Cảm xúc đóng kín phảng phất tựa như một cơn lũ tràn ra khỏi bờ đê, một khi được phóng thích, dòng nước sẽ cuồn cuộn chảy không thể chống đỡ được.

Không kịp sắp xếp lời nói, Lâm Thanh cứ thế mà lúc được lúc mất ở trong điện thoại kể chuyện gia đình mình, từ chuyện cha ruột khỏe mạnh không gì không làm được bệnh nặng sau lại qua đời, đến chuyện mẹ mình là người hiền lành yêu thương chăm sóc gia đình nhưng cuộc đời nhấp nhô trải qua bao đau khổ, còn có cả chuyện cha dượng và đứa em gái không hề thân thiết nhưng lại chẳng thể bỏ mặc không lo…

Từng chuyện, từng việc, cho đến bây giờ cậu đều âm thầm giấu ở trong đáy lòng, đây cũng là lần đầu tiên nói ra hết tất cả, khi nói xong còn có phần lộn xộn, trật tự chẳng rõ. Mà Chu Lục lại yên lặng hiếm thấy, không ầm ĩ không làm khó không ngắt lời, thái độ giống như vẫn luôn bên cạnh cậu từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng nói những câu như “Anh biết”, “Anh hiểu” cũng đủ làm Lâm Thanh cảm thấy yên lòng và dễ chịu.

Mặc dù cuộc nói chuyện có vẻ như không giải quyết được gì, nhưng Lâm Thanh cảm thấy trong lòng có một chút nhẹ nhõm, màn hình điện thoại nóng hổi che lấp lỗ tai cậu, phát ra âm thanh báo cần sạc pin — — trong lúc vô tình không ngờ bọn họ lại trò chuyện lâu đến vậy.

Trong trí nhớ Lâm Thanh luôn là người quý chữ như vàng, Chu Lục ở đầu điện thoại bên kia nói: “Bảo bối, đây là lần đầu em nói nhiều với anh như vậy.”

Lâm Thanh thấy lỗ tai mình nóng lên, mặt cũng có chút nóng, lúc sau thì cứng họng, sau đó Chu Lục nói tiếp: “Ba tiếng sau, cho anh ôm em một cái, được không?”

Lúc này Lâm Thanh mới chú ý đến âm thanh ồn ào huyên náo của đầu kia điện thoại, Chu Lục chắc đang ở nhà ga — — cái người làm cậu vừa khó chịu vừa bất đắc dĩ, cái người đem đến cho cậu cả niềm vui vô hạn và hi vọng, cái người mà cậu đã yêu rất nhiều rất nhiều năm, lúc này lại muốn đến bên cạnh cậu.

Chu Lục đến, cả người đều là gió sương.

Lần đầu anh về quê nhà của Lâm Thanh, lúc còn quen nhau có nghe đối phương nói qua, quê của cậu là một thị trấn xa xôi hẻo lánh, mùa hè có chó vàng nằm ngủ bên đường, có ve sầu kêu râm ran trên cây, này còn có thể thích ứng một chút; còn khi vào mùa đông, trời lạnh thấu xương sẽ làm người ta cảm thấy cực kì tuyệt vọng, Chu Lục đến thật là không đúng lúc. Anh thậm chí còn chưa xin nghỉ phép ở công ty, bất chấp tất cả dựa vào trí nhớ mà mua vé xe, chỉ vì trong lòng anh chứa đầy sự thỏa mãn khi cảm nhận được từ trong điện thoại, rằng Lâm Thanh cần anh, thế nên anh đến.

Cũng may thị trấn nhỏ giống như lời đồn, sau khi Chu Lục xuống xe cũng không tốn bao nhiêu công sức thì tìm thấy nhà Lâm Thanh. Vừa gặp nhau liền nhận một cái ôm thật chặt, Chu Lục thấy ngoại trừ việc hốc mắt Lâm Thanh có một chút phiếm hồng, tay chân từ đầu đến cuối, vẫn là bảo bối của anh, thở phào nhẹ nhõm, siết chặt hai cánh tay lại, thì thầm nói: “Bảo bối …”

Lâm Thanh ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực dày rộng của Chu Lục, ngửi thấy một mùi sương gió lạnh lẽo trên áo quần anh, nhiệt độ trên mặt cũng không giảm: “Anh… Đừng gọi em là bảo bối.”. “Bảo bối” là xưng hô thân thiết của Chu Lục dành cho cậu khi cả hai còn quen nhau, nhưng hôm nay đang trong lúc tâm ý hoảng loạn không rõ ràng, mỗi một lần Chu Lục gọi “bảo bối” lại làm cho cậu nóng hết cả mặt, thật tình không biết trả lời như thế nào.

Chu Lục vờ như không nghe thấy, không lên tiếng phủ nhận gì, anh còn xoa xoa tóc Lâm Thanh, tay nhẹ nhàng lướt xuống mà vuốt vuốt lưng cậu, bàn tay đụng đến cả người toàn là xương, Chu Lục thầm nghĩ rằng để người này làm đầu bếp thật uổng phí, làm người khác lo lắng như vậy. Bọn họ mỗi người mải suy nghĩ chuyện của mình, không nói gì cứ tựa vào nhau, là một loại an ủi đã từ rất lâu rồi.

Nhưng khi loại an ủi này qua đi rồi, vấn đề khó giải quyết vẫn cứ tồn tại như trước.

Lâm Thanh chợt nhớ ra mình đang về nhà để sắp xếp quần áo và đồ dùng hằng ngày, Chu Lục đến làm cậu không nhận ra tâm tư gì, đầu óc mê mang — — mẹ chờ ở bệnh viện chắc đến sốt ruột luôn rồi. Cậu rời khỏi cái ôm của Chu Lục, xoay người đi vào phòng kiếm hành lý, Chu Lục thấy cậu dáng vẻ luống cuống tay chân, anh bước lên trước cầm hành lý, cùng giúp cậu sắp xếp đồ đạc.

“Chẳng có ai cái gì cũng làm được, em không làm gì sai cả — — Thật ra anh nghĩ em đã dùng hết thành ý của mình mà giải quyết vấn đề rồi.” Trong điện thoại, Lâm Thanh cứ mãi áy náy tự trách mình, Chu Lục nghĩ bảo bối của anh thật khờ, móc hết tim gan ra mà nỗ lực, đã vậy còn cố chấp cho rằng mình thiếu mẹ, thiếu cái gia đình không thân thiết này rất nhiều.

Cái gọi là tình mẹ – con, tất nhiên bởi vì đó là máu mủ không thể nào tách rời, nhưng không có nghĩa là cứ một mình hi sinh hoặc cứ trả ơn vô hạn — — cái này không phải gọi là yêu, mà là xiềng xích. Mạng sống con người thật ra rất buồn cười, sự sống và cái chết luôn gần sát nhau, một cái là bắt đầu bằng nước mắt của mình, một cái lại kết thúc bằng nước mắt của người khác. Luôn luôn có một ngày, chúng ta phải đối mặt với sự tiễn đưa và được đưa tiễn, hình bóng càng lúc càng xa không cần phải theo đuổi, đằng sau xa xôi hẻo lánh là bước chân vẫn không ngừng tiến lên, ai rời đi không là ai sai. (Nghĩa: chưa từng có ai mang lỗi vì sự rời đi của người khác – Vì câu này hay nên mình chú thích giải nghĩa sang bên).

“Bảo bối, dù sao cũng không nên vì người sống mà đau buồn, anh thấy hết mà, em thật sự đã cố gắng rất nhiều.” Chu Lục thấy ánh mắt do dự của Lâm Thanh, trầm giọng nói: “Anh và em lại cùng nhau cố gắng cho đến cuối cùng, hứa với anh — — cho dù kết quả thế nào, cũng đừng tự trách nữa, anh đau lòng. Được không?”

Ngay tại khoảnh khắc này, Lâm Thanh cảm giác được mình hoàn toàn hoang mang và lo sợ, mà lời dẫn dắt của Chu Lục thì giống như một ngọn đèn sáng, xua tan hết những bàng hoàng trong lòng cậu. Cậu chậm rãi gật đầu.

Hai người đem đồ dùng hằng ngày đã được sắp xếp đến bệnh viện huyện.

Trong phòng bệnh, cha dượng vẫn ở trạng thái hôn mê, tinh thần mẹ Lâm suốt ngày cứ ngẩn ngơ, đau lòng gần chết, cũng không để ý thời gian Lâm Thanh về nhà quá lâu, chỉ là lúc nhìn thấy Chu Lục thì hơi giật mình, bà tỉnh táo lại vội vội vàng vàng chỉnh chu lại đầu tóc một chút, hơi chần chờ đứng lên chào hỏi.

“Bác gái cứ ngồi — —” Chu Lục vội vã giới thiệu: “Cháu là…bạn của Lâm Thanh, tên Chu Lục, hôm nay tới thăm bác trai.”

Mẹ Lâm hơi nghi ngờ nhìn con trai, đây là lần đầu thấy nó dẫn bạn về nhà, bà biết ơn nói: “Tiểu Chu, làm phiền cậu rồi, ài, bây giờ… rối quá, cũng không tiếp cậu đàng hoàng được…”

Chu Lục gãi gãi thái dương, tự nhiên sinh ra cảm giác giống như ra mắt mẹ vợ, hơi ngượng ngùng nói: “Bác gái đừng thấy ngại vì cháu, có gì cần giúp một tay cứ nói cháu!”

Bởi vì tinh thần mẹ Lâm vẫn là không tốt lắm, Lâm Thanh khuyên mãi rốt cuộc cũng thuyết phục được bà vào phòng nghỉ ngơi, bọn họ thừa dịp này đi gặp bác sĩ. Sau khi nói chuyện Chu Lục mới hiểu rõ hơn chút tình trạng của cha dượng Lâm Thanh, vừa đúng dịp, cha của anh lại là bác sĩ Khoa tim mạch có tiếng trong giới, nếu như có thể thuyết phục cha nhận ca mổ và chịu trách nhiệm trị liệu sau đó, như vậy sự việc sẽ có thể sẽ có một bước chuyển lớn.

Nhưng mà Chu Lục không đem chuyện này nói liền cho Lâm Thanh, dù sao cha mẹ bên kia còn chưa trả lời, anh không muốn để đối phương lại không vui, đôi khi, kì vọng trong vô vọng còn hơn là thất vọng đến tổn thương ngay từ đầu.

Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Lâm Thanh thấy tình huống vẫn không chuyển biến, trong lòng có chút uể oải, không biết sao, cậu theo bản năng đưa tay nắm lấy góc áo Chu Lục. Chu Lục phát hiện, không nói gì, chỉ lặng lẽ vươn tay trái, nắm thật chặt tay phải của Lâm Thanh trong bàn tay to của mình.

Yên tĩnh không được bao lâu, điện thoại Chu Lục đột nhiên vang lên, anh cúi đầu nhìn màn hình hiển thị một chút, có chút không nỡ buông tay Lâm Thanh, vội ra bên ngoài tiếp điện thoại.

Chu Lục nghe điện thoại hầu như không tránh né mình, Lâm Thanh chỉ vì tò mò trong lòng, lén lút đi về phía trước, núp ở bụi cây đằng sau, vừa lúc nghe được âm thanh kích động của Chu Lục.

“Tại sao không được? Tình huống cụ thể con cũng nhắn tin nói rõ ràng, nếu như ba đứng ra nhận, vẫn có khả năng trị được!” Lâm Thanh nghe xong kinh sợ một hồi, cậu biết gia đình Chu Lục là một đời làm y, chẳng lẽ Chu Lục định nhờ cha mẹ giúp đỡ?

Đầu điện thoại bên kia không biết đang nói gì, Lâm Thanh thấp thoáng thấy Chu Lục bực bội đi qua đi lại, giống như khủng long muốn phun lửa, nghe xong một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cắt lời đối phương: “Mẹ, nếu như vì lí do này, câu trả lời của con vẫn giống như khi đó, không thay đổi. Mẹ đừng tốn công kiếm người cho con nữa, qua lại ngần đó năm con cũng hiểu, đời này chỉ thừa nhận mình em ấy, em ấy theo con, chúng con sẽ bên cạnh nhau mà sống, em ấy không theo cũng được, con cũng chỉ ở một mình, không làm tổn thương con gái nhà người khác.”

“Hơn mười năm trước con đã thông suốt rồi, sao mà không hiểu chuyện được? — — Mẹ, coi như con xin mẹ, con biết trong lòng mẹ muốn tốt cho con, nhưng em ấy không tốt, con cũng không chịu được…” Chu Lục chậm giọng nói, khẩn cầu.

Chuyện không phải nói một lần là xong, Chu Lục cúp điện thoại, vẻ mặt mất mác.

Ai biết được quay đầu lại, thấy Lâm Thanh ngơ ngẩn đứng phía sau lưng — — cũng chẳng biết đứng từ lúc nào, nội dung nghe được bao nhiêu.

“Ể, sao lại ra đây, bên ngoài lạnh lắm, mình nhanh vào trong đi!” Chu Lục giả vờ thoải mái, vừa cười nói chuyện với Lâm Thanh vừa bước vào bệnh viện.

Lâm Thanh không trả lời cũng không động đậy, cúi đầu, buồn bực nói: “Em nghe hết rồi… Chu Lục, cám ơn anh, nhưng đừng vì em mà mâu thuẫn với người nhà.” Lâm Thanh rất quý trọng có một gia đình hài hòa đầm ấm hơn ai hết, việc cậu dũng cảm bày tỏ bản tính thật ra cũng chỉ là oanh liệt một thời, sau này bị biết bao nhiêu tủi thân cậu đều theo thói quen mà giấu kín trong lòng, gia đình đã không hạnh phúc bởi vì mình, cậu không muốn trở thành kiểu người gây chia rẽ, làm cho Chu Lục cũng vì vậy mà không hạnh phúc.

Chu Lục sững sờ, lấy tay xoa xoa tóc Lâm Thanh, cười ha ha nói: “Trước đây có thấy em có sở thích nghe trộm điện thoại đâu, này phải phạt!” Thấy vẻ mặt Lâm Thanh vẫn không thay đổi, anh mới thu hồi lại ý cười, chậm rãi nói: “Này không phải là mâu thuẫn, mà là quyết tâm.”

Quyết tâm của Chu Lục là gì, Lâm Thanh một chữ cũng nghe được hết, anh nói đời này không phải mình thì sẽ không được, không cần người khác. Thật ra cái này cũng không tính là lời tâm tình gì ghê gớm, khi còn quen nhau, có nhiều lời nói làm mặt đỏ tới cả mang tai, Chu Lục cũng nói qua hết rồi, lúc đó Lâm Thanh nói anh trời sinh không cần mặt mũi không biết xấu hổ, Chu Lục cũng chẳng giận, rất vui vẻ nghe Lâm Thanh quở trách, cuối cùng sáp lại gần hôn cậu một cái thật vang, chán ngán chết được. Nói nhiều cũng vậy, Lâm Thanh vì thế không khỏi nghĩ anh chơi đùa nhiều hơn là thật tâm.

Xa cách nhiều năm sau, lần thứ hai nghe được Chu Lục thổ lộ, tất nhiên xém chút nữa làm tim cậu đập bang bang, thân thể và mặt nóng rang giống nhau, sự rung động không đúng lúc này là cậu cảm thấy bất an. Rõ ràng trước đây không lâu còn băn khoăn nhiều lắm, đã vậy còn chắc chắn giữa họ là không còn khả năng, nhưng bây giờ cậu lại có phần rung động, có ý muốn tin tưởng đối phương một lần, đánh cuộc rằng lần này sẽ hạnh phúc.

“Lần trước anh nói muốn tái hợp với em, là thật lòng.” Chu Lục nắm tay Lâm Thanh, mười ngón đan chặt: “Bảo bối, lần này đến lượt anh chờ em trả lời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play