Bất kể là đáng thương hay đáng trách, trong lòng Cát Tiểu Thiên cũng không cần giả bộ chuyện này, Cát Đại Chí đổi sổ tiết kiệm thành thẻ ngân hàng giao cho Cát Tiểu Thiên, Tiểu Thiên Nhi chẳng hề nhún nhường, trước tiên chuyển tiền nợ qua cho Lê Việt.
“Chuyện gì thế Tiểu Thiên Nhi?” Lê Việt nhận được tin nhắn thông báo chuyển tiền từ ngân hàng, gọi điện thoại cho Cát Tiểu Thiên.
“Cậu xem xem sổ ngạch có đúng không?”
“Đến lợi tức mà cậu cũng tính còn hỏi tôi có đúng không à? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ừm, xảy ra chuyện tốt, như vậy đi, buổi tối tôi gặp cậu rồi chúng ta nói chuyện kỹ hơn nhé.” Cát Tiểu Thiên đang ở chỗ làm cũng không tiện nói tỉ mỉ, chuyện này Lê Việt đã giúp hắn quá nhiều, quả thật cũng cần phải nói trực tiếp.
“Vậy được rồi, buổi tối chờ cậu nhé, có đưa lão Diêu theo không?” Câu sau Lê Việt hỏi khá là bâng quơ.
“Anh ấy còn cần tôi đưa theo nữa à?” Cát Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn Diêu Diệu đang làm việc trong phòng, kết quả Diêu Diệu cũng đang nâng quai hàm mà nhìn hắn.
Diêu Diệu thấy Cát Tiểu Thiên cúp điện thoại, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
“Diêu tổng, có chuyện gì?” Đang trong thời gian làm việc, Cát Tiểu Thiên nhất quán dùng khẩu khí giải quyết việc chung.
“Không có gì, nhìn gần đúng là chân thực hơn, đi làm việc đi.” Diêu Diệu vung vung tay, thu tầm mắt lại đối diện với màn hình latop đánh bàn phím, xem ra, thật sự là không có chuyện gì.
Cát Tiểu Thiên chẳng còn gì để nói, hắn trở lại chỗ ngồi của mình, đương nhiên không quên đóng cửa phòng làm việc của lão tổng lại, cái không chân thực, ngài cũng thẳng thắn đừng nhìn.
Buổi chiều, Diêu Diệu muốn ra ngoài, buổi sáng là do Cát Tiểu Thiên lái xe, vì vậy chìa khóa đang ở chỗ hắn, Diêu Diệu cầm văn kiện nghênh ngang đâm vào bên cạnh Cát Tiểu Thiên, đưa tay: “Chìa khóa xe, anh đi ra ngoài một chuyến.”
Mấy người đồng nghiệp ở gần Tiểu Thiên Nhi đều cúi đầu thấp đến chỉ cách mặt bàn vài centimet, lão tổng của bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là cái điểm kẻ no không biết nỗi khổ của kẻ đói này thật là muốn chết mà.
Diêu Diệu không biết Cát Tiểu Thiên có dự định đến “Tùy tiện” vào buổi tối, cho nên việc đã nói xong vì bị thay đổi cũng không vội vàng trở lại, kết quả có chút bất ngờ khi nhận được tin nhắn của Tiểu Thiên Nhi: “Bao giờ về?” Cát Tiểu Thiên lo Diêu Diệu đang lái xe, cơ bản chỉ gửi một tin nhắn ngắn hỏi han.
Diêu Diệu đối diện với ba chữ trên màn hình di động kia mà vui vẻ nửa ngày, thật hết cách, lúc nhận được tin nhắn cũng là lúc y đang định ấn nút gọi cho Tiểu Thiên Nhi nói chờ y một chút. Hai người không chỉ có cùng một suy nghĩ, mà còn bị giành trước một bước, cho đến nay đây là lần đầu tiên.
Gọi điện lại: “Sao thế, nửa ngày không gặp đã nhớ anh rồi?”
Cát Tiểu Thiên bây giờ đã miễn dịch với mấy lời nghe được cũng như không này rồi, trực tiếp loại bỏ: “Lúc nữa em sẽ qua chỗ Lê Việt, anh định về nhà hay đến chỗ cậu ấy cùng em?”
“Sao lại muốn tới chỗ Lê Việt?” Đối với việc chỉ được thông báo rồi cho luôn kết quả, Diêu Diệu biểu hiện vẻ khó chịu.
“Ừ, vậy anh cứ về nhà luôn đi, tự em đi được rồi.”
“Cát Tiểu Thiên!”
“Ừm?” Cát Tiểu Thiên làm rơi bút, cúi xuống nhặt, cách ống nghe hơi xa, cho nên khi giọng nói của hắn truyền tới tai Diêu Diệu thì có chút phập phù, như bị một chiếc lông chim bay qua.
Diêu Diệu cau mày, sớm biết Cát Tiểu Thiên có sắp xếp y đã kết thúc công việc lúc chiều sớm một chút, trở về trước giờ cao điểm rồi. “Ngoan ngoãn chờ anh.”
“Ừ.” Cát Tiểu Thiên vốn cũng không thật sự định bỏ Diêu Diệu lại.
“Gọi hai xuất ăn ngoài đi, chúng ta hôm nay đừng ra ngoài ăn.”
“Được.”
“Đừng có gọi mì xào đấy!” Diêu Diệu không nhịn được nhắc nhở.
“Biết rồi!” Cát Tiểu Thiên không kiềm được cười ra tiếng.
Cúp điện thoại, Diêu Diệu cũng tự mình nở nụ cười, biết rõ trên đường đang kẹt xe, cũng phải lạng lách mà đi, ai bảo có người đang chờ chứ?
Một đường lết về công ty, trong văn phòng chỉ còn một mình Cát Tiểu Thiên, ở cùng Cát Tiểu Thiên chính là hai phần ăn trước mặt hắn.
Diêu Diệu không hỏi vì sao không ăn trước, vứt chìa khóa xe lên bàn, cầm lấy cốc nước của Cát Tiểu Thiên uống một hớp trước, “Lần sau có kế hoạch gì nhớ nói trước, đừng để anh chật vật như vậy.”
“Ừ.” Cát Tiểu Thiên vô cùng ngoan ngoãn tách đũa dùng một lần cho cả hai, lại không ngăn được ý cười trong đôi mắt.
Diêu Diệu giữ lấy mặt hắn kéo kéo, “Anh cứ tưởng em chân thành lắm!”
“Không thích?”
“Thích, thích chết đi được!” Trước khi ăn cơm, Diêu Diệu dự định ăn gì đó làm món ăn khai vị để bình phục tâm trạng bị kẹt xe một chút trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT