Được người ta cứu hai lần, lại phất tay áo bỏ đi cũng không được hợp lễ. Lúc trước là sợ đối phương vì mình sẽ gặp phiền toái mới rời đi. Lúc này thấy hai người võ công cao cường, cảm thấy ngưỡng mộ, bị hai người nhất thời truy vẫn, La Thành Mặc liền nói thẳng ra.
Hóa ra ngày ấy Độc Cô Ly Trần quả có tìm tới Huyến Dục Môn môn chủ, so đấu cổ độc thuật. Trước đó đã hẹn, nếu môn chủ bại, liền thoái ẩn giang hồ, chỉ cần còn sống thì không được cho Huyết Dục Môn tái xuất giang hồ. Môn chủ Huyết Dục Môn thấy Độc Cô Ly Trần chỉ là thiếu niên, nhất thời khinh địch, hơn nữa lại bị lời đối phương kích động, liền lập tức đáp ứng, không ngờ cuối cùng lại thua dưới tay Độc Cô.
Môn chủ Huyết Dục tuy là người gian ác, nhưng cũng trọng hứa hẹn. Tự cược mà thua, chỉ có cách đáp ứng thoái lui. Chỉ là Huyết Dục Môn muốn diệt Ngũ Độc Giáo,tái xuất giang hồ, kế lớn chưa thành đã phải sống quãng đời còn lại nơi núi rừng, trong môn tức có người bất mãn. Tả Hữu hộ pháp thừa dịp môn chủ trúng độc cơ thể hết sức yếu ớt, giết môn chủ, lại giá họa lên Thiếu môn chủ La Thành Mặc, muốn giết người diệt khẩu.
Lúc trước sau khi Hàn Kinh Hồng nói chuyện với lão khiếu hóa, lại thêm biết được thân phận lai lịch của Độc Cô Ly Trần, cũng đã đoán ra đại bộ phận chân tướng. Nhưng Vân lại là lần đầu nghe nói. Y động mi dưới, mặt như sương tuyết, hỏi thiếu niên. “Kế tiếp?”
Thiếu niên giật mình mới biết Vân là đang hỏi mình kế tiếp có tính toán gì không, trong lòng vốn nghĩ chỉ có lam y nhân này mới có thể khiến người này ầm ĩ nói nhiều.
“Huyết Dục Môn đối với phản nghịch trong môn tự khắc có phương pháp khắc chế, cha có nói cho ta biết, một khi trong môn phát sinh phản loạn, phải đến thành Miêu vương, nơi có thánh địa của Huyết Dục Môn. Tuy rằng không biết sau khi mở ra sẽ gặp chuyện gì, nhưng đại đại tương truyền, nhất định có lý do khác mà tồn tại.”
“Ngươi yên tâm nói cho chúng ta thánh địa của Huyết Dục Môn? Chẳng lẽ không biết Huyết Dục Môn ác danh quá nổi, người trong thiên hạ đều cho rằng đáng bị bầm thây.” Hàn Kinh Hồng vẻ mặt nghiêm nghị nói với thiếu niên.
“Các người nếu thật vì Huyết Dục Môn mà đến, thì càng nên giúp ta một tay. Chỉ có ta mới biết thế lực phân bố của Huyết Dục Môn, còn có nhược điểm ở đâu, chỗ nào.” Thiếu niên xiết chặt bàn tay, dùng sức quá mức, miệng vết thương lại mở ra, hắn lại hoàn toàn không có cảm giác. “Vi phu báo thù, nhân tử chi trách.” (Báo thù cha, làm con phải chịu)
“Cũng có thể chúng ta không có hảo tâm, sau khi đến thánh địa thì ra tay đoạt lấy thứ có thể giúp ngươi trả thù. Nhìn thanh danh của Huyết Dục Môn, chúng ta giết ngươi người ta cũng chẳng nói gì.” Hàn Kinh Hồng tiếp tục cho ví dụ.
“Đúng như vậy, ta cũng vô phương, nếu các người hỗ trợ, ta mới có vài phần thắng…” Thiếu niên cười khổ, đối diện nhân sinh. “Hơn nữa, ta tin tưởng nhân phẩm hai vị, tuyệt sẽ không làm việc cướp đoạt việc tốt của người khác.”
“Ai, vỗ lầm mông ngựa rồi, cướp việc tốt của người khác, chúng ta có khi nào không làm.” Hàn Kinh Hồng rốt cuộc cười ra tiếng. “Nhưng ngươi lựa chọn đúng rồi, không ai quen thuộc thành Miêu vương như chúng ta đâu, cơ quan này nhắm mắt chúng ta cũng có thể ra vào, đúng không! Vân.”
Vân Chiếu Ảnh từ chối đưa ý kiến, ừ một tiếng.
Thiếu niên căn bản không tin, tưởng Hàn Kinh Hồng khoác lác, nhưng nghe tiếng “Vân” cuối cùng kia, trước mắt lại y phục nhất lam nhất bạch, đột nhiên tỉnh ra, thất thanh nói: “Các người… Các người không phải là kẻ đã bảy lần tiến thành Miêu vương, đánh thất trận, phá hủy thành Miêu vương bảy lần — Kinh Hồng Chiếu Ảnh?”
Sờ sờ mũi, Hàn Kinh Hồng cười gượng, quay đầu nhìn quanh. “Muốn hành trình tiện lợi, nhóm truy binh kế tiếp đành phải phiền Phàn lão huynh giải quyết đi! Lão nhân gia ông ta ở Miêu Cương đã lâu, không có việc gì làm thì xương sẽ rỉ như sắt mất.”
“Ý tưởng lớn đụng nhau.” Vân gật đầu, chưởng khí trong tay giương lên, hai tên khất cái từ bụi cỏ ven đường vội vàng nhảy ra, hét lớn: “Vân thiếu hiệp đừng đánh, là chúng ta!”
Thân hình như gió tới gần hai người. “Có nghe Hàn nói gì không?”
“Nghe thấy, nghe thấy.” Nhị cái (2 người ăn mày) gật đầu như đảo tỏi.
“Báo lại cho Phàn lão, xin làm theo.”
Sao không có thể làm theo chứ? Nhị cái muốn khóc. Vì sao các ngươi được tự do tìm bảo vật, chúng ta lại phải liều mạng với Huyết Dục Môn. Nhưng nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Vân Chiếu Ảnh, người nào có dũng khí cự tuyệt đâu — ngay cả bang chủ cũng không làm được.
Nhị cái tiếp tục đảo tỏi.
_____________________________
Miêu Vương thành ẩn sâu tại sơn mạch chủ Quần Trứ của Phạm Tịnh Sơn, ven sườn núi từ tân trại tới tại môn, có thể thấy được trên núi cao bốn trượng, tường thành rộng hai trượng, đầu tường treo kỳ trương của Miêu Vương. Đó chính là Miêu Vương thành. Lại theo sườn núi phía bắc thành dọc sông mà lên, có một mặt tuyệt bích (vách đá dựng đứng), tuyệt bích này chia ra làm sáu, bảy hình chữ nhật mà vừa lại không giống chữ nhật, giống như nham động mà vừa lại không giống nham động — nó chính là huyền quan táng chỉ (nơi chôn cất), mà trên tuyệt bích chính là nơi an táng các đời Miêu vương, cũng là mục tiêu đến của ba người.
Nhìn con đường quen thuộc mà La Thành Mặc dựa theo tuyệt bích và lời miêu tả mộ Miêu vương tìm ra, Hàn tựa vào bên trên một bia mộ, đánh giá cảnh trí nói thầm: “Uổng phí chúng ta phá thành hắn bảy lần, vì cái gì mỗi lần đi vào đều giống nhau như đúc.”
Vân cân nhắc một lúc lâu, rút ra kết luận vô cùng nghiêm túc: “Ai mạc đại vu tâm tử.” (Bi thương tại tâm chết.)
“Điều này cũng có thể.” Nghĩ đến lúc trước bảy lần oanh oanh liệt liệt, phòng ngự Miêu vương thành càng sâu phá hư lại càng lớn, nụ cười tươi cười của Hàn trong đêm đen giống như bắn ra hào quang. “Miêu Vương đúng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt a… La huynh đệ, ngươi vẫn chưa tìm được sao? Rốt cuộc đang tìm cái gì?”
Thiếu niên đang vùi đầu tìm kiếm nghe được câu hỏi của Hàn, nhỏ giọng trả lời: “Ta đang tìm mộ phần của tiền Đại môn chủ La Hoài Viễn.”
“La Hoài Viễn…” Hàn đảo mắt, khụ một tiếng, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bia mộ vừa bị mình ngồi lên. “Không phải là cái này sao…”
Lờ mờ dưới ánh sao, La Hoài Viễn ba chữ huyết sắc thực dễ thấy — nếu lúc trước không bị mông Hàn che khuất.
Dưới ánh mắt sấm sét hại nhân của La Thành Mặc, Hàn chột dậ, hai tay vỗ vào nhau lẩm bẩm nói: “La môn chủ, La tiền bối, tại hạ vừa rồi không phải cố ý mạo phạm lão nhân gia ngài. Ngài đại nhân đại lượng, sau khi chết không ngờ còn lưu lại cổ độc… Bất quá người chết như đèn tắt, xong hết mọi chuyện, vật ngoài thân đều là râu ria, không cần quá để ý. Ngày nào đó tôi sẽ cho ngươi mang một vò Lê Hoa Bạch cất ba mươi năm đến bồi tội, lão nhân gia người anh linh có linh sẽ không quân lấy ta…”
La Thành Mặc nghe được vừa tức giận vừa buồn cười. “Được rồi! Ta không trách huynh. Song huynh ngàn vạn lần đừng làm cho người Huyết Dục Môn nghe được việc này, bằng không…” Dừng nói, để Hàn suy nghĩ hậu quả của chính mình, hắn ngồi xổm trước bia mộ nghiên cứu thật lâu, đột nhiên tay bới đám cỏ bên mộ, khoa chân múa tay phương vị ngắn dài, động thù đào bùn đất lên.
Kinh Hồng Chiếu Ảnh hai người im lặng nhìn.
La Thành Mặc đào được ngũ tấc đất, đầu ngón tay chạm vào một tảng đá lạnh như băng. Quét đi bùn đất trên lớp thạch, nhìn thấy một tảng đá bình thường, giống hết những tảng đá bên ngoài, tựa hồ như không cẩn thận bị vùi trong bùn đất. La Thành Mặc nét mặt vui vẻ, từ trong lòng lấy ra một khối thiết hoàn (vòng sắt) màu đen, như là đồ làm bằng tay, đem đeo xung quanh tảng đá, chậm rãi quay.
Một tiếng động khẽ vang, thiết hoàn xoay quanh tảng đá, đất chung quang rung lên, tảng đá đột nhiên hạ xuống, dời ra một bên để lộ một hộp nhỏ.
Cơ quan này rất nhỏ, ngay cả di động cũng rất khẽ. Nghĩ có lẽ môn chủ Huyết Dục đã sớm tính tốt mọi chuyện. Không làm kinh động đến người nào, La Thành Mặc nhẹ nhàng thở phào, tự động cầm lấy hộp nhìn kĩ. Hộp là hộp đá, chôn dưới đất hơn trăm năm, nắm hộp sớm đã có rêu xanh. Cạo lớp tảo xung quanh, có thể nhìn thấy hoa văn tinh tế trên thân đá, đúng là dấu hiệu của Huyết Dục Môn.
Xác định đây là vật tổ tiên lưu lại, thiếu niên kích động đến ngón tay đều phát run. Kinh Hồng Chiếu Ảnh dù đối với vật ấy không ham muốn, cũng hiếu kỳ muốn biết tiền môn chủ Huyết Dục trăm năm trước rốt cuộc lưu lại chiêu báo thù gì cho bọn tử tôn, vì thế hưng phấn vây quanh.
Hộp cũng không khó mở, sau khi mở ra, bên trong trống rỗng, chỉ có một hòn đá.
“Điều này sao có thể? Điều này sao có thể!” Nụ cười của thiếu niên cứng lại, như bị hắt chậu nước lạnh. Không tin đem hộp đập đập vỗ vỗ, ngoại trừ rêu xanh và bùn đất, không hề có đồ vật này nọ rơi ra, tâm hoảng ý loạn muốn đem hộp ném đi, lại dùng hai tay ra sức sờ cục đá, muốn nhìn bên trong có phải hay không có cơ quan.
“Bình tĩnh một chút, lão tổ tông nhà ngươi sẽ không đùa với các ngươi đâu. Có lẽ vạn nhất phòng bị, đây cũng không phải cửa ải cuối cùng.” Hàn Kinh Hồng ánh mắt sắc bén, không giống thiếu niên lo lắng tất loạn, sớm nhìn ra manh mối. Hắn ngồi xổm vừa nói vừa cầm lấy hộp đá, dùng chủy thủ cạo đi bùn đất, từng hoa văn kỳ quái dần dần lộ ra. “Tuy rằng ta không hiểu cái này, song… nhất định là chữ gì đó.”
Thiếu niên tiếp nhận hộp, hồ nghi nhìn xuống, trên mặt dần sáng lên. “Ta biết rồi, đầy là Vu tự Hoa Miêu, cha có dạy ta! Huynh xem, đây là chữ 『 phương 』 tự, này là chữ 『 thất 』 …”
“Nhận ra là tốt rồi.” Quay sang cười với Vân, nhớ tới thời thiếu niên cũng trải qua nhiều chuyện, đứng lên, tới gần bên tai Vân. “Nào nào, lúc tìm được hộp sắt ở Cửu Nghi Phong, là ai phát hiện huyền cơ trước?”
Vân nghiêng đầu sang một bên. “Chút tài mọn thôi.”
“Này, phải cam tâm nhận thua.”
“Bản đồ là do ngươi tìm, đường là do ta phát hiện.”
“Đây là hai việc khác nhau!”
“Ta nghĩ là một việc.”
“Ta biết rồi…” Thiếu niên kinh hỉ cố đè nén âm thanh, quay đầu lại đã thấy hai người cãi nhau.
Hữu khí vô lực thở dài, hai người này khi có địch nhân thì là bằng hữu vào sinh ra tử, một khi không có địch nhân, nhất định là đấu đá không ngớt… Giang hồ đồn đại cảm tình hai người sâu như thế nào, thật sự là không thể tin a!
Song, hai người này ầm ĩ ầm ĩ, trong mắt lúc nào cũng là ý cười trong suốt, nếu chỉ nhìn ánh mắt không nghe đối thoại, thiếu niên chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ: liếc mắt đưa tình.
Không biết tại sao mình lại có liên tưởng như vậy, rùng mình một cái, đồng thời, lần nữa cao giọng nhắc nhở hai người: “Ta minh bạch rồi!”
Thạch bích ở phía đông, cách mười bảy lý, ngũ bộ từ cây chương cổ
(Nguyên văn là: đông phương thập thất lý cổ chương ngũ bộ thạch bích.)
* Cây chương, có mùi thơm, cắt ra từng miếng cho vào đun, hơi bốc lên kết thành phấn trắng gọi là chương não 樟腦 dùng để làm thuốc và trừ trùng.
Đây là những chữ thiếu niên giải ra, cũng là nơi bọn họ đang đứng.
Mười bảy dặm phía đông, là rừng, trong rừng chỉ có một cây chương cổ thụ. Về phần ngũ bộ…
“Ngũ bộ này đúng là vĩ đại, tổ tiên nhà ngươi thân cao hai trượng sao?” Đi được ít nhất mười bước mới tới bên thạch bích, Hàn nhịn không được líu lưỡi, nếu xung quanh không chỉ có cái thạch bích này, thật đúng là phí cân nhắc. Trên thạch bích mạn đằng vô số, từ cây chương cổ đi tới đẩy ra mạn đằng mà tìm kiếm, ba người thật vất vả mới tìm được một cái lỗ nghi là chìa khóa vào động.
“Không hề nghe tới, có khả năng!” Thiếu niên nuốt nước miếng, không yên lòng đáp lại Hàn, cẩn thận đẹp hộp đá để vào động.
Đợi một chút không có động tĩnh, thiếu niên lần thứ hai tuyệt vọng, sắc mặt thảm như tro, đúng lúc đó thạch bích ầm vang rung rụng, bùn cát cùng mạn đằng không ngừng từ vách đá rơi xuống, nhất định cả thân đầy bụi. Vân thấy tình thế không ổn đã sớm lướt ra mấy trượng, Hàn và thiếu niên chậm một bước, một thần đầy bụi đuổi tới.
“Vân Chiếu Ảnh, cũng không thèm kéo ta!” Hạt cát bắn vào trong mắt, Hàn có chút chật vật oán giận, cúi đầu phủi cát trên tóc và mặt, cảm giác ngay cả trong lỗ tai cũng có một đống cát.
Vân nhìn Hàn chật vật một lát, mỉm cười, không người nhìn thấy. Y giơ lên tay áo trắng như tuyết, giúp Hàn lau đi bụi đất trên mặt, dùng miệng thôi đi bụi trên lông mi hắn, ngòn tay ở trên mặt Hàn giống như xoa như an ủi, như sợ trượt mất.
Hàn vốn da mặt dày cũng không khỏi đỏ lên, nắm lấy tay y, qua lông mi bụi bặm miễn cưỡng liếc một cái, thấp giọng nói: “Ngươi đang đùa với lửa sao?”
“Ta giống như thế sao?” Thoạt nhìn vẫn thấy ánh mắt lãnh đạm thong dong nghiêm trang.
Cười khẽ, liếc mắt thấy thiếu niên tranh đấu với mặt mũi bụi bặm ở một bên, đột nhiên dựa vào người Vân, môi bụi bặm chưa lau dính trên phiến môi hồng nhuận của y, dùng sức hôn. “Nơi này vẫn chưa lau sạch sẽ.”
Đôi môi tinh tế cọ xát, hơi thở tương thông, Vân vốn mặt lạnh băng, đã từ từ đỏ lên.
Khi thiếu niên rốt cuộc cũng có thể mở mắt ra, nhìn thấy Hàn vẻ mặt khoan khoái nhìn mình cười, Vân lại đưa lưng về phía hai người. Hắn không rảnh nghĩ nhiều, mọi sự chú ý tập trung trên thạch bích.
Sau chấn động, thạch bích để lộ một cánh cửa.
Bên trong tối tăm rậm rạp, một tia ánh sáng cũng không có, đã có chút gió lạnh thổi ra.
Nhìn phía sau thạch bích sơn mạch kéo dài, Hàn Kinh Hồng chiết mấy góc nhánh cây, buộc lên mảnh vải làm thành đuốc. “Vào đi thôi!”
Thiếu niên xiết chặt tay, trong tay đều là mồ hôi lạnh. Hắn định thần gật gật đầu, tiếp nhận cây đuốc tiến vào trước. Hàn cùng Vân giật một ít mạn đằng trên thạch bích, che khuất cửa, lúc này mới đuổi theo.
Cây đuốc bị gió lạnh thổi trúng lay động không ngừng, củi lửa rung động. Ba người tập trung toàn bộ tinh thần, từng bước một cẩn thận đi vào bóng tối không đích đến. Dưới ánh lửa, trong động thạch bích cũng không có khắc hoa văn của Huyết Dục Môn, cũng không có vật chiếu sáng chỉ lộ. Cứ như vậy một con đường vô cùng đơn giản, không có ngã rẽ. Chỉ là càng đi lên phía trên thạch bích càng cao, không gian càng ngày càng rộng, gió thổi cũng càng ngày càng mạnh, ba người thật vất vả che chở mới không để gió thổi tắt lửa.
Thiếu niên đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, kinh hô một tiếng. Hàn cùng Vân không biết chuyện gì xảy ra, vội càng đi lên phía trên, mới hiểu được thiếu niên vì sao kinh hô.
Trước mắt tuy rằng vẫn là sơn động, lại làm người hoài nghi có còn trong sơn động hay không, là một không gian vô cùng vô cùng khoáng đại. Tựa hồ tất cả núi non đều bị gượng gạo bình thường, liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy khoảng không vô tận, nơi nào là điểm cuối cũng không biết. Trong tâm sơn động có một công trình, bởi vì cách quá xa, thấy không rõ kết cấu, đỉnh cao cao có vài vết nứt, thấp thoáng thấy ánh sáng bầu trời. Nơi bọn họ đứng cũng không phải mặt đất, phía dưới ba trượng kia mới là mặt đất. Con đường này, bất quá là một trong vô số dẫn tới thạch bích.
Thiếu niên có chút mờ mịt nhảy xuống lòng núi giấu mười bạn binh cũng đủ, đi vào phía trong kiến trúc. Kinh Hồng Chiếu Ảnh liếc nhau, cảm thấy nơi này vô cùng cổ quái, ước chừng một nửa là tự nhiên nửa nhân tạo, không gian rộng lớn như vậy, người ta khoách ra tất có nguyên nhân, tuyệt không chỉ vì việc của Huyết Dục Môn. Bọn họ từ trước đến nay vốn tài cao gan lớn, nhiều năm trải qua nguy hiểm, đối với vật không biết, lại tò mò, bèn lưu lại ký hiệu rồi đuổi theo.
Gần công trình, mới phát hiện đó kết cấu như một tòa cung điện, quy mô cực rộng, cũng không kém cung điện ở vương thành ngoài kia, chính là không gian xung quanh quá mức rộng lớn, nên so với nơi này thật nhỏ bé. Cung điện dựng trên đài cao, bậc thang dẫn lên chia làm năm tầng, mỗi tầng mười cấp. Ngoài điện là tám cây cột lớn, lá sen làm bệ, tứ diệp bát biện, ẩn hàm bí sổ, thân trụ khắc hình người quỷ dị, bảo hộ cung điện này.
“Xem ra thứ tổ tiên lưu lại hẳn ở trong này.” Thiếu niên dù nói như thế, nhưng thất vọng trước đó làm cho hắn cẩn thận đứng lên, sợ trở ra chỉ có một tấm bản đồ, hoặc là vật tổ tiên lưu lại trải qua bao năm, đã mất đi công hiệu ban đầu — hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, đến mức không thể chịu đựng được.
“Ừ…” Hàn đồng tình, ngửa đầu nhìn cung điện, cau mày. Nơi này hắn rõ là chưa từng tới, vì sao lại cảm thấy dừng như đã quên mất việc gì đó.
Chậm rãi bước lên thềm đá, cũng không có cơ quan nào phát động. Ba người không dám yên tâm, từng bước một thăm dò đi lên, đi được bốn tầng, mắt thấy cung điện ngay trước mắt. Kinh Hồng Chiếu Ảnh dừng bước lại.
Chuyện này không phải quá thuận lợi sao? Mặc dù có Cái Bang kiềm chế, nhưng Huyết Dục Môn nếu dễ dàng kiềm chế như thế thì đã không tạo cho Trung Nguyên bao phiền nào. Hơn nữa một đường đi tới, trừ bỏ cơ quan tìm kiếm ngoài kia, một cơ quan phòng hộ cũng không có,tiền Đại môn chủ Huyết Dục Môn có thể yên tâm như thế sao?
Trong động gió lạnh bốn phương tám hướng thổi vào trung tâm, trong cung điện u u rung động, cây đuốc trong tay thiếu niên đang sáng tối lại, lay động không ngừng, bóng đen trên mặt đất yêu ma quái dị, đàn quỷ loạn vũ.
Thiếu niên đi được mấy bậc, quay đầu lại: “Sao các người không đi nữa vậy?”
“Vân.” Hàn Kinh Hồng đột nhiên mở miệng. Vân Chiếu Ảnh nhìn hắn một cái. “Muốn hay không đánh cược bên trong có quỷ?”
“Có khả năng.”
“Ta cá có hơn một trăm con, hơn nữa còn là nhiệt khí quỷ.”
“Ý tưởng đụng nhau!”
Băng Tâm Hàn Kiếm đột nhiên xuất vỏ, mũi nhọn như tuyết lạnh càng khắc sâu trong trí nhớ, kiếm quang như cuốn hướng về phía thiếu niên.
Thiếu niên lại giống như đã chuẩn bị, thân hình khẽ động, tay đáp lại kiếm phong, thân mình theo kiếm phong phiêu đãng, chớp mắt đã tránh xa ngoài ba trượng.
Khinh công của hắn không chắc tuyệt đỉnh, nhưng công phu chạy nạn là đệ nhất. Trong thời khắc sinh tử, chỉ trong chớp mắt, thiếu niên chính là người có thể lợi dụng cái chớp mắt này.
“Ai, chúng ta khó có khi nào nhất trí, lần này đánh cuộc thế nào đây…” Kiếm mất mục tiêu, đuốc chung quanh đều đốt lên, biết là chạy không kịp, Hàn Kinh Hồng cười nói: “Hay cho chiêu gậy ông đập lưng ông, thậm chí không tiếc vốn gốc — Huyết Dục Môn đúng là coi trọng hai chúng ta.”
Vô số ánh nến trên cáo thắp lên, nhóm miêu binh mai phục trong cơ quan trên đài cao chen chúc xuất hiện. Cánh cửa cung điện mở rộng ra, thiếu niên đứng ở phía sau cứu, nhún vai. “Chỉ là đáng tiếc không đưa được các ngươi dẫn tới cuối cùng.” Cây đuốc ở dưới tay hắn, chớp động có chút khác thường.
“Ra tay ngươi đeo Băng tằm chức cẩm.” Ánh mắt Hàn Kinh Hồng khẽ động. “Ngươi họ Liễu?”
(vỗ tay cho sự xuất hiện của Tàn Mộng công tử —-)
Thiếu niên nhìn lại về phía hai người, chỉ cười không đáp, chỉ đi vào trong cung điện nói. “Gia phụ nợ ân tình của ngươi, người đã mang tới, thứ cho tại hạ cáo lui.”
Trong cung điện nhẹ vang tiếng hồi âm, thiếu niên cười cười, từ phía sau đài cao rời đi.
Đã hiểu được thân phận của thiếu niên, Hàn Kinh Hồng cảm thấy lần này bị lừa cũng không phải chuyện oan ức gì lắm. Vân Chiếu Ảnh cũng chỉ cúi đầu thở dài, cũng không để ý tới phục binh xung quanh.
“Đã tới đây, thì ra đi!”
───────────────
Đuốc trong điện lay động, chậm rãi hướng ra phía ngoài, một người mặc trang phục tối máu, tay áo ngũ sắc trường sam, áo choàng lông cùng, đầu quấn khăn trùm đầu màu xanh, chuế ngân sắc, trên chân đeo xà cạp màu đen của thanh niêu Miêu tộc. Trang phục không sai biệt lắm so với thanh niên Miêu tộc, chỉ khác thân phân lại là Miêu tộc đệ nhất vương tử.
Ba người nhìn nhau, yên lặng không nói gì. Nào biết năm đó từ Miêu vương thành từ biệt, gặp lại là đao kiếm tương phùng.
“Quả nhiên là ngươi, Nhĩ Á Tráp.”
Nhĩ Á Tráp cười khổ. “Các ngươi nhìn thấy ta, lại như không hề kinh ngạc.”
“Bởi vì —” Hàn biết người đi cùng sẽ không giải thích, đành thay mặt nói: “Chúng ta trong sơn động thất nhiễu bát nhiễu như vậy, nhưng vẫn đi tới một chỗ, chính là thành Miêu vương. Nơi này đại khái chính là thần miếu năm đó ngươi cùng Nguyệt Nhã đưa chúng ta đi, chân chính thần điện của thành Miêu vương — ta còn ngửi thấy đính lễ hương.”
“Ra các ngươi vẫn nhớ rõ chi tiết này.” Nhĩ Á Tráp sắc mặt có chút giận dữ.
“Ta thà rằng chính mình quên mất, như vậy cũng sẽ không đoán ra, người đúng sau mà Huyết Dục Môn chính là các ngươi! Ngươi năm đó, nhiệt huyết, nhân nghĩa, lý tưởng hào hùng đâu hết rồi? Nói tất cả cho chúng ta nghe?”
“Nhiệt huyết? Nhân nghĩa?” Nhĩ Á Tráp đột nhiên cười lớn. “Hàn Kinh Hồng, ta không nghĩ ngươi cũng có ngày hỏi ta điều này — kỳ thực các ngươi nên biết, không có sự ủng hộ của thành Miêu vương, Huyết Dục Môn có tài cán gì mà phát triển an toàn; nếu không có quan hệ với thành Miêu vương, mộ phần của môn chủ Huyết Dục môn sao lại chôn ở mộ địa của thành Miêu vương?”
“Ta năm năm trước chỉ biết ngươi có chút quan hệ với Huyết Dục Môn.” Vân Chiếu Ảnh đột nhiên mở miệng, nói xong câu này thì không nói nữa.
“Năm năm trước?” Nhĩ Á Tráp đột nhiên ngừng cười, dư thanh ở trong sơn động quái dị vang vọng — năm năm trước, không phải khi bọn họ mới quen nhau sao?
Hàn Kinh Hồng liếc sang Vân, trong ánh mắt hiện lên dị sắc.
Biết Vân không nói đùa, Nhĩ Á Tráp nhất thời nói không ra lời —- các ngươi ngay từ đầu biết ta là người của Huyết Dục Môn, còn kết giao với ta?
Thần sắc Vân vẫn thản nhiên, y cũng không nói nhiều, chỉ là yên lặng nhìn hết thảy, chân tướng cũng tốt, nói dối cũng được, hết thảy sạch sẽ dơ bẩn y đều nhận đến đáy lòng, tin tưởng lựa chọn của mình.
Nhĩ Á Tráp rốt cuộc thở dài. “Vân Chiếu Ảnh… Vì sao người ngày đó không tới rừng đào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT