Lại còn có người làm chứng? 

Long Hương Diệp dưới đáy lòng cười lạnh. Nếu không phải đêm qua nàng mất ngủ, hôm nay việc này đúng là không thể nói rõ.

“Đem Tiểu Diệp vào đây cho ta” Long Hương Diệp lớn tiếng gọi

Tiểu Diệp là tiểu nha hoàn mới khoảng mười một, mười hai tuổi, thân hình gầy gò bé nhỏ, tướng mạo xấu xí nhưng lại có đôi mắt to tròn, linh hoạt.

Long Hương Diệp đuổi hết hạ nhân trong phòng ra ngoài, chỉ giữ lại vài nha hoàn và bà tử tâm phúc, dùng để thẩm vấn Tiểu Diệp.

“Tiểu Diệp, nếu hôm nay ngươi nói thật, sau này ta sẽ trọng dụng ngươi, cho ngươi làm nha hoàn nhị đẳng, nếu ngươi ham chút lợi ích nhỏ mà gian dối, đừng trách ta không khách khí, lập tức bán ngươi cho thanh lâu” Long Hương Diệp rất có biện pháp đối phó mộ tiểu nha hoàn.

Tiểu Diệp vốn nhát gan, bây giờ thấy chủ mẫu phát uy mà muội muội của chủ mẫu lại tóc tai bù xù, mặt còn bị đánh đến sưng đỏ liền biết chuyện đã bại lộ liền quỳ xuống đất, khóc lớn

Long Thu Diệp ảo não nói “ngươi khóc cái gì, mau nói cho tỷ tỷ ta biết có phải đêm qua tỷ phu đến phòng ta không? Ta còn nghe ngươi nói chuyện với hắn ở bên ngoài”

Tiểu Diệp tròng mắt xoay chuyển, lớn tiếng nói “không phải, Tiểu Diệp không thể hùa theo nhị di cô nãi nãi mà nói dối được. Người tối qua đến không phải là lão gia mà là nhị lão gia” nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm “thực ra, từ trước tới giờ đều là nhị lão gia, không phải lão gia”. Nói xong còn móc trong túi ra một ít bạc vụn đưa đến trước mặt Long Hương Diệp “phu nhân, đây là bạc nhị lão gia thưởng cho nô tỳ. Mỗi tối nhị lão gia đến đều cho nô tỳ một thỏi bạc. Nô tỳ vốn định nói với phu nhân nhưng nhị di cô nãi không cho nói, còn nói…nói phu nhân cho phép nên nô tỳ mới không hồi báo” nói xong liên tục dập đầu.

Long Thu Diệp nghe lời Tiểu Diệp nói như ngũ lôi oanh đỉnh, cảm giác trời đất quay cuồng, xiêu vẹo ngã xuống, miệng lẩm bẩm “sao lại như vậy? rõ ràng…” Nhưng nghĩ lại mới nhớ, mỗi tối khi người nọ đến đều không cho nàng thắp đèn, hơn nữa cũng không nói chuyện, vừa lên giường là vầy vò mình, xong chuyện liền đi ngay…

Long Hương Diệp ngược lại nở nụ cười, phân phó “thực sự rất khó, chuyện của tiểu thúc, ta không thể làm chủ được, Hà Nhị mau đi mời lão gia đến đây”

Hà Nhị lĩnh mệnh mà đi.

Long Thu Diệp cả người đều ngốc ở nơi đó.

Khi Tiêu Tường Sinh trở lại, nghe đầu đuôi câu chuyện xong cau mày nói với Long Hương Diệp “ngươi ở đây xem chừng muội muội ngươi, ta đến chỗ nương nói chuyện” 

Tiêu Tường Sinh thập phần hối hận.

Long Hương Diệp đã từng đề cập với hắn mấy lần về chuyện của đệ đệ hắn, nói Tiêu Thụy Sinh tuổi tác cũng không còn nhỏ, nên tìm một cô nương nhà đàng hoàng mà cầu hôn, còn không thì nên phân ra, một đến ngoại viện mà ở, không nên theo lão phu nhân sống trong nội viện.

Tiêu Tường Sinh vẫn luôn thương đệ đệ từ nhỏ đã theo cha mẹ chịu khổ cho nên mới chiều hắn một chút, cho nên biết hắn đã trưởng thành cũng luyến tiếc đưa hắn ra ngoài, vì vậy mới gây ra cớ sự này.

Tiêu Tường Sinh đi đến sân của lão phu nhân thấy Tiêu Thụy Sinh đang ngồi uống rượu, tức giận quát “tiểu súc sinh, ngươi làm ra chuyện tốt rồi” còn một quyền đánh tới

Tiêu Thụy Sinh lập tức ngã ngồi xuống đất, hai tay lôi kéo làm cho mặt bàn cũng bị nghiêng, mọi thứ trên bàn đều rơi xuống hết.

Lão phu nhân được nha hoàn dìu ra, hoảng hốt hỏi “xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Tường Sinh thấy mẫu thân mới nén giận, bảo bà tử, nha hoàn ra ngoài hết, sau đó mới nói chuyện của Tiêu Thụy Sinh đã làm.

Tiêu Tường Sinh hoàn toàn không hoài nghi lời của Tiểu Diệp, bởi vì trong nội viện của hắn, nam nhân nửa đêm mò lên giường Long Thu Diệp chỉ có hai người. Nếu không phải hắn thì chỉ có thân đệ đệ của hắn mà thôi

“Cái gì cũng đừng nói, ngươi đã dám làm thì phải dám nhận. Dù sao ngươi cũng chưa cưới vợ, chúng ta lập tức đến Long gia cầu hôn, cho ngươi cưới muội muội của tẩu tử, sau này phân nhà mà sống” Tiêu Tường Sinh vô cùng thất vọng với Tiêu Thụy Sinh, cũng lười chiếu cố hắn nữa.

Ai ngờ Tiêu Thụy Sinh gân cổ cãi lại “dựa vào cái gì mà bắt ta cưới nữ nhân lẳng lơ ong bướm đó? Nàng chưa thành thân đã dám cùng nam nhân lên giường, sau này không biết có cho ta đội nón xanh hay không. Ta không chịu được”

“Ngươi còn nói bậy?!” Tiêu Tường Sinh cực kỳ tức giận, hắn vốn là quân nhân, tuy bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ nhưng vốn trưởng thành trong quân doanh nên một quyền đánh ra làm Tiêu Thụy Sinh suýt chút nữa hộc máu.

Lão phu nhân nhìn thấy đau lòng vô cùng nhưng cũng biết là tiểu nhi tử sai, hai tay cầm Phật châu không ngừng niệm phật, nói với Tiêu Tường Sinh “lão đại, ngươi nghe đệ đệ ngươi một câu đi. Thu Diệp cô nương kia quả không xứng làm con dâu nhà chúng ta, còn chưa thành thân đã thất trinh, sau này lão nhị làm sao sống cùng nàng ta?”

“Không thành thân liền thất trinh, cũng là lỗi của hắn a! Không phải hắn, Long Thu Diệp sao có thể thất trinh?” Tiêu Tường Sinh không đồng ý mẫu thân tìm cớ thoái thác cho đệ đệ.

Tiêu Thụy Sinh sợ đại ca làm chủ, cưới Long Thu Diệp cho mình liền không kiềm chế được, đem những lời trong lòng nói ra “đại ca, ngươi không cần giả bộ hồ đồ. Tiện nhân Long Thu Diệp rõ ràng là coi trọng ngươi, ngươi lại cố sức gả nàng cho ta là có ý gì? Chẳng lẽ muốn về sau lửa gần rơm, vụng trộm với em dâu ngươi sao? Ta không có khả năng đó đâu”

Tiêu Tường Sinh tức đến sôi máu, xiết chặt nắm đấm muốn xông qua.

Lão phu nhân liền dùng thân mình chắn cho Tiêu Thụy Sinh, còn giận tái mặt nói với Tiêu Tường Sinh “ngươi muốn đánh hắn, đánh ta trước đi”

Tiêu Tường Sinh cả giận nói: “Nương, hắn làm ra chuyện như vậy, nói ra lời như vậy, nương còn che chở hắn?!”

“Ta nói cái gì? Ta là nói thật. Ngươi nghĩ ta dễ chịu lắm sao? Mỗi lần ôm cô nương kia, nàng đều gọi tên ngươi, gọi đến làm ta phiền lòng, có lần còn dùng gối chặn miệng nàng lại”

Tiêu Thụy Sinh nói xong, phát hiện mình lỡ lời, ngay cả lão phu nhân cũng nghe không lọt lỗ tai, bỏ đi vài phòng “ta mặc kệ, các ngươi muốn làm gì thì làm”

Không có lão phu nhân bảo vệ, khí thế của Tiêu Thụy Sinh liền giảm xuống, nhìn Tiêu Tường Sinh, nơm nớp lo sợ nói “đại ca, ta nói đều là sự thật. Ngươi muốn ta cưới nàng? Cưới một nữ nhân trong lòng chỉ có người khác sao?’

Lời này không phải không có đạo lý.

Nếu Long Thu Diệp có tâm tư này, cho dù để nàng làm thiếp cho Tiêu Thụy Sinh cũng là hậu hoạn.

“Nếu như vậy, ngươi chờ ta thương lượng với tẩu tử ngươi trước.Ngươi đừng vội mừng. Chuyện ngươi làm sai, ta nhất định sẽ thay cha chấp hành gia pháp, hôm nay tạm cho ngươi nợ, sau khi việc này xử lý xong, nhất định sẽ tính sổ với ngươi” Tiêu Tường Sinh nói xong liền quay trở về phòng của mình

“Lão gia, Nhị đệ nói như thế nào?” Long Hương Diệp cũng không quá nóng lòng. Thật ra nàng cũng không muốn muội muội làm chị em dâu với mình, đặc biệt là muội muội này còn mơ ước trượng phu của mình

Tiêu Tường Sinh gọi Long Hương Diệp vào trong, đem chuyện Tiêu Thụy Sinh không chịu cưới Long Thu Diệp nói ra.

Long Hương Diệp trong lòng vui vẻ, vội hỏi: “Muội muội ta đi sai bước, cũng do nàng tự làm bậy nhưng cũng nên giáo huấn nhị đệ một chút, sau này không biết còn gây ra chuyện gì nữa”

Tiêu Tường Sinh thấy Long Hương Diệp cũng không phản đối mới yên lòng dặn dò nàng “việc này là đệ đệ ta có lỗi với muội muội ngươi, ngươi về nhà mẹ đẻ nói chuyện một chút, ta nguyện đưa một vạn lượng bạc để muội muội ngươi làm của hồi môn, đem nàng gả đi xa xa một chút”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play