Đã nhận biết một phần thực lực của Huyết Dục Môn, nhiệm vụ xem như tạm thời hoàn thành, vì không muốn Nguyệt Nhã khó xử, Kinh Hồng Chiếu Ảnh chỉ có thể rời Miêu Cương, một đường ra roi thúc ngựa chạy tới Đại Lý Điểm Thương, muốn cùng Tùng Thạch đạo trưởng nói qua.
Một ngày, hai người đang qua Vũ Đương, không ngờ nửa đường, hoàng sam thiếu niên cô ảnh độc lập, khóe môi luôn luôn hỉ cười thiện phúng lại không hề có ý cười, con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt xa xăm, hình như có vô hạn ưu tư.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của tuấn mỹ thiếu niên một tay bắt lấy dây cương của hai người rồi sau đó im lặng, Vân Chiếu Ảnh cảm thấy dự cảm không lành, còn Hàn thì chớp mi,có thể cảm thấy ánh mắt thiếu niên nhìn mình quả nhiên không có chút hảo cảm.
Kỳ, mình làm chuyện gì mà lại đổi lấy ánh mắt như vậy của thiếu niên? Bởi vì Vân? Hay là… Hàn Kinh Hồng trong lòng nở nụ cười, đối lập với đôi mắt sáng ngời, là con ngươi âm trầm như nước lặng.
Thiếu niên thu hồi ánh mắt, mỉm cười.”Vân huynh, chỉ là truyền chiếu chỉ, thỉnh Vân huynh quay về kinh lĩnh chỉ.”
“Lĩnh chỉ?” Tuy có dự cảm không tốt, nhưng không ngờ lại ở mức này, Vân Chiếu Ảnh nhíu mày. “Ta họ Vân, không tính hoàng tộc, lại không có quan chức, dùng cái gì mà muốn ta trở về lĩnh chỉ?”
“Đương nhiên là có chuyện vui!” Hoàng sam thiếu niên buông dây cương, nhe răng cười, cười đến đáng yêu lại huênh hoang. “Vân huynh, huynh năm nay cũng đã hai mươi có thừa! Huynh dù trên danh nghĩa không liệt vào hoàng tộc, rốt cuộc vẫn là đường huynh của hoàng thượng. Tình huynh đệ không thể ném, hoàng thượng hạ chỉ, muốn tam nữ của An Bình quận vương trở thành vợ huynh.”
Cái gì?! Cảm thấy cả kinh, nghĩ muốn nghiêng đầu xem phản ứng của Hàn, lại chẳng biết tại sao ngừng. “Vì sao Hoàng Thượng đột nhiên tứ hôn?” (ban hôn).
“Việc này… Huynh phải đi hỏi vị đại nhân trong kinh kia mới biết chứ!” Hoàng sam thiếu niên trên mặt vẫn cười hì hì, nhưng khó nén vẻ ảm đạm trong mắt. “Dù sao, huynh đều phải cùng đệ quay về kinh một chuyến, cùng Hoàng thượng nói thì mới hiểu.”
Vân trầm mặc một lát, nghiêng đầu sang nhìn Hàn, Hàn hai tay khoanh trước ngực, nhún vai: “Ngươi đi đi! Ta đến Vũ Đương tìm Túy đạo trưởng cụng rượu.”
Không còn gì hơn để nói với ta sao? Đột nhiên gặp việc này, Vân cảm thấy lúng túng, giống như có gì đó rõ ràng, lại dường như cái gì cũng không rõ, trong lòng buồn phiền đến khó chịu, tựa hồ nhớ lại lúc trước khi thổ lộ với Hàn, có chút say mê cùng đau đớn. Y theo bản năng gật gật đầu: “Ta đây quay về kinh…”
Hàn Kinh Hồng cũng không có nói qua phải gặp mặt ở nơi nào…
Nước chảy, cát mòn, hạnh phúc bắt được, có phải hay không cũng nên trả lại?
Không! Không được! Vân Chiếu Ảnh đột nhiên quay đầu lại.
“Hàn Kinh Hồng!”
Hàn Kinh Hồng trên ngựa quay đầu, có chút khác thường.
“Uống rượu xong ở Đãng Tuyết tiểu trúc chờ ta, không được chạy!”
Hàn giật mình, cách quá xa, không thấy rõ thần sắc trong mắt hắn, chỉ nghe hắn đột nhiên cười, hai tay đặt bên miệng hình loa, lớn tiếng hồi đáp. “Được!”
Khóe môi hơi nhếch, bóng ma trong lòng tan đi, tâm tình lại tốt lên.
Y không thấy được, ánh mắt hoàng sam thiếu niên bên cạnh có chút thương cảm cùng tiếc rẻ.
Lại trở lại kinh sư, vừa cùng cha mẹ đệ đệ gặp mặt, đã bị hoàng sam thiếu niên kéo vào trong cung. Y biết cha mẹ đối với việc y được tứ hôn vô cùng cao hứng, cứ khen Tam tiểu thư của An Bình quận vương là mạo mỹ nhàn thục như thế nào, am hiểu lễ nghĩa ra làm sao. Hy dường như có chuyện muốn nói, lại do tình trạng chật vật của bản thân, không kịp nói.
Y cảm thấy sớm nên có biện pháp, làm cho cha mẹ đau buồn không phải là chủ ý của y, nhưng vi phạm lương tâm khiến cho một nữ tử lỡ lầm chung thân cũng không phải ý nguyện của y.
───────────────
Trong ngự thư phòng, khói màu xanh xám thơm ngát lượn lờ tung bay, chúng không hề tiêu than, từ bên lô hương uyển đình mà lên, bàn long phi tiềm, long đản tinh tế.
Thiếu niên một thân long bào váng sáng ngồi sau bàn rồng, mỉm cười nhìn Vân Chiếu Ảnh. Hắn tuy chỉ lớn hơn hoàng sam thiếu niên một tuổi, nhưng khí độ lại khác xa hoàn toàn so với đồng bạn cùng lứa tuổi, trầm ngưng ổn trọng, phong thái vương gia, ngay cả khi giơ tay nhấc chân cũng không lẫn vào đâu được. Vân Chiếu Ảnh tuy nhìn hắn lớn lên, nhưng đối với thiếu niên thiên tử đang ngồi phía sau bàn rồng kia, cũng không dám khinh mạn.
Miễn lễ cho Vân Chiếu Ảnh, hoàng đế cười nói: “Vân ái khanh trở về thật tốt, lâu rồi không thấy Vân ái khanh, trẫm trong lòng vô cùng tưởng niệm.”
“Vân không dám, Vân chỉ là một tán nhân…” (tán nhân: người chu du khắp nơi.)
“Được rồi, ái khanh không cần giải thích. Kỳ, đem trẫm hảo thánh chỉ cho huynh ấy xem đi!”
Hoàng sam thiếu niên lấy ra một quyển trục vàng sáng, đưa cho Vân. Vân mở ra, đảo qua một lần, quả nhiên giống như lời hoàng sam thiếu niên nói, Hoàng thượng đem tam nữ của An Bình quận vương ban hồn cùng mình.
Y buông thánh chỉ, cung kính đưa lại đáp lễ.
“Hoàng thượng, chuyện tứ hôn này, dụng thứ cho Vân xin miễn.”
“Hả?” Hoàng đế chớp mắt, không biết từ nơi nào lấy ra quạt quạt mát. “Cự tuyệt thánh chỉ của trẫm, Vân ái khanh, khanh thật to gan!”
“Thánh chỉ vẫn chưa công bố, chưa coi là thánh chỉ.” Vân Chiếu Ảnh cũng cảm thấy có chút bất an — thiếu niên bây giờ đã là hoàng đế, quân uy khó dò. “Hoàng thượng vẫn chưa chính thực hạ chiếu thiên hạ, cũng đã cho Vân một con đường lui.”
“Trẫm cho khanh một cơ hội lựa chọn mỹ nữ, chứ không phải cho khanh cơ hội cự tuyệt! Vân khanh thích độc đáo, trẫm không dám làm giùm, mới đợi khanh về chọn người xong mới chính thực hạ chỉ đó!” Hoàng đề phất phất quạt, cười như hồ ly, quả là hoang phí một khuôn mặt tuấn mỹ.
“Vân quả thật đã có người trong lòng, nhưng không dám thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ, xin Hoàng thượng hãy thu hồi thịnh ý. Vân Chiếu Ảnh trực tiếp cự tuyệt ‘hảo ý’ của Hoàng thượng.
“Hả? Là ai có thể khiến cho Vân khanh kháng chỉ của trẫm? Ngoại trừ hậu cung của trẫm… Không, cho dù là hậu cung của trẫm, Vân khanh nếu có ý, trẫm cũng có thể cho khanh.”
“Không phải…” Vân Chiếu Ảnh cắn chặt răng, trong lòng biết lúc này nếu không nói rõ ràng, ngày sau không còn cơ hội tranh cãi. Y tính tình quyết liệt, một khi quyết định sẽ không quay đầu. Ngay cả trước ngôi vị cửu ngũ chí tôn, cũng không có cố kỵ. “Không dám thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, chỉ vì người Vân thích… là một nam tử.”
Lời này vừa nói ra, cây quạt đang lay động của hoàng đế đột nhiên bất động. Bất động thanh sắc trừng mắt nhìn hoàng sam thiếu niên bên cạnh, hoàng sam thiếu niên đối với việc Vân sẽ nói ra những lời này cũng không ngoài dự tính, thấy thế quay về phía hoàng đế, mang theo biểu tình 『 thần cũng vừa mới phát hiện ra 』.
“Ở trước mặt trẫm mà nói lời này… Vân huynh, quả nhiên một chút cũng không thay đổi.” Hoàng đế thở dài, đem Vân khanh thay đổi về cách xưng hô cách đó không lâu từng kêu to. “Đây là chuyện sai cả nhân luân thiên đức, huynh không sợ trẫm trị tội sao?”
“Vân tin tưởng Hoàng thượng là minh quân, sẽ không vì luân lý đạo lý vân vân mà dừng bước, cũng sẽ không bắt buộc Vân phải tuân theo.”
“Nói thì dễ, việc này truyền ra, sẽ là vụ tai tiếng nhất của hoàng thất.”
“Vân vốn không tính như hoàng tộc, Hoàng thượng nếu vẫn chưa yên tâm, có thể xóa tên Vân trên gia phả.”
“Xem ra, huynh đã suy nghĩ kĩ.” Hoàng đế hồi lâu mới nói, quạt trong tay bắt đầu phe phẩy, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Vân. Vân cũng không nhượng bộ, trực tiếp nghênh đón ánh mắt của Hoàng đế.
“Người huynh thích, chính là Hàn Kinh Hồng?”
Vân Chiếu Ảnh sắc mặt ửng đỏ, không nói thừa nhận.
“Vậy trên giường các ngươi ra sao? Ai thượng ai hạ?”
“Hoàng thượng!” Vân Chiếu Ảnh không nhịn được lên giọng, trên mặt lại càng đỏ. Hoàng đế không khỏi thất vọng thở dài.
“Nhìn bộ dáng này của huynh, chắc chắn là ở dưới.”
(Aki: Hiên Viên Dật, anh…)
Vân Chiếu Ảnh chẳng biết nói gì, chỉ cảm thấy cả mặt đều bị thiêu cháy. Cho đến bây giờ trước mặt y không ai dám nói chuyện này, y lại là người da mặt mỏng, đang muốn ngăn cản hoàng đế trêu đùa, đã thấy trong mắt hoàng đế xuất hiện nét ưu tư. Hắn nói.
“Vân huynh, trẫm nói cho huynh biết hai viêc —- xin trẫm hạ chỉ tứ hôn cho huynh là Vô Trần. Mà lý do của tỉ ấy là do — tỷ ấy sắp gả cho Hàn Kinh Hồng, không muốn Kinh Hồng Chiếu Ảnh các người, sau hôn sự của hắn mà hình bóng đơn độc.”
Sương y (áo trắng) chạy như bay về quan đạo phía nam, lời nói Hoàng đế không ngừng vọng vang bên tai. Tóc dài của Vân bị gió thổi, rối loạn u ám, giống như tâm trạng y giờ phút này.
Cảnh trước khi chia tay như thấy rõ ràng trước mắt, Hàn ôn nhu săn sóc che chở cũng còn lại bên tai. Tiếng cười trước khi đi, cả một tiếng 『 được 』, đều làm cho y không thể đối mặt sự thật.
Nhưng mà, quân vô hí ngôn. Phòng trong Đãng Tuyết tiểu trúc trống rỗng, làm tim y tiếp tục đi xuống.
Khi Hàn say rượu, những lời tưởng như vô nghĩa, Tiêu Bình khi đó ở Thùy Hồng sơn trang; Hàn hỏi y, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo, xinh đẹp, tịch mịch, đây là khí chất đặc biệt của người trong hoàng thất sao… Bao điều rõ ràng, y lại cố tình xem nhẹ, lúc này, đột nhiên muốn cháy nhà đi hôi của, càng muốn, cảm thấy càng tỉnh táo; càng lạnh, trong đầu càng thanh tỉnh, một lần, một lần nữa mà nghĩ.
Thùy Hồng sơn trang giăng đèn kết hoa, làm lạnh nhiệt khí cuối cùng trong lòng Vân Chiếu Ảnh.
Y mờ mịt xuống ngựa, ngoài cửa có người nhận ra y, tranh thủ tiếp đón y vào. Hàn trang chủ thấy y liền cười to. “Đã lâu không gặp Vân hiền chất, là tới tham dự hôn lễ của Hồng nhi sao? Nguyệt Hoa quận chúa đang ở sơn trang, hai người đều quen biết, có nên hay không gặp mặt…”
Hàn Kinh Hồng nghe tin cũng đi ra. Có lẽ do bôn ba đến quá mức mệt nhọc, rõ ràng gần trong gang tấc, Vân lại mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ vẻ mặt hắn.
Thần kinh căng hết cỡ lại đột nhiên thả lỏng, Vân nở nụ cười.
Băng tuyết chợt tan, vô hạn tao nhã.
Cho tới bây giờ, những người chưa thấy y cười qua đều ngây dại.
Thôi thôi, việc này nguyên vốn là trái với luân thường. Ngươi đã không muốn cùng ta nghịch thiên, ta đây cũng không phải loại người dây dưa không dứt.
Nguyên phải biết, thế sự khó như ý. Nam nhân trong lúc yêu say đắm lại càng như thế. Ta cùng ngươi quen biết nhiều năm, ta chẳng phải không biết ngươi nhiệt tình hay băng lãnh. Cùng Vô Trần, ngươi sẽ có được hết thảy thế gian, mà cùng ta, ngươi lại sẽ mất đi tất cả.
Ngay cả như thế, ta đây vẫn còn tồn tại vạn nhất chi niệm, không thể buông ngươi ra. Không ôm hy vọng thổ lộ là có thể được hồi đáp, bây giờ nhớ lại…
Tình duyên là do ta bắt đầu, bây giờ ta sẽ chặt đứt. Ngươi đã vô tâm, ta cũng từ bỏ, chỉ thế mà thôi.
Vân tiếp tục cười, cười đến trong ngực vô cùng phiền muộn, không thở nổi. Y lấy ra từ trong tay áo miếng ngọc thạch Hàn tại Miêu Cương tặng y, đưa cho Hàn. “Tin vui của Hàn huynh tới thật bất ngờ, tiểu đệ chưa kịp chuẩn bị gì cả, chỉ có vật nhỏ, chúc hiền huynh bách niên hảo hợp…”
Vân Chiếu Ảnh chưa từng gọi Hàn như thế. Hàn kinh ngạc đưa tay nhận ngọc thạch, đầu ngón tay chạm nhau, lạnh như băng lại nóng vô cùng. Hắn muốn cầm lấy, Vân đã vội vàng thu tay. “Hôm nay là ngày lành, A Đại A Nhị, chuẩn bị rượu cho ta!”
Uống vội ba chén rượu vào, không để Hàn Kinh Hồng cự tuyệt, đem chén rượu ném vỡ trên mặt đất.
Uống quá nhanh khiến rượu dịch theo khóe môi chảy xuống, y vội vàng dùng tay lau đi, giống như lau đi nước mắt trong lòng.
Đã không giữ lại được, lưu lại đồng nghĩa vô ích.
Ánh mắt này, vô số chuyện cũ nhất nhất hiện lên trước mắt, quen nhau, hiểu nhau, mến nhau, triền miên liều chết, yêu say đắm điên cuồng, bất quả chỉ là một giấc mộng thiên cổ, nay phải tỉnh hoàng lương mộng.
(*hoàng lương mộng: Hoàng lương mộng hay giấc mộng kê vàng là một điển tích xưa ý nói giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi.)
Mấy ngày sau, lấy cớ, cùng Hàn Kinh Hồng ầm ĩ một lần, Vân Chiếu Ảnh đoạn tình mà đi, không hề cùng Hàn Kinh Hồng gặp mặt.
Giang hồ kháo nhau rằng là do một vị giai nhân mỹ lệ. Giai nhân này đẹp như tiên, dịu dàng lương thiện, là tình nhân trong mộng của hàng vạn thiếu niên trong thiên hạ. Vì vậy, không ít người cho rằng Hàn Kinh Hồng và Vân Chiếu Ảnh vì nữ nhân này mà trở mặt, đoạn tình tuyệt nghĩa.
Người trong giang hồ cũng biết, từ đó về sau, Hàn Kinh Hồng chưa từng tới Đãng Tuyết tiểu trúc, mà Vân Chiếu Ảnh cũng không bước vào Thùy Hồng sơn trang một bước — cho đến khi…
__________________________________
Aki: Thực ra cũng chả có gì mới, vẫn muốn bày tỏ lòng sâu sắc muốn đá anh Hàn một cái
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT