Sau khi nhìn rõ, nhất thời tiếng bàn tán nổi lên xôn xao. Hai người này không phải nhân vật tầm thường, mà từng là nhân tài mật thám kiệt xuất trong đại viện Triệu gia, mấy năm trước đã cùng tấn chức làm ám vệ, nhưng sao lại?
“Hai vị ám vệ đại nhân đại đỉnh đỉnh này chắc các vị ở đây đều biết chứ?” Triệu Thực khinh thường nở nụ cười “thành ám vệ, cánh cứng cáp là chuyện tốt nhưng lá gan cũng đồng thời lớn theo là muốn tìm chết. Ám vệ thì sao? nơi quan viên không dám quản, ta quản. Ở thành Kiến Dương phạm vào thiết luật đều phải tới đại viện Triệu gia ta chịu phạt. Hôm nay để các sư đệ muội của các ngươi chứng kiến cảnh này, ngày sau đừng phạm sai như vậy”
Phó Lệnh Nguyệt và Bàng Doanh Doanh kinh ngạc nhìn nhau
Lại nghe Triệu Thực nói tiếp ‘nghề mật thám là phải trung tâm vì chủ nhưng có người cố tình phạm sai, bán đứng chủ nhân cho người khác. Làm rất hay, ta biết rõ là ai làm nhưng lại không tìm ra chứng cớ, không hổ là tinh anh đi ra từ phủ của ta. Hai người này, nghe nói rất kiên trinh trong tình yêu, cả hai đều không chịu cung khai. Đó là vì bọn họ rành quy củ, bọn họ biết nếu không có bằng chứng, sau khi chịu hình cụ ba ngày ba đêm thì chuyện này có thể bỏ qua. Người của ta, ta đương nhiên biết bọn họ có bản lĩnh chịu đựng được. Như vậy bọn họ sẽ thoải mái nhưng mà Nhị gia ta lại không thoải mái” Triệu Thực tự giễu “ở thành Kiến Dương, ở địa bàn của ta lại dám xem Triệu Thực ta nhưng kẻ mù kẻ ngốc mà đùa giỡn, thật can đảm”
“Ta cũng không oan uổng người khác” hắn ra hiệu cho hai hắc y nhân mang mặt nạ bên cạnh “hôm nay, ta cũng để cho các vị ở đây mở rộng tầm mắt, không cần tra hình cũng có thể làm cho con vịt đã chết phải mở miệng”
Mọi người ồ lên, hắc y nhân mang mặt nạ đóng cơ quan phía đông, trên trung đường chỉ còn lại người bị giam trong phòng phía tây: Dịch Địch
“Dịch Địch, ngươi và Lê Cơ sẽ ở trong phòng giam trong vòng một nén nhang” Triệu Thực chậm rãi mỉm cười “khi nhang tàn, ngươi có thể viết ra giấy. Ta biết người là do các ngươi giết, ta chỉ không rõ các ngươi giết như thế nào mà thôi. Trong vòng một nén nhang, ngươi có hai lựa chọn: khai hoặc là không. Ta cũng sẽ nói như vậy với Lệ Cơ cũng cho nàng cơ hội lựa chọn như ngươi. Nhang tàn, hai người các ngươi có bốn kết quả. Các ngươi có thể phối hợp duy trì trầm mặc, ngươi không nhận tội nàng cũng không khai, như vậy mỗi người các ngươi lĩnh ba mươi đại bản, ta đành phải bất đắc dĩ thả người, có điều trên lệnh bài ám vệ của các ngươi sẽ khắc mấy chữ: nhìn xem hậu quả về sau. Nếu các ngươi đồng thời cung khai, như vậy ta sẽ phế bỏ võ công và thân phận ám vệ của các ngươi, tha cho các ngươi một con đường sống, cùng nhau là một đôi vợ chồng bình thường. Nhưng nếu ngươi nhận tội mà nàng lại không khai, vậy chúc mừng ngươi, ngươi sẽ được phán vô tội thả ra, cũng nhận lại lệnh bài ám vệ. Vì ta chỉ cần một hung thủ gánh tội thay, còn lại sẽ không truy cứu, ngươi sẽ lông tóc vô thương quay về kinh thành làm ám vệ, tiếp tục vị trí của ngươi ở Thanh Vân đường. Nhưng nếu ngươi không nhận tội mà là nàng cung khai, như vậy người được phóng thích là nàng mà ngươi thì thảm hơn, hai tội gia tăng, ta sẽ đưa ngươi đến Vạn Cổ hố làm thí nghiệm thuốc. Dịch Địch, ngươi phải nghĩ cho kỹ, khai hay là không?”
Cửa phòng giam phía tây đóng lại, trong phòng giam phía đông, Lê Cơ cũng nghe Triệu Thực nói như vậy.
Phó Lệnh Nguyệt hiểu Triệu Thực đang muốn thử lòng bọn họ. Đối với Dịch Địch và Lê Cơ, nếu khai thì cùng lắm là phế bỏ võ công, tốt hơn thì lông tóc vô thương trở lại kinh thành. Nếu không khai, có thể tiếp tục làm ám vệ, tình huống xấu nhất là trở thành vật thí nghiệm thuốc. Nếu không dám mạo hiểm thì cung khai là lựa chọn tốt nhất nhưng lựa chọn tốt nhất với bọn họ là không cung khai, như vậy cả hai đều có thể giữ lại võ công cùng thân phận và tính mạng. Có điều…
Không ai có thể khống chế được suy nghĩ của người khác, không ai biết được người khác nghĩ gì, muốn làm gì. Cho dù là phu thê đồng tâm kiên trinh cũng không thể cam đoan hai người cùng một suy nghĩ. Nếu một người lựa chọn cung khai, người kia lại duy trì im lặng, vậy thì… Vạn Cổ hố cũng không phải ai cũng chịu được. Một người có thể chịu được mười đại khổ hình nhưng chưa chắc giao hết bản thân mình tùy thuộc vào suy nghĩ và quyết định của người khác.
Khốn cảnh tư duy thật đáng sợ
“Hai người này, nghe nói rất kiên trinh trong tình yêu” Phó Lệnh Nguyệt hiểm thêm một tầng, Triệu Thực muốn ở trước mặt mọi người chứng minh với mọi người ở trước sự sống và cái chết, sẽ không còn tình yêu, sự kiên trinh, tín nhiệm…
Nếu Triệu Thực đã gióng trống khua chiêng gọi mọi người đến nghĩa là đã nắm chắc phần thắng, chẳng lẽ hắn biết được hai người kia sẽ không qua được khốn cảnh của tư duy?
Phó Lệnh Nguyệt khẩn trương nhìn hai phòng giam. Khốn cảnh vô hình này còn kinh khủng hơn thân thể bị khổ hình. Sinh mệnh, sự nghiệp, tình yêu…Giờ phút này, tất cả đều dựa vào phỏng đán hư vô. Khai hay là không khai? Trước việc không thể chấp nhận một chút phán đoán lệch lạc nào, sợ là không ai có thể làm được.
Sau một nén nhang, hắc y nhân đeo mặt nạ mở cửa phòng giam, từ phòng giam phía tây có một cuốn giấy dài chạy ra.
Khai? có người khai?
Triệu Thực nhìn cuộn giấy, trào phúng cười nói “Bình Nương, lần này ngươi không còn chỗ để soi mói nữa rồi chứ?”
Bình Nương bị không khí quỷ dị này chấn nhiếp, cúi đầu, không dám nói gì
“Tình yêu kiên trinh?” Triệu Thực cười lạnh nhìn toàn trường “có thể ăn hay có thể che gió đụt mưa?” hắn khinh thường xua ta “đi thôi” hắc y nhân tuân mệnh đi vào hai phòng giam
Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục. Mọi người có chút không đành lòng nhìn
“Người không vì mình trời tru đất diệt” Triệu Thực gằn từng tiếng “là chân lý giản dị nhất trên đời, mọi người hãy nhớ lấy”
Yên lặng đến đáng sợ.
Xem một màn tra tấn tinh thần này làm mọi người cảm thấy áp lực hơn xem khổ hình như những lần trước nhiều
“Giải tán đi” Triệu Thực nhẹ nhàng nâng tay “Phó Lệnh Nguyệt, ngươi ở lại”
Lệnh Nguyệt nghe vậy, cả người run lên, bất an nhìn phía trên hình đường trong sự kinh ngạc của mọi người
Triệu Thực cho tả hữu lui xuống, thong thả đi đến trước mặt Phó Lệnh Nguyệt
“Ta đã nói rồi, ngươi không được nhúng tay vào chuyện trong viện” lời của hắn rất nhẹ nhưng tràn đầy khí phách “ngươi lại ngoảnh mặt làm ngơ, hết lần này tới lần khác dám kháng mệnh. Ngươi cho rằng ta sẽ không xử trí ngươi?”
“Nhị gia nói đùa, Tiểu Nguyệt nào dám” Phó Lệnh Nguyệt chột dạ cười gượng, không biết Triệu Thực sao lại nắm rõ chuyện của nàng
“Không dám?’ Triệu Thực khinh thường hừ lạnh, hung hăng quăng một cuốn sách từ trong tay áo ra ngoài
Phó Lệnh Nguyệt liếc nhìn, lập tức ngây người. Đây chính là thủ đoạn nàng giúp Bàng Doanh Doanh đối phó với Dương Uyển Hề trong thời gia qua, nhưng nàng lại thấy may vì ít ra Triệu Thực không biết chuyện hôm nay. Qua hôm nay là tốt rồi, coi như là chết vô đối chứng
“Chuyện cũ bỏ qua đi” Phó Lệnh Nguyệt cười làm lành, trước kia chỉ mềm giọng nói vài câu là xong nhưng đột nhiên lời của lão nhân trên đảo lại hiện lên trong đầu nàng, trong lòng tồn khúc mắc liền thu lại tươi cười, cả gan tranh luận “Nhị gia, ngươi đã nói không bắt được tại trận chính là bản lĩnh của mật thám”
“Bản lĩnh?” Triệu Thực cười lạnh “nếu ngươi có bản lĩnh thì khiến cho người ta vĩnh viễn không phát hiện, nếu bị lộ thì phải chịu trừng phạt”
Phó Lệnh Nguyệt cắn môi, cố đè nén thói quen cầu xin tha thứ như trước kia. Hôm nay nàng muốn thử một lần, trong hình đường chỉ còn hai người bọn họ, nàng không tin hắn có thể làm gì nàng
“Nguyện thu” nàng quật cười nói, xắn tay áo lên, giơ cánh tay trái ra “Tiểu Nguyệt tâm phục khẩu phục, không lời nào để nói. Nhị gia động thủ đi”
Triệu Thực đừng yên bất động, có chút kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng không e ngại mà nhìn lại hắn
“Tốt” bờ môi hắn khẽ nhúc nhích, thanh âm như mắc lại trong yết hầu “có tiến bộ, xương cốt cứng rắn” ý cười của hắn làm người ta sợ hãi
“Hôm nay ngươi đi đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT