Thời gian tan tầm vừa tới, Vương Tri Tranh đúng giờ xuất hiện ở trước mặt Trần Hoài: “Đi thôi.”

Trần Hoài vừa mới đứng lên, Ngụy Lai Thu  liền vọt tới, bộ dạng một mực cung kính: “Vương tổng, Ngụy đổng gọi anh qua một chút.”

Trần Hoài liếc mắt nhìn Ngụy công tử một cái, kỹ năng diễn xuất này của Ngụy công tử chắc hẳn phải gia nhập giới diễn viên mới đúng.

Vương Tri Tranh bất đắc dĩ thở dài, đưa chìa khóa xe cho Trần Hoài: “Em chờ anh một chút.”

Ngụy Lai Thu  nhìn theo bóng lưng Vương Tri Tranh rời đi, giả bộ nói: “Vương tổng thực sự biết quan tâm đời sống công nhân viên, bội phục.”

Trần Hoài dùng góc độ không ai thấy khẽ lườm Ngụy Lai Thu  một cái, Ngụy Lai Thu  bừng tỉnh đại ngộ, bộ dạng như cô dâu nhỏ vâng lời lủi đi.

“A a a ~đại may mắn cho mị sờ chút.” Ngô Đế Lâm cọ tới, vẻ mặt không che giấu vẻ ước ao, sờ soạng cánh tay dính vận may của Trần Hoài: “Tại sao ông lại may mắn quá vậy, tôi cũng muốn ngồi xe Vương tổng.”

Trần Hoài nghiêm túc suy nghĩ: “Khả năng này dường như rất nhỏ.”

“Rõ ràng mị mới là fan trung thành của Vương tổng.” Ngô Đế Lâm cảm thấy rất bất công: “Mị đã giúp Vương tổng báo thù rửa hận khiến kẻ thù bị đem đi bán thân, tại sao cuối cùng người ngồi lên xe anh ấy lại là nhà mi?”

“Thực không dám giấu diếm.” Trần Hoài gương mặt trịnh trọng: “Kỳ thực tôi và Vương tổng ở cùng một chỗ.”

Ngô Đế Lâm: “…”

“Nếu như vậy, ông phải đôi xử tốt với Vương tổng.” Ngô Đế Lâm cuối cùng chịu nhục và vỗ vai Trần Hoài, tựa như giao cho anh một sứ mệnh vĩ đại của nhân loại: “Vương tổng gần đây mọi việc không thuận, khả năng tâm tình không được tốt, nếu như anh ấy muốn làm gì ông, ông nhất định phải tận lực phối hợp có biết chưa?!”

Trần Hoài: ….Lão Vương mà nghe được chắc sẽ cảm động tới khóc rống lên mất?

“Vì bảo vệ nụ cười Vương tổng, cho dù một đêm bảy lần ông cũng phải chịu đựng.” Ngô Đế Lâm trịnh trọng bàn giao, một đêm bảy lần chính là cô đặt ra cho Vương tổng trong cố sự đam mỹ văn của mình.

Khóe miệng Trần Hoài giật giật, xua xua tay: “May mắn, Vương tổng một đêm cũng chỉ hai lần mà thôi.”

“Đang nói gì vậy?” không biết Vương Tri Tranh trở về từ lúc nào, thời cơ xen vào đúng là trùng hợp.

Trần Hoài trong nháy mắt cứng đờ, cảm giác mồ hôi đều chảy hết ra.

Ngô Đế Lâm càng khoa trương run một cái: “Không có, chúng tôi không nói gì hết.”

Trần Hoài: “…”

Ngô Đế Lâm không biết mình có bao nhiêu thất thố, liền vội nói: “Chào Vương tổng, tạm  biệt Vương tổng, tạm biệt mọi người.” sau đó chạy biến như một làn khói.

Mợ nó, một chút nghĩa khí cũng không có.

Trần Hoài quay đầu liếc mắt nhìn Vương Tri Tranh, chỉ thấy hắn tự tiếu phí tiếu nhìn mình: “Đi thôi.”

“Được.” Trần Hoài chột dạ đi theo bên cạnh Vương Tri Tranh.

Vương tổng ung dung đi ở phía trước, cũng không tiếp tục truy hỏi vấn đề vừa nãy, trong lòng Trần Hoài âm thầm cảm thấy may mắn: Lão Vương hẳn không nghe thấy đi.

Kết quả đợi tới khi hai người ngồi trên xe rồi, Vương Tri Tranh còn chưa thắt dây an toàn, đã chậm rãi quay đầu sang, liếc mắt nhìn Trần Hoài: “Chỉ hai lần mà thôi?”

Trần Hoài cảm thấy toàn xương sống đều cứng ngắc cả rồi.

“Ha, cái gì cơ?” giả chết đáp lại.

“Mà thôi?” Vương Tri Tranh hiển nhiên không dễ dàng buông tha như vậy, nhẹ nhàng lặp lại một lần hai chữ cuối.

Mắt thấy lừa gạt không được, Trần Hoài phi thường thức thời lộ ra nụ cười lấy lòng: “Tuy rằng chỉ có hai lần thế nhưng đều là hai lần phi thường có chất lượng.”

“Chỉ có…hai lần…” Vương Tri Tranh nhấn mạnh hai từ này lần nữa, liền hận không thể trực tiếp viết luôn hai từ bất mãn lên mặt.

Trần Hoài cảm thấy kinh sợ bản thân đã giẫm phải mìn rồi, vội vàng bổ cứu: “Trọng điểm là chất lượng! chất lượng!”

Vương Tri Tranh thật sâu nhìn Trần Hoài.

“Cực kỳ kéo dài, kỹ thật nhất lưu!” Trần Hoài một mặt thán phục dựng thẳng hai ngón cái, ngữ khí cực kỳ khí phách: “Một lần còn mạnh mẽ hơn bảy lần.”

Vương Tri Tranh dùng ánh mắt đe dọa được Trần Hoài, lúc này mới ung dung xoay người, thắt dây an toàn, lại nói: “Không bằng tìm thời gian thử một đêm bảy lần xem sao.”

Trần Hoài: “…”

Yên lặng khởi động xe.

“Được rồi, giờ đến lượt em báo cáo.” Vương Tri Tranh lên tiếng.

“Hả?” Trần Hoài sửng sốt một chút.

“Trưa nay… không phải muốn báo cáo lại với anh sao?” Vương Tri Tranh chỉ chỉ chiếc di động để trên đầu xe.

Lúc này Trần Hoài mới nhớ tới tin nhắn trưa nay gửi cho Vương Tri Tranh.

“Ồ.” Trần Hoài nhìn sườn mặt Vương Tri Tranh, thấy hắn không có vẻ không vui, lúc này mới kể lại quá trình ăn cơm với Lục Ngọc Ca.

“Ừ, đã biết.” Vương Tri Tranh đáp, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước.

Thói quen lái xe vô cùng tốt.

Nhưng Trần Hoài vẫn có chút không hài lòng: “Anh không tức giận à?”

“Tại sao phải tức giận?” Vương Tri Tranh thấy khó hiểu.

“Vào những lúc như thế này không phải anh nên tỏ ra ghen một chút sao?” Trần Hoài dụ dỗ từng bước: “Em đi ăn cơm với tình cũ đó!”

“Trên lý thuyết là thế.” Vương Tri Tranh trầm ngâm: “Thế nhưng em cũng đã nói rõ tình huống rồi, anh cũng không đến mức mất lý trí mà gây chuyện vô lý.”

Vương tổng cảm thấy mình vừa lý trí vừa tri kỷ, nhịn không được khẽ like cho mình một cái.

“Thế nhưng bá đạo tổng tài chính là luôn cố tình gây sự như thế mà, cho dù bất kể là nguyên nhân gì đều phải ghen, đừng nói ăn cơm, chỉ cùng người khác nói một câu cũng khiến cho kẻ đó bị phá sản!” Trần Hoài vẫn luôn canh cánh chuyện Vương tổng cư nhiên không dựa theo kịch bản mà hành động.

Vương Tri Tranh: “…”

Rốt cuộc Tiểu Hoài ham mê chuyện khiến người khác phá sản đến thế nào chứ?

Vương tổng có chút sầu lo.

Vương Tri Tranh ngữ khí trìu mến lên tiếng: “Tiểu Hoài, bình thường em nên bớt đọc tiếu thuyết não tàn đi, rất dễ ảnh hưởng tới trí thông minh.”

Mợ nó, Vương tổng dám phủ nhận?

Chẳng lẽ yêu thích tình tiết bá đạo tổng tài từ trước tới giờ đều không phải là anh ấy sao?

Trần Hoài cào cửa sổ xe.

Thế nhưng cùng Vương tổng đấu trí đấu dũng mấy tháng qua, anh đã hiểu rõ hậu quả phi thường rõ ràng, đành chịu nhục gánh vác oan ức, nhắc nhở bản thân tuyệt đối không nên tranh chấp với Vương tổng.

“Chuyện Lục Ngọc Ca em không phải lo lắng cho anh đâu.” Vương Tri Tranh đột nhiên lên tiếng: “Đừng vì anh mà làm mấy chuyện ngu ngốc.”

“Em biết.” Trần Hoài suy nghĩ một chút lại nói: “Tin đồn trong công ty…. có thật không?”

Vương Tri Tranh không rõ: “Tin đồn gì?”

Trần Hoài lựa chọn mấy tin đồn tương đối chân thực gần đây kể cho Vương Tri Tranh nghe, còn chuyện Ngụy đại công tử trở về tranh quyền đoạt lợi rõ ràng là do xem quá nhiều kịch cung đấu não bổ mà thành nên trực tiếp bỏ qua.

Vương Tri Tranh nghe xong, thật lâu không biết nói gì, lúc sau mới lên tiếng: “Bây giờ mọi người đã lợi hại như vậy rồi sao?”

Trần Hoài cả kinh: “Không phải là thật chứ?”

Vương Tri Tranh tiếp lời: “Trí tưởng tượng quá mức lợi hại.”

Trần Hoài thở phào nhẹ nhõm: “Cho nên đều là giả.”

“Đúng là có chuyện Lục Ngọc Ca ra điều kiện với Ngụy Đổng.” Vương Tri Tranh giải thích: “Đáng tiếc gã đã bỏ qua thời cơ tốt nhất.”

“Nếu như gã đưa ra yêu cầu trước khi dự án của chúng ta ban bố, nói không chừng ban giám đốc sẽ suy tính một chút.” Vương Tri Tranh tỏ ra có chút buồn cười: “Thế nhưng Gia Da đã công bố dự án gần giống chúng ta trước, mà giờ dự án của chúng ta lại đang hoạt động vô cùng thuận lợi, dưới tình huống này, gã đưa ra yêu cầu kiểu này, nhìn thế nào cũng không giống cho chúng ta ưu thế mà càng giống như đang có âm mưu.”

Trần Hoài nghe ra liền hiểu rõ, rất tán thành gât đầu.

Đến đây, gánh nặng trong lòng anh triệt để rơi xuống.

Cuối cùng Vương Tri Tranh đưa ra tổng kết: “Bình thường Ngụy đổng không xem mấy loại tiểu thuyết não tàn như em, sao có khả năng bị não tàn được.”

Trần Hoài:!!!

Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, thế này chứ đâu!

Tổng tài luôn được người yêu thích cư nhiên lại quay sang trào phúng mình!

Nếu như không phải do Vương Tri Tranh đang lái xe, Trần Hoài nhất định liều mạng xông tới hành hung hắn.

Trần Hoài thầm nghĩ có nên bịa đặt một ít tin đồn không hay về Vương tổng hay không. Nhưng nếu như truyền tới tai hắn nói không chừng mình sẽ chết rất thê thảm đi.

Vẫn nên thận trọng từng bước thì hơn!

Vương Tri Tranh không biết Trần Hoài đang lặng lẽ rủa xả hình tượng của mình hết lần này tới lần khác, lại nói tiếp: “Vừa rồi Ngụy đổng gọi anh vào chính là muốn nói chuyện này.”

Trần Hoài vểnh tai lên: “Ngụy đổng nói gì?”

Vương Tri Tranh cười cười: “Ngụy đổng nói, nếu Gia Da đã đưa ra điều kiện hậu đãi như vậy, chúng ta mà không tỏ thái độ gì vậy thì quá xem thường người ta rồi.”

Trần Hoài căng thẳng: “Cho nên?”

“Cho nên, sau khi thảo luận ban giám đốc quyết định, thăng chức cho anh.” Vương Tri Tranh dừng xe lại, quay đầu sang nhìn Trần Hoài: “Đánh đòn phủ đầu lên Gia Da.”

“…” Trần Hoài thật sâu nhìn Vương Tri Tranh.

“Tại sao không nói gì?” Vương Tri Tranh cởi dây an toàn ra, vươn người sang, mũi cơ hồ sắp chạm chóp mũi Trần Hoài.

Trần Hoài sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại: “Anh lại thăng chức!!”

Trần Hoài dùng chữ “lại” này cũng là có nguyên nhân, là tổng giám trẻ tuổi nhất trong tập đoàn, địa vị của Vương Tri Tranh không phải một lần là xong, lúc mới gia nhập Thái Thương, hắn cũng chỉ là một tên nhân viên quèn, sau đó không ngừng lên chức, bởi vì tốc độ thăng chức như cấp số nhân rõ ràng cao hơn hẳn những đồng nghiệp khác, đến nỗi tất cả nhân viên đều chết lặng.

Mỗi lần có thông báo về việc điều động vị trí của Vương Tri Tranh, mọi người đều theo thói quen mà cùng cảm khái một tiếng: XXX lại thăng chức.

Ba chữ XXX này từ Vương Tri Tranh dần đổi thành Vương chủ quản, Vương quản lý, đến bây giờ là Vương tổng giám.

Tốc độ nhanh tới chóng mặt, trong kí sự ghi chép việc thăng chức của Thái Thương nhiều năm qua, Vương Tri Tranh chỉ đứng sau thái tử Ngụy Lai Tư.

Mà chuyện thăng chức này, lại giống như thăng cấp khi chơi game, lúc đầu đơn giản nên thăng cấp nhanh, về sau yêu cầu điểm tích lũy và công trạng càng ngày càng nhiều vì vậy thăng cấp càng lúc càng chậm.

Vương Tri Tranh thăng tới chức tổng giám cũng chỉ mất hai năm, giờ lại thăng chức nữa, điều này khiến Trần Hoài không khỏi không kinh ngạc.

Dựa theo hệ thống chức vụ trong Thái Thương, sau tổng giám chính là Phó tổng tài…

“Đúng thế.” Vương Tri Tranh nở nụ cười: “Sau này anh chính là phó tổng tài, coi như có thể thỏa mãn mối tình với tổng tài của em…”

Trần Hoài: “….”

Thôi, loại thời khắc đại hỉ như thế này, không nên phá hoại bầu không khí, người luôn nhấn mạnh có mối tình tổng tài không phải là chuyện của mình.

Rất biết đọc bầu không khí, Trần Hoài quyết định không tính toán chuyện nhỏ này với Vương Tri Tranh, mà ngược hào phóng hôn Vương Tri Tranh một cái.

Một lúc lâu.

“Nếu anh được thăng chức, không phải chúng ta nên hảo hảo chúc mừng sao.” Trần Hoài hai mắt sáng quắc.

“Đương nhiên.” Vương Tri Tranh hắt cằm ra phía ngoài cửa xe.

Trần Hoài nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện hắn đã dừng xe trước một nhà hàng sang trọng.

“Chúng ta phải thưởng thức đại tiệc.” Vương tổng tỏ ra tà mị cuồng quyến: “Ăn xong về nhà lại ăn em.”

“Chốt chốt” Trần Hoài không chút yếu thế: “Tiểu gia tắm rửa sạch sẽ chờ anh tới ăn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play