Lần nằm viện này, Cát Tiểu Thiên tránh không được lại phải nói với người nhà là mình đi công tác, hai cụ tuy thương con trai lắm, nhưng dù sao cũng là chuyện làm ăn, chỉ có thể dặn dò thêm vài câu, cũng không nghĩ nhiều.
Mà Diêu Diệu ở một bên nhìn Cát Tiểu Thiên gọi điện thoại lại cảm thấy vô cùng khó chịu, Cát Tiểu Thiên bởi vì ảnh hưởng của xương sườn bị gãy, thanh âm nói chuyện chỉ hơi lớn là sẽ cảm thấy đau, nhưng vì để cho hai cụ trong nhà không nghi ngờ, hắn chỉ có thể nhịn đau tăng cao âm lượng.
Kết thúc cuộc gọi, Cát Tiểu Thiên thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại có một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng bày ra trước mắt, hắn muốn đi vệ sinh.
Nghiêng đầu nhìn Diêu Diệu, chẳng khác gì một pho tượng, lại quay đầu đi, nhịn thêm vậy!
Nhưng cái chuyện mắc tiểu ấy, lúc không để ý thì không sao đâu, mà một khi đã chú ý tới, thì sẽ càng ngày càng mãnh liệt, trên mu bàn tay trái của Cát Tiểu Thiên còn đang cắm kim truyền nước, vào lúc này cơ hồ có thể cảm giác thứ chất lỏng lạnh lẽo kia không phải là đang tiến vào huyết quản mà là chạy thẳng tới bàng quang.
Cát Tiểu Thiên nhớ tới lời dặn tận lực không nên cử động của bác sĩ, có chuyện thì phải ấn nút ở máy gọi, nhưng Cát Tiểu Thiên xoắn xuýt một lúc, vẫn quyết định gọi Diêu Diệu: “Anh dìu em một chút.”
Pho tượng rốt cuộc cũng chuyển động, hơn nữa còn động đến cấp tốc: “Em muốn lấy đồ hay muốn gọi bác sĩ?” Diêu Diệu đứng ở bên giường, nhưng không có ý định đưa tay ra đỡ.
“Em muốn ở phía dưới, nếu anh thực sự không muốn dìu thì tháo kim truyền dịch ra giúp em.”
“Em lên cơn cái gì chứ?” Diêu Diệu chỉ muốn ấn người kia về giường, nhưng khi tay lướt đến vai thì đến một chút sức lực cũng không tăng thêm, cứ như đụng vào là có thể vỡ nát vậy.
“Em không lên cơn, nhưng nếu anh không chịu dìu em thì phía dưới của em sẽ nghẹn đến điên luôn đấy!”
Diêu Diệu lập tức lĩnh hội tinh thần, quay người chạy vội tới phòng làm việc của bác sĩ, nhưng lại mất thêm mấy phút mới trở lại, hơn nữa lúc vào phòng trong tay còn nhiều thêm một thứ: Bô tiểu.
Cát Tiểu Thiên nhắm mắt lại, ra vẻ mình không nhìn thấy.
Diêu Diệu lại chẳng hề do dự đi tới vén chăn lên, muốn kéo cái lưng quần vốn không có gì trói buộc của bộ quần áo bệnh nhân kia xuống.
“Lão đại!” Cát Tiểu Thiên nhanh chóng kêu dừng: “Anh đừng có đùa, em không đi nữa.”
Tuy rằng mấy điều nên làm lẫn không nên làm đều đã sớm trải qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng trước mắt Cát Tiểu Thiên vẫn không thể nào thản nhiên đối mặt với vấn đề này được.
Diêu Diệu mới không mặc kệ, kéo dây buộc quần bệnh nhân ra, đưa bô tiểu tới, động tác đặc biệt thành thạo, chẳng cho Cát Tiểu Thiên cơ hội để xấu hổ.
Dù gì cũng đến vậy rồi, Cát Tiểu Thiên cắn răng, tuy rằng tư thế khó xử đến cực điểm, nhưng đúng là cũng đã làm đúng trọng trách, mở đập xả nước tương đối thuận lợi.
Diêu Diệu bưng bô tiểu vào phòng vệ sinh, Cát Tiểu Thiên lao lực kéo quần lại, giường bệnh của hắn được nâng lên, bây giờ đang trong tư thế nửa nằm, cho nên có thể nhìn thấy hết hành động của Diêu Diệu ở ngoài phòng bệnh, sao lại cảm thấy động tác của y đặc biệt thành thục vậy nhỉ?
Diêu Diệu trở về, nhét bô tiểu đã được rửa sạch vào gầm giường bệnh, Cát Tiểu Thiên thực sự không nhịn được lòng hiếu kỳ, Diêu Diệu cũng không phải người chuyên phục vụ người khác, vậy mà một loạt phản ứng này đều chuyên nghiệp hết sức: “Trước đây anh từng chăm sóc bệnh nhân nam rồi à?”
“Ừm, mấy năm trước ba anh phải chụp động mạch vành, ở đùi chọc một lỗ nên không thể cử động trong vòng 48 giờ (1).” Diêu Diệu chỉnh hạ giường bệnh của Tiểu Thiên Nhi xuống, vẫn hơi khẽ nâng lên một chút, sợ rằng tư thế ngồi trong thời gian dài sẽ khiến khoang ngực có cảm giác ngột ngạt.
(1) Tên T.A là coronarography, áp dụng phương pháp này dựa trên cơ sở đưa qua động mạch đùi một ống nhỏ vào các mạch máu dẫn lên tim… (nguồn)Cát Tiểu Thiên không biết hiện tại mình nên có biểu tình gì đây, “Đời này của anh có phải chỉ mới phục vụ ba anh xong giờ quay sang em không? Đột nhiên em cảm thấy áp lực quá.”
“Nếu được thì anh đã không phải chăm sóc em như vậy rồi!” Ý của Diêu Diệu là nếu bản thân có thể làm tốt thì đã không để cho Cát Tiểu Thiên phải chịu khổ như thế này.
Nhưng miệng Cát Tiểu Thiên lại cong lên: “Nếu anh không muốn như vậy thì cứ thuê một người hộ lý đi, dù gì công ty cũng nhiều việc, anh cũng không thể cứ ngồi canh chừng ở đây mãi được.”
“Việc này chỉ có thể để anh làm thôi!” Diêu Diệu hiển nhiên không nói đúng ý của Cát Tiểu Thiên, nhưng câu trả lời này của y lại thành công khiến mặt Cát Tiểu Thiên nóng bừng.
“Vậy việc ở công ty thì làm thế nào?”
“Có Bành Hạo lo rồi.”
“Anh cũng không thể cứ nghỉ mãi được.”
“Có việc gấp bọn họ sẽ gọi điện cho anh.”
“Nhưng anh cũng phải về nghỉ ngơi một chút chứ!”
“Không cần!”
“Diêu Diệu!”
“Tiểu Thiên Nhi… Em đừng đuổi anh có được không?”
Ngữ khí Diêu Diệu mềm nhũn, Cát Tiểu Thiên lập tức không kiềm được nữa, “Hay là cứ thuê hộ lý đi, cũng không thể để đến khi em xuất viện anh mệt gục ra đấy thì lại chuyển thành em chăm sóc anh được đúng không? Vậy thì chúng ta còn làm được việc gì nữa?”
“… Để ngày mai anh tới trung tâm hộ lý xem xét kỹ rồi hẵng nói.” Diêu Diệu cuối cùng cũng nhượng bộ.
Đáng tiếc, trung tâm hộ lý không có hộ lý nam.
Diêu Diệu thở phào nhẹ nhõm, y vốn cũng không cảm thấy chăm sóc người ta mấy ngày lại có thể khiến mình mệt đến ngã xuống được. Nhưng Cát Tiểu Thiên thì lo lắm, hắn gọi điện cho Lê Việt, muốn hỏi Lê Việt một chút xem có cách nào khác không, kết quả Lê Việt tự mình đến luôn.
“Lão Diêu, giao Tiểu Thiên Nhi cho tôi là anh có thể yên tâm rồi.” Lê Việt không đến người không, còn mang theo cả cơm cho bệnh nhân nữa, đương nhiên là do lão Phùng nhà bọn họ tự tay làm.
Diêu Diệu nhìn Cát Tiểu Thiên: “Em cảm thấy là Lê Việt thì được?”
“Tôi đương nhiên là được rồi, anh đừng có xem thường người ta, tôi rất biết chăm sóc người khác đấy.” Lê Việt làm sao biết Diêu Diệu đang hỏi về vấn đề gì.
“Dù sao thì, em sẽ tận lực uống ít nước, tốt xấu gì anh chẳng phải đổi ca!”