*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi máy bay hạ cánh, Diêu Diệu lôi theo đống hành lý bước nhanh về phía cửa ra, vừa đi vừa mở điện thoại di động, y phải hỏi xem Cát Tiểu Thiên đỗ xe ở chỗ nào, nhưng vừa mới đi theo dòng người đến đại sảnh đã nhìn thấy Cát Tiểu Thiên đang hướng về phía y vẫy vẫy tay.
Nhanh chóng chạy tới: “Chờ bao lâu rồi?”
“Không biết, không bấm giờ.”
Diêu Diệu cảm thấy hiện tại Cát Tiểu Thiên nói chuyện càng ngày càng có kỹ thuật.
Đến bãi đậu xe, ném hành lý vào cốp xe sau xong, Diêu Diệu dùng sức chậm rãi xoay người, sau đó xoay thắt lưng tiến vào trong xe, “Tiểu Thiên Nhi, hôm nay về nhà với anh đi.”
“Ừm.”
Đáp ứng quá sảng khoái, Diêu Diệu tương đối không thích ứng, nghiêng đầu dùng sức nhìn chằm chằm Cát Tiểu Thiên, “Câu tiếp theo của em có phải là đưa anh về nhà rồi em lại đi không?”
“Đúng vậy.” Cát Tiểu Thiên qua gương chiếu hậu vui sướng gật gật đầu với Diêu Diệu.
“Này!” Đáng tiếc sắc mặt Diêu Diệu cũng không có thay đổi, chỉ theo đó mà vui vẻ.
Nhà Diêu Diệu là kiểu nhà kép hơn bốn trăm mét vuông (1), tuy rằng Cát Tiểu Thiên có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi theo Diêu Diệu vào nhà vẫn không khỏi há miệng, phong cách trang trí thực sự là hựu thổ hựu hào (2), tám phần mười là y lười quản giao hết cho công ty trang trí làm hộ.
(1) Raw là 复式 – ph ục thức, có nghĩa là gấp đôi, là kiểu nhà như trong hình (như kiểu một gian chia làm hai phần ấy). Còn phần 400 mét vuông, nguyên văn nó là ‘400 đa bình’, tớ không nghĩ ra được nghĩa nào khác nên dịch như vậy, mong là không sai.(2) Cái này chắc ý là xa hoa quá mức, trông rất có phong cách thổ hào. Còn thổ hào là gì chắc mọi người biết rồi =))“Nhìn cái gì?” Diêu Diệu về đến nhà thì cả người đều buông lỏng, vừa mới đặt rương hành lý dựa vào tường đã bắt đầu như lột da mà cởi quần áo.
“Lúc anh trang trí nhà khẳng định bị công ty trang trí hãm hại.” Cát Tiểu Thiên sau khi quét mắt một lần thì đưa ra bình luận.
“Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nha, anh đây lúc trang trí đã kiểm soát chi phí hơi bị kỹ đó.” Lúc này trên người Diêu Diệu đã sắp không còn một mảnh vải, y ngược lại thoải mái không sợ bị nhìn thấy, nhưng Cát Tiểu Thiên thì chẳng biết nên đặt mắt mình đi đâu nữa.
Xoa nhẹ đầu Cát Tiểu Thiên một cái, Diêu Diệu để cho hắn tự nhiên, ngồi đấy chờ y hay đi xung quanh làm quen với địa hình đều được, y phải đi tắm cái đã.
Cát Tiểu Thiên nếu đã theo Diêu Diệu về đây thì cũng sẽ không quá gò bó, nhưng cũng chỉ là thay xong giày rồi tiến vào phòng khách ngồi trên ghế sa lon chờ Diêu Diệu, sau đó tầm mắt bị một bộ ảnh trên bàn TV đối diện hấp dẫn.
Tấm ảnh lớn nhất là Diêu Diệu chụp chung cùng một nam một nữ, thoạt nhìn rất giống ảnh chụp chung thời học đại học của bọn họ, nhưng mặc dù chỉ là một tấm hình cũng có thể nhìn ra tâm tình của mỗi người lúc đó đều rất tốt.
Tấm sát bên cạnh là một đứa bé sơ sinh, mũm ma mũm mĩm rất đáng yêu.
Tấm thứ ba là hình Diêu Diệu đang bế một đứa bé trai hai, ba tuổi, nhìn nét mặt thì hẳn là đứa bé sơ sinh đó sau khi lớn hơn.
Cát Tiểu Thiên cảm giác đầu ngón tay của mình lạnh lẽo, thật sự hắn không dám nghĩ rằng ba tấm hình này có liên hệ với nhau, nhưng lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào bé trai kia, muốn nhìn xem nó có mấy phần giống Diêu Diệu.
Diêu Diệu tắm xong rất nhanh, y lau tóc đi ra từ buồng tắm, vừa vặn có thể nhìn thấy Cát Tiểu Thiên đang đưa lưng về phía mình, nhưng vừa nhìn tư thế ngồi cứng ngắc kia và nơi mặt Tiểu Thiên Nhi đang hướng tới, liền biết hắn đã nhìn thấy cái gì.
Diêu Diệu khẽ thở dài, dù sao thì mấy việc này bản thân cũng không có ý định gạt hắn, dám đem người về nhà tất nhiên là đã có dự định.
Vòng tới trước ghế sa lon, cầm lấy tấm hình y đang bế đứa bé trai ngồi xuống bên cạnh Cát Tiểu Thiên: “Con trai của anh đấy, trông hay không?”
Cát Tiểu Thiên sờ môi nhìn Diêu Diệu, ánh mắt phức tạp.
Diêu Diệu cảm thấy trong ánh mắt kia bao hàm sự phẫn nộ, và… nỗi khinh bỉ mơ hồ, cùng với một vài điều mà y nhìn không ra.
Thế nhưng biểu tình của Cát Tiểu Thiên lại vô cùng bình tĩnh, chỉ chỉ bức ảnh ba người chụp chung: “Trên đó có phải là mẹ của thằng bé không?”
Diêu Diệu gật gật đầu.
Cát Tiểu Thiên đứng dậy, móc chìa khóa xe trong túi ra đặt xuống bên cạnh Diêu Diệu, “Diêu tổng, thứ hai tôi sẽ mang đơn từ chức đến đặt trên bàn anh.”
“Em định rút lui sao?” Diêu Diệu kéo Cát Tiểu Thiên.
“Tôi xem thường anh.” Cát Tiểu Thiên dùng sức giãy ra.
Diêu Diệu vô cùng ủy khuất chỉ chỉ cậu bé trong hình: “Đây đúng là con anh, kia cũng đúng là mẹ ruột của nó, nhưng mà trong người nó không mang gien di truyền của anh.”
“Chẳng liên quan gì tới tôi hết!” Cát Tiểu Thiên biết trong lời nói này của Diêu Diệu còn mang ý tứ khác nữa, nhưng hiện tại trong đầu hắn đều lộn xộn hết cả, chỉ muốn mau chóng rời đi.
Diêu Diệu không ngờ Cát Tiểu Thiên lại phản ứng mãnh liệt như vậy, cũng không biết giải thích thế nào với hắn, nhưng cả người đang nằm trong một trạng thái vô cùng nguy hiểm, rất hối hận vì đến làm nền một chút cũng không làm để ngả bài chuyện này với hắn, không thể làm gì khác ngoài kéo một cái muốn dùng sức đè người kia dưới thân, “Để cho anh nói hết đã có được không.”
Cát Tiểu Thiên vẫn luôn cố gắng không để cho mình thất thố, bị Diêu Diệu kéo một cái như thế, đột nhiên cảm thấy một trận co rút trong dạ dày, đau đến trán toát cả mồ hôi. Cắn răng đẩy một cái, vẫn không thể đẩy người kia ra, Cát Tiểu Thiên theo bản năng cong người lại.
Diêu Diệu phát hiện không đúng, khẩn trương, “Sao vậy?”
Cát Tiểu Thiên cắn răng lắc đầu một cái, muốn ngồi dậy, lại đau đến không đứng lên nổi.
Diêu Diệu cuống hết cả lên, dùng sức ôm ngang người kia lên đi về phòng ngủ, Cát Tiểu Thiên trước mắt tuy rằng không có sức giãy dụa, nhưng vẫn vùng vẫy một hồi.
“Coi như anh xin em đi, đừng có nhúc nhích!” Thanh âm của Diêu Diệu đặt trong cổ họng.
Sau khi đặt người kia lên giường kéo chăn đắp kín, Diêu Diệu tùy tiện tóm lấy cái áo khoác giày cũng không kịp đổi xông ra ngoài, trong tiểu khu có một nhà thuốc mở cửa 24 giờ.