh động viên, sờ sờ râu cằm, trầm ngâm nói ‘xem ra oán khí của Hoàng thượng đối với Cao Ly cực kỳ lớn”

“Hoàng thượng rất giỏi giả vời. Năm đó để được lòng Thái hậu, hắn có thể giả bộ suốt mười mấy năm, chỉ có một mình Hoàng hậu. Sau khi lên ngôi, liền lập tức hiện nguyên hình, tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, ngươi xem hắn giờ có bao nhiêu nữ nhân? Theo đó mà thấy, hắn nhẫn càng lâu bùng nổ sẽ càng lợi hại. Cao Ly lúc này, thắng bại khó liệu” Tiêu Tường Sinh ngồi xuống đối diện Đỗ Tiên Thành, nhấp một ngụm trà lại buông xuống

“Nói như đại ca, vậy là lần này quy mô còn lớn hơn tiên đế năm đó?’ Đỗ Tiên Thành chậm rãi nói “nếu thắng, mọi chuyện đều tốt. Nếu thua, hậu quả không thể tưởng được”

Tiêu Tường Sinh trọng trọng gật đầu, “Ta chính là lo lắng cái này.”

Thật ra lệnh động viên vốn không liên quan với bọn họ, bởi vì bọn họ đã không còn là thương hộ bình thường mà là viên chức, không nằm trong phạn vi bình dân. Lệnh động viên tạm thời chưa tới lượt bọn họ. Nhưng nếu muốn đánh Cao Ly, đại thương hộ như bọn họ không thể tránh khỏi chảy máu. Nhưng chỉ cần có thể của đi thay người, bọn họ cũng chấp nhận.

“Lấy tĩnh kỳ biến đi” Tiêu Tường Sinh đưa ra chủ ý, Đỗ Tiên Thành tất nhiên là đồng ý.

Tháng mười năm Xương Nghiệp thứ ba, Đại Chu trưng binh.

Tháng ba năm Xương Nghiệp thứ tư, Đại Chu tập trung mười vạn đại phu, năm mươi vạn dân phu.

Tháng tư, thời điểm xuân về hoa nở, Đại Chu lại một lần nữa tiến đánh Cao Ly.

Tả Dực Vệ đại tướng quân Trương Trung nắm quyền chủ soái, dẫn theo mười vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp tiến đến Cao Ly. Lúc này, cả nước trên dưới đều tràn đầy hi vọng và tin tưởng.

Tiếc rằng sự thật không như mong muốn, cuối năm, có tin truyền về nói Tả Dực Vệ đại tướng quân Trương Trung dẫn dắt đại quân rơi vào vòng vây của đại tướng Cao Ly. Trương Trung thà chết không đầu hàng, tự vẫn tại chỗ

Chủ soái bỏ mình, đại quân Đại Chu như rắn mất đầu. Mười vạn đại quân lại một lần nữa bị Cao Ly đánh giết gần hết.

Tin mười vạn đại quân đại bại truyền đến thành Trường An là vào tháng chạp năm Xương Nghiệp tứ tư.

Lúc này Tiêu Sĩ Cập bảy tuổi rưỡi, Đỗ Hằng Sương bốn tuổi rưỡi

Mười vạn đại quân tinh tráng, trong một đêm hóa thành hư ảo. Toàn Đại Chu như bị đánh một kích thật mạnh.

Mùa đông năm nay, thời tiết vẫn ấm áp như mùa xuân, mẫu đơn Lạc Dương vẫn nở rực rỡ nhưng không ai dám nói đây là điềm lành cũng không dám báo lên triều đình để lĩnh thưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play