*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tình cảm của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần ngày một tốt đẹp, người thiếu niên khí huyết hừng hực, mỗi ngày đều không thể không tìm một nơi vắng người, lén lén lút lút thân mật một phen, hoặc nói những lời ân ái khiến kẻ khác đỏ cả mặt.

Chỉ là, bọn họ vẫn luôn không tiến đến bước cuối cùng kia. Cũng không phải Nhạc Kiêu không muốn, để có thể chân chính gắn kết với Lăng Tuần, hắn đã sớm chuẩn bị đủ chuyện, thậm chí còn cải trang tới tiểu quan quán, hỏi kỹ những điều phải chú ý trong chuyện long dương, còn mua không ít thuốc bôi. Tất cả là để tới khi đó, Lăng Tuần ngây ngô khờ khạo đỡ phải chịu khổ.

Bất quá, “chí lớn” của hắn vẫn không cách nào thực hiện được. Một là Lăng Tuần không được tự nhiên, nếu cứ bất chấp cảm nhận của y, chỉ e y sẽ thực sự nổi giận. Chưa kể hai người không có nhiều thời gian bên nhau, cho dù có thời gian ở bên nhau thì cũng không tìm được nơi thích hợp…

Những điều kể trên, chính là nguyên nhân mà Nhạc Kiêu vẫn khoanh tay chịu chết.

“Ai!” Vừa xong bài tập buổi sớm, Nhạc Kiêu tiu nghỉu thở dài, tối qua là một cơ hội tuyệt vời, Lăng Tuần cũng phát tín hiệu rồi, vậy mà lại bị nhị ca hắn cắt ngang. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đưa Lăng Tuần về nhà. Nếu có biệt viện của mình thì tốt rồi…

“Ai!” Nhạc Kiêu dục cầu bất mãn, lần nữa thở dài.

“Đại nhân, người sao thế? Bộ dạng mặt ủ mày chau này thật đúng là hiếm thấy nha!” Bọn thuộc hạ của Nhạc Kiêu chen nhau tiến lại, vô phép vô tắc nháo nhào đùn đẩy hóng chuyện thị phi. Trong đám thiếu niên này, có thiếu niên người Hán, cũng có nam tử Mông Cổ.

Thời kì mới lập ra Tam Thiên Doanh, toàn bộ đội ngũ đều do kỵ binh Mông Cổ hợp thành. Về sau thì dần dần thay đổi, Tam Thiên Doanh ngày hôm nay là Hán Mông lẫn lộn, người Hán gần như chiếm phân nửa toàn doanh.

“Đại nhân, người là thao luyện quá sức nên mệt mỏi à? Hay là tối qua ngủ không ngon?” Một thiếu niên tuấn tú chừng mười bốn mười lăm rướn cổ chúc đầu qua vai Nhạc Kiêu, mở to hai mắt tò mò hỏi.

“Nhất định là tối qua ngủ không ngon! Đại nhân bình thường luyện tập còn nhiều hơn hôm nay, sao mà mệt được?” Một nam tử Mông Cổ thoạt nhìn lớn hơn Nhạc Kiêu hai tuổi một phen khoác vai thiếu niên tuấn tú, cười hì hì nhìn Nhạc Kiêu, nói: “Đại nhân tối qua làm gì rồi? Nghe nói Quyên Quyên cô nương của Ỷ Thúy Lâu ngày nào cũng nhắc đại nhân, hôm qua có phải đánh lẻ đi an ủi người ta rồi không?”

“À! Bởi vì an ủi cả buổi tối, cho nên hôm nay mới mệt mỏi vô cùng nha!” Một thiếu niên thấp bé phía bên phải đấm nắm tay, nói như giác ngộ chân lý.

“Các ngươi có thấy phiền không vậy!” Nhạc Kiêu có chút bực bội phất phất tay như đuổi ruồi, “Đừng tán chuyện nữ tử phong nguyệt này với ta nữa, ta căn bản không có gì với các nàng cả!”

Trong doanh trại Nhạc Kiêu chỉ huy, hơn phân nửa tuổi tác không chênh lệch với hắn là bao, bình thường đùa giỡn cũng quên cả trên dưới, ngoài miệng thì gọi “Đại nhân”, nhưng thực tế lại là thái độ không trên không dưới. Đương nhiên, đây chỉ là trong lúc nghỉ ngơi, còn khi có công vụ thì cũng nghiêm túc. Vậy nên, đôi lúc Nhạc Kiêu cũng bị bọn họ ầm ĩ đến dở khóc dở cười.

“À! Đều không phải những chuyện kia sao!” Nam tử Mông Cổ khôi ngô vạm vỡ sờ cằm, nửa đùa nửa thật nói: “Lẽ nào Nhạc đại nhân của chúng ta đang khốn khổ vì tình?”

“Hứ! Đại nhân của chúng ta chính là mỹ nam tử nổi danh nhất kinh thành, sao có thể khốn khổ vì tình chứ? Chỉ có người ta khốn khổ vì đại nhân thôi!” Thiếu niên tuấn tú đùa cợt đẩy nam tử ra, ngược lại làm mặt nịnh nọt với Nhạc Kiêu, hỏi: “Đại nhân người thực sự khốn khổ vì tình sao? Ai u, là vị thiên tiên nào mà lại làm ngài mê mẩn được như vậy, tìm ngày đưa nàng tới cho các huynh đệ mở mắt một chút với!”

“Cút!” Mọi người cười mắng, một cước đá bay thiếu niên kia.

Nhạc Kiêu đỡ trán, chỉ sợ bản thân nếu còn không chịu khai báo, hôm nay cũng sẽ bị đám huynh đệ như lang như hổ này bắt phải khai báo, chỉ đành nói thẳng: “Đoán trật rồi, ta đang phiền não vì chuyện chỗ ở.”

“Chỗ ở?” Mọi người ngẩn ngơ, vị nhân huynh bị đá tới tận chân trời kia cũng chen lấn trở về, hỏi: “Đại nhân, nhà của người là phủ Tướng quân, có gì mà phải phiền não?”

Nhạc Kiêu thở dài, đang muốn tùy tiện tìm cớ cho qua, chợt nghe một người âm u cất tiếng: “Không phải là muốn kim ốc tàng kiều sao? Phủ Tướng quân bất tiện quá mà?”

Nhạc Kiêu cứng người, ngước mắt lên, chính là lão ca Mông Cổ hơn hắn hai tuổi. Chỉ thấy mặt hắn ra vẻ kinh nghiệm đầy mình, nói: “Đại nhân không cần ngạc nhiên, ta cũng là người từng trải đó!”

Nhạc Kiêu đảo mắt vòng vòng, đang muốn hỏi kỹ, một tên lính canh chạy tới, khom người cúi đầu với Nhạc Kiêu, nói: “Đại nhân, Lễ bộ Thị lang cùng Lễ bộ Chủ sự lần trước tới bái phỏng hiện đang chờ trong chủ trướng. Đề đốc đại nhân không có ở đây, thỉnh đại nhân tới tiếp khách.”

Nhạc Kiêu giật mình, trên mặt lại vẫn tỉnh rụi, nói: “Ừ, biết rồi, ta lập tức tới ngay.”

Nhạc Kiêu trước tiên để mọi người giải tán về vị trí cũ, trước khi đi, nam tử Mông Cổ thầm nói cho hắn biết, thành Nam có một tòa biệt viện nhỏ, chủ biệt viện phải đi xa nên đang định bán nhà, để Nhạc Kiêu cân nhắc về tòa biệt viện kia một chút.

Nhạc Kiêu vừa đi tới chủ trướng vừa trầm tư, những năm gần đây hắn đã tích được không ít bạc, quân lương triều đình cấp phát mỗi tháng hắn hầu như chẳng hề tiêu tới. Bằng không, cứ mua lại tòa biệt viện kia đi, coi như ngôi nhà nhỏ bí mật của hắn và Lăng Tuần?

Suy nghĩ một chút đã tới chủ trướng. Trùng hợp, Đề đốc đại nhân đúng lúc này thì quay lại. Nhạc Kiêu liền thông báo với Đề đốc đại nhân một tiếng, không vào chung mà đứng hầu ngoài trướng.

Chỉ chốc lát sau, Lăng Tuần cũng đi ra, đứng bên người Nhạc Kiêu.

“Thế nào, lại bị Thị Lang đại nhân kéo tới trợ lực?” Nhạc Kiêu khoanh hai tay, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Lăng Tuần.

“Hết cách rồi, ai bảo Tam Thiên Doanh uy danh lừng lẫy, đội quân kinh thành Tam Thiên Doanh, một mình các ngươi đã có riêng một ngọn cờ rồi.” Lăng Tuần chắp tay sau lưng, dùng tư thế tương tự liếc nhìn Nhạc Kiêu. Bất quá, bởi chiều cao chênh lệch nên thiếu phần khí thế kia của Nhạc Kiêu.

“Xùy,” Nhạc Kiêu cười giễu một tiếng, nói: “Vậy các ngươi vào cơ doanh (bộ phận chuyên về vũ khí) thì có thấy người nào người nấy đều đậm mùi thuốc súng không?” Tam Thiên dù đúng là dựa vào đội ngũ kỵ binh dũng mãnh vô song mà vang danh hậu thế, nhưng sao lại so với những kẻ tay đao tay kiếm sát khí nồng nặc chứ? Sao thế nhân vừa nhắc tới Tam Thiên Doanh lại làm mặt như thể tránh không kịp vậy?

“Thôi đi, ngươi còn so đo với ta?” Lăng Tuần vươn tay, len lén cấu Nhạc Kiêu một cái. Chà chà, ngay cả bắp thịt sau lưng cũng rắn chắc cứng cỏi thế này, nhìn thôi đã biết là không dễ chọc!

Nhạc Kiêu khóe miệng khẽ cong, nhìn xung quanh một chút, liền thoải mái khoác vai Lăng Tuần đi nhanh về phía trước, còn vừa đi vừa lớn giọng nói: “Lăng đại nhân còn chưa thật sự dạo quanh quân doanh của chúng ta phải không? Đi nào, ta dẫn ngươi đi thăm quan!”

Lăng Tuần vẻ mặt khốn quẫn, đỏ muốn rỉ máu! Thế nhưng y lại không thể đẩy Nhạc Kiêu ra được, hiện tại mà đẩy hắn ra, trái lại còn mất tự nhiên khiến người ta nghi ngờ hơn, không thể làm gì hơn là mặc kệ cho Nhạc Kiêu ôm, ở trước mắt bao người giả bộ trấn định đi theo Nhạc Kiêu.

Cho đến khi tới một nơi yên lặng không có bóng người, không đợi Lăng Tuần kịp phản ứng đã bị Nhạc Kiêu đẩy tới thân cây, ép lên y, bắt đầu hôn.

Lăng Tuần vừa trốn tránh vừa giãy dụa, nhỏ giọng mắng: “Ngươi nổi điên gì chứ! Nơi này là quân doanh, bị bắt gặp thì phiền to!”

“Đừng sợ, ở đây rất ít người qua lại, sẽ không bị phát hiện. Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ta muốn hôn ngươi.” Nhạc Kiêu lập tức đặt hai tay quơ loạn của Lăng Tuần sang hai bên, hai chân chen vào giữa hai đùi y, nhắm ngay môi và cổ y mà hôn cắn loạn xạ.

Lăng Tuần bị Nhạc Kiêu áp chế không động đậy được, trong lòng lại sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng lại bởi nụ hôn hừng hực mà bá đạo của Nhạc Kiêu mà không tự chủ được trầm mê.

Môi lưỡi quấn quýt hồi lâu, Nhạc Kiêu mới thả Lăng Tuần ra. Trên tay vẫn giữ nguyên tư thế áp chế Lăng Tuần, Nhạc Kiêu nhìn chằm chằm Lăng Tuần đỏ mặt mềm nhũn trong ngực mình, ý do vị tẫn (chưa thỏa mãn) liếm liếm khóe môi, lại hôn tiếp.

“Tiểu Tuần, Tuần Nhi…” Nhạc Kiêu vừa dán vào tai Lăng Tuần, vừa thấp giọng mê hoặc: “Tuần Nhi của ta, ta muốn ngươi, đáp ứng ta có được không?”

Lăng Tuần hổn hển, trong mắt ngập hơi nước, dựa vào vai Nhạc Kiêu, nói: “Nương nói, có tự (tên tự) rồi thì không thể gọi tên, như vậy là không lễ phép.”

“Ta thích gọi là Tuần Nhi, ta là người thân cận nhất của ngươi, sao lại không thể gọi tên ngươi?” Nhạc Kiêu buông lỗ tai của Lăng Tuần ra, cúi đầu áp trán mình vào trán y, giọng nói trầm khàn: “Tuần Nhi, ta thực sự muốn ngươi!”

Lăng Tuần ngửa đầu, cùng Nhạc Kiêu thân mật đối diện một lúc lâu, mới bứt rứt đỏ mặt nói: “Không có chỗ…”

Thấy Lăng Tuần mở miệng, Nhạc Kiêu mừng rỡ, vội nói: “Có chỗ! Ngươi chờ ta vài ngày, ta sẽ——“

Nhạc Kiêu còn chưa nói hết lời, Lăng Tuần liền giành nói: “Đừng phải là quán trọ, đừng phải là một chỗ tùy tiện nào đó, ta không muốn.”

Nhạc Kiêu cong khóe miệng, hôn lướt qua đôi môi Lăng Tuần, nói: “Ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ta, ngươi nhất định sẽ thích nơi ta chuẩn bị cho ngươi.”

Lăng Tuần cũng hôn hắn một chút, mặt không chút biểu cảm, nói: “Cứ chờ coi.”

Tòa biệt viện nơi thành Nam kia, do là vùng ngoại thành nên có chút vắng vẻ, nhà cửa xung quanh cũng ít. Nhạc Kiêu mang theo nhiều bạc, dạo vài vòng trong viện tử, cảm thấy khá hài lòng với nơi này.

Chủ tòa biệt viện phải rời kinh thành gấp, viện tử này lại hơi cũ, giá đưa ra cũng không cao. Nhạc Kiêu hào sảng thanh toán bạc, sau đó cùng người chủ cũ tới nha môn Hộ bộ sửa khế đất.

Viện tử không lớn, xây theo hình chữ “Hồi” (回), có tiền thính và hậu viện, phân chia sương phòng (chái nhà) đông và sương phòng tây. Nếu để làm một ngôi nhà nhỏ cho hai người thì đã đủ rồi. Hết thảy đều hợp ý, hơi cũ một chút, bất quá tìm vài người tới quét tước dọn dẹp một chút, rồi lại xây sửa tân trang một tẹo thì cũng không vấn đề gì.

Tòa biệt viện mất một tháng để chuẩn bị cho tươm tất, đến tận khi tất cả đã bố trí xong xuôi, Nhạc Kiêu mới dẫn Lăng Tuần tới.

Lăng Tuần vừa xong việc ở nha môn đã được Nhạc Kiêu đứng đợi đón đi, chính xác là bị hắn nhét vào mã xa, không đợi Lăng Tuần kịp hỏi cho rõ thì Nhạc Kiêu đã đánh xe đi rồi.

“Ngươi muốn mang ta đi đâu? Sao lại tự mình đánh xe?” Lăng Tuần không ngồi bên trong mà ngồi trên giá đánh xe cùng Nhạc Kiêu.

Nhạc Kiêu thuận thế ôm Lăng Tuần vào ngực, vừa đánh xe vừa thần thần bí bí nói: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”

Lăng Tuần bĩu môi, ngờ vực nhìn Nhạc Kiêu rồi không nói gì nữa, thoải mái tựa trong lòng hắn, cảm nhận gió đêm ùa vào.

Ba khắc sau (45 phút), Nhạc Kiêu dừng mã xa trước cửa viện tử. Nhạc Kiêu xuống mã xa trước, sau đó ôm Lăng Tuần xuống.

Lăng Tuần vừa xuống liền giãy khỏi Nhạc Kiêu, ngạc nhiên nhìn cửa gỗ sơn son, bên trên treo một tấm biển.

“Mộ Khanh Uyển.” Lăng Tuần nhẹ giọng đọc dòng chữ trên tấm biển, Lăng Tuần có thể nhận ra bút tích của Nhạc Kiêu, lối chữ thảo[1] hành vân lưu thủy, chính là lối chữ sở trường của Nhạc Kiêu.

Nhạc Kiêu đậu mã xa xong xuôi, xoay người ôm lấy Lăng Tuần từ đằng sau, giọng nói mang nét cười: “Nhìn xem, ở dưới còn có con dấu của ta nữa, Nhạc Tử Mân. Sau này, đây chính là ngôi nhà nhỏ của chúng ta.”

Cũng không để ý bản thân còn đang trên phố nữa, Lăng Tuần vừa kích động vừa mừng rỡ xoay người ôm chặt lấy Nhạc Kiêu, trao hắn một nụ hôn thật sâu.

Nhạc Kiêu cười ngoác tận mang tai, một phen ôm lấy vòng eo nhỏ của Lăng Tuần đi về phía viện tử, nói: “Đi nào, đi xem nhà mới của chúng ta!”

Lăng Tuần theo Nhạc Kiêu vào trong, một đôi mắt to mang theo hiếu kỳ cùng hưng phấn ngó xung quanh, tiền viện không lớn nhưng cũng không phải nhỏ. Ở chính giữa nối liền với tiền sảnh là một con đường rộng một trượng lát đá xanh, thẳng tắp mà rộng mở. Bên phải viện tử trồng một gốc cây xanh mượt, theo độ cao và độ lớn của cây thì có lẽ là một gốc cổ thụ đã sinh trưởng được vài thập niên. Dưới tàng cây được bao bọc bởi một vườn hoa nhỏ, dù hiện tại đã quá mùa hoa, nhưng lại hiển lộ một mảng xanh biếc rất đẹp mắt. Phía bên trái nơi gần sương phòng có trồng vài gốc hoa quế, dù không phải tháng mười, những bông hoa vàng nhạt nhỏ bé cũng không nở nhiều, nhưng vẫn tỏa ra hoa quế nhàn nhạt.

“Ở đây,” Nhạc Kiêu một tay ôm hông Lăng Tuần, một tay chỉ một loạt phòng ở phía bên phải, ý bảo Lăng Tuần nhìn theo, nói: “Hai gian phía trước là để hạ nhân ở, hai gian phía sau là trù phòng (phòng bếp) và sài phòng (kho củi), trong sài phòng còn có một cái hầm chuyên dùng để chưng cất rượu.”

Nơi trù phòng truyền tới tiếng nấu cơm và khói bếp lượn lờ, Lăng Tuần vào trong nhìn quanh, hỏi: “Ngươi còn tìm cả hạ nhân rồi sao? Là những ai vậy?”

“Là những người biết kín miệng.” Nhạc Kiêu giảo hoạt cười nói, “Một đôi vợ chồng già trên năm mươi, bọn họ chỉ có một nữ nhi, hai mươi năm trước đã gả chồng xa. Ta đã hỏi thăm về bọn họ, là người rất tốt, sẽ không nói lung tung. Còn một tiểu cô nương mười bốn tuổi, một cô bé bị câm, một năm trước ta từng cứu nàng, nàng để báo ân nên vẫn theo ta, tuyệt đối sẽ kín như hũ nút.”

Lăng Tuần gật đầu, biểu thị tán thành.

Thật ra cô bé câm được Nhạc Kiêu đã chuộc về là một nha đầu chạy việc ở kỹ quán, bởi người đã câm mà dung mạo lại tầm thường, ngày đó nàng đắc tội ca cơ trong kỹ quán, thiếu chút nữa bị đánh chết, Nhạc Kiêu nhất thời không đành lòng liền giúp nàng chuộc thân. Từ lúc cô nương kia được Nhạc Kiêu cứu khỏi hố lửa thì vẫn đi theo Nhạc Kiêu, muốn báo đáp hắn. Nhạc Kiêu giải thích cho nàng hơn nửa ngày, sau đó nàng nhận ra Nhạc Kiêu trốn tránh mình, liền biết không thể tới quấy rối ân công nữa. Ở kinh thành tìm một chân rửa chén bát thuê cho người ta, vẫn một mực tìm cơ hội báo đáp cho Nhạc Kiêu. Cho đến tháng trước, khi nàng nghe tin Nhạc Kiêu gần đây vẫn đang tìm một tỳ nữ thích hợp thì liền tới cửa tự tiến cử. Nhạc Kiêu còn nhận ra nàng, liền giữ người lại Mộ Khanh Uyển làm nha đầu sai vặt.

Một đoạn chuyện xưa này, Nhạc Kiêu tuyệt đối không dám cho Lăng Tuần biết, Lăng Tuần vẫn canh cánh chuyện ngày trước hắn chơi kỹ quán, nếu chuyện này bị y biết từ đầu đến cuối, không chừng còn muốn ồn ào một trận.

Nhạc Kiêu lại cho Lăng Tuần xem phía bên trái, nói: “Nơi này là khách sương (khu dành cho khách), ta cho người thu dọn hai gian làm khách phòng, còn dư lại một gian phòng trống để ta làm phòng luyện công lúc ngày thường và để chứa binh khí.”

“Có khách phòng sao? Tốt quá tốt quá, sau này có thể mời Hoài Lễ tới ở vài ngày rồi.” Lăng Tuần cười nói.

“Ngươi không sợ hắn biết chúng ta…” Nhạc Kiêu thấp thỏm nhìn Lăng Tuần, hỏi. Thật ra hắn không sợ người khác biết, nhưng hắn sợ Lăng Tuần vì loại tình cảm này mà bị thế nhân thóa mạ và khinh thường.

“Người khác ta không dám nói, nhưng Hoài Lễ thì tuyệt đối sẽ chấp nhận quan hệ của chúng ta.” Lăng Tuần đoan chắc nói: “Không ai hiểu tính hắn bằng ta.”

Nhạc Kiêu nghe nói như thế, trong lòng có chút chua, ngoài miệng lại bảo: “Đúng đúng đúng, ai lại không biết ngươi và Hoài Lễ từ nhỏ đã thân thiết, hắn nhất định sẽ hiểu cho chúng ta.”

Lăng Tuần nghe được cơn ghen trong lời nói của hắn, buồn cười liếc hắn một cái.

“Xem tiếp, xem tiếp.” Nhạc Kiêu vội vàng dứt câu chuyện, lôi kéo Lăng Tuần tới tiền thính. Tiền thính rất lớn, bố trí tao nhã mà tinh tế, toàn bộ được bài trí tuy giản đơn còn hơi lộ ra chút cũ kỹ, nhưng khắp nơi lại mang nét vị đạo cổ xưa. Ngoại trừ trung đường (gian nhà chính), sâu phía trong ở bên trái còn một gian nhà ăn, bên phải còn một gian tiếp đãi khách nhân, đều được treo một tầng sa mỏng màu xanh.

“Ở đây trước kia được bố trí như vậy, khi ta tân trang lại thì hầu như không động tới những thứ kia, cũng không thêm đồ mới. Nếu ngươi không thích, sau này chúng ta lại đổi.”

“Không, ta rất thích.” Khóe môi Lăng Tuần cong lên một nụ cười thỏa mãn, trong mắt ngập tràn hạnh phúc, “Không cần sửa, thế này đã rất tốt rồi.”

“Chúng ta nghỉ ở đâu?” Lăng Tuần hỏi.

“Đi theo ta.” Nhạc Kiêu kéo tay Lăng Tuần ra khỏi tiền thính, đi về phía hành lang vòng tới đằng sau.

Hậu viện hiện lên một giàn tử đằng, phía dưới giàn cây xanh mướt đặt một bộ bàn ghế đá, bốn phía đều có vườn hoa, trồng đầy hoa hoa cỏ cỏ. Bên phải phía sau giàn cây có một giá xích đu, giá xích đu được khoác lớp sơn mới, màu đỏ thẫm mới toanh rực rỡ.

Nhạc Kiêu lướt qua hoa viên, tới trước chủ viện, tổng cộng có hai gian phòng, một gian lớn, một gian nhỏ. Gian nhỏ để làm thư phòng. Nhạc Kiêu trực tiếp đẩy cửa gian phòng lớn.

Lăng Tuần chậm rãi bước vào phòng lớn, trong phòng chia ra gian trong và gian ngoài. Trên nền gian ngoài được trải một tấm thảm đỏ thẫm trăm hoa đua sắc, bức tường ngay đối diện cửa chính treo một bức “Cao sơn lưu thủy[2]” bằng mực tàu, bên cạnh còn đề một hàng chữ nhỏ, Lăng Tuần nhìn rõ, đúng là thủ bút của Công Tôn Mặc! Dưới bức thư họa là một tháp[3] bằng gỗ sam  rộng bằng năm người, cao tới ngang gối được kê sát tường, một án kỷ (bàn làm việc) bằng bạch ngọc được điêu khắc tinh xảo đặt ở trung tâm, vừa vặn cách tấm thảm một khoảng bằng hai người.

Bên cạnh gian ngoài mở ra một phòng hông nho nhỏ riêng biệt, một cánh cửa sổ mở ra, ngay bên dưới cửa sổ được đặt một tháp ngủ, bên cạnh tháp ngủ là giá sách, bên trên bày đầy thư tịch (sách vở), tất cả đều là những thư tịch Lăng Tuần thích xem.

Gian trong là phòng ngủ, ngăn cách với gian ngoài bằng một tấm mành gấm, lúc này mành gấm đang được buộc sang hai bên, đập vào mắt là một chiếc giường lớn bằng gỗ lim được khắc hoa, phía trên thành giường treo một tấm màn lụa lớn màu đỏ thẫm, trên giường trải một tấm nệm thắm đỏ rộng chừng ba người, vô cùng hoan hỉ. Bên phải phía trên chiếc gường là ngăn tủ được chạm trổ đượm hương gỗ bách dùng để xếp y phục và đồ dụng hằng ngày. Phía dưới bên trái dựng thẳng một bức bình phong hoa điểu đồ án (tranh vẽ hoa và chim), bên cạnh bình phong bày một tấm gương đồng cao chừng nửa người, có vẻ là nơi để tắm rửa vệ sinh. Góc đông bắc phòng ngủ mở ra một cánh cửa sổ chạm hoa, gió hè theo đó nhẹ nhè thổi tới, mành lụa tung bay.

“Cái này…” Lăng Tuần nhìn thấy, quả thực nói không nên lời, trên mặt vừa mừng vừa sợ, còn có chút nét ngượng ngùng.

“Có phải rất giống phòng tân hôn không?” Nhạc Kiêu ôm y, cúi đầu nhẹ giọng hỏi. Sắc mặt Lăng Tuẩn ửng đỏ, gật đầu.

“Đây chính là phòng tân hôn của chúng ta.” Nhạc Kiêu chăm chú nhìn Lăng Tuần, nói: “Đêm nay, chính là đêm tân hôn của chúng ta.”

Lăng Tuần chấn động, ngẩng đầu nhìn Nhạc Kiêu, im lặng một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Được.”

Sắc trời dần tối, sau khi gặp mặt ba hạ nhân trong viện tử, khẳng định thân phận chủ nhân thứ hai của Lăng Tuần, Nhạc Kiêu liền dẫn Lăng Tuần trở về hậu viện.

Trên dàn dây leo treo hai đèn lồng đỏ thắm ghi chữ “Hỉ”, trên bàn đá dưới dàn leo đã sắp sẵn tám đĩa thức ăn bốn chay bốn mặn, một bầu rượu ngọc đựng mỹ tửu cùng một đôi chén rượu bạch ngọc.

Trong phòng, nến đỏ đốt lên chiếu sáng khắp phòng trong phòng ngoài.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cùng nhau ngồi xuống, mặt đối mặt. Nhạc Kiêu mang rượu tới cho cả hai, cầm một chén đưa tới trước mặt Lăng Tuần. Lăng Tuần nhận lấy, một đôi mắt to lấp lánh nhìn Nhạc Kiêu.

“Lễ hợp cẩn giao bôi, chúc chúng ta đến răng long đầu bạc.” Nhạc Kiêu vươn tay nắm tay Lăng Tuần, ý cười trào dâng.

“Hạnh phúc dài lâu.” Lăng Tuần cười, sau đó cùng Nhạc Kiêu ngửa đầu, uống cạn chén rượu giao bôi.

Hai người đang tình ý nồng say, nhưng một đêm bất an này rốt cuộc vẫn không thành toàn cho hai người.

Gã sai vặt của Nhạc gia đến, phá vỡ hết thảy yên tĩnh cùng thâm tình.

_____Hết chương 27_____

[1] Lối chữ thảo: Kiểu chữ Hàn có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh, viết tháu. [↑]

[2] Cao sơn lưu thủy: Mang nghĩa “tri âm tri kỉ”, theo tích truyện về Bá Nha – Tử Kỳ. [↑]

[3] Tháp: [↑]

200910306517281

Tháp ngủ thì cũng gần giống thế này, bỏ cái bàn ở giữa đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play