CHƯƠNG 74: HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG ĐẶC HIỆU ĐÍCH NĂM XU

Editor: Luna Huang

Ngay lúc Vu Xá Nguyệt tạm thời rời nơi này một hồi, Hàn Y hăng hái bừng bừng từđằng xa đến bên người Ngự Cảnh, hắn chen lấn bên trái Ngự Cảnh ngồi xuống, sau đó vỗ bả vai nói Ngự Cảnh bả vai nói: “, Ai ngươi có phải rất quan tâm nàng hay không a?”
Hàn Y bây giờđối với thập phần có hứng thú với Vu Xá Nguyệt, hắn từ chưa thấy qua tiểu cô nương chơi vui như vậy.
Ngự Cảnh đạm mạc uống một hớp rượu, nhấn mạnh một lần: “Ta trước cũng đã nói, ta chỉ là quan tâm có chút bí mật của nàng.”
“Ha ha, đây cũng là một bộ phận của bí mật a.” Hàn Y chắt lưỡi nói: “Trước nàng không phải là rất cuồng sao, lúc này lại như con cừu nhỏ một dạng, ha ha ~ ai, ngươi nói nàng sẽ tặng cái gì.”
Nghe Hàn Y lải nhải, Ngự Cảnh bỗng nhiên liền nhớ lại đêm hôm đó, đầu quỷ thanh tử rơi từ cửa xuống, ba bóng đen từ trên trời giáng xuống, cùng với cương thi dưới đất chui lên…
“Con rối nhỏ.”
“Ân?” Hàn Y cảm giác mình có thể nghe không rõ.

Ngự Cảnh lạnh lùng lập lại một câu: “Con rối nhỏ, không tin đánh đố.”
“A ~ Tặng con rối?” Hàn Y cười rộ lên, “Hảo ~ ta cược ~ bất quá ngươi nếu bị thua liền đem hoa tai của cô nương nhân gia trả lại, ngày hôm nay ngươi lấy được đồ như vậy, y như một đăng đồ tử.”
Nhưng Ngự Cảnh lại không phản ứng hắn nữa.
——
Một lát sau Vu Xá Nguyệt trở về, nàng kêu một tiếng “Tổ mẫu ~” Sau đó tư thái nhẹ nhàng đi vào đại đường.
Ngay lúc nàng vừa vào cửa trong nháy mắt, Hàn Y thấy mắt đều thẳng.
Vu Xá Nguyệt cạn cười khanh khách, từng bước sinh liên tiêu sái. Nữ tử này dùng dung mạo như thiên tiên để hình dung thật là không quá phận, trong cặp mắt kia hình như hàm chứa nước suối, chỉ cần là nhìn nàng, sẽ không người nguyện ý nhớ kỹ nàng đã từng là xấu sỏa.
Hai tay nàng nâng một con chim xinh đẹp, chim cùng nàng một dạng, cũng là cả vật thể lam lục sắc. Hình dạng của lông chim hình dạng tự chim công, vừa tựa như phượng hoàng, lão lão thật thật đứng trên bàn tay nàng, không nhúc nhích chút nào.
Mọi người thấy đều là hết sức tò mò, lông chim xinh đẹp như vậy là rất hiếm thấy, hơn nữa còn không cần dùng lồng nhốt, càng hiếm thấy.
Tay của Vu Tịnh Hoa đặt tại miệng ly, cả người run nhìn chằm chằm tay của Vu Xá Nguyệt, Vu Lệ Hương còn lại là liếc mắt —— kích động, lễ vật nhân gia chuẩn bị.
Vu Xá Nguyệt quỳ gối phía dưới, đang cầm điểu thành khẩn nói: “Tổ mẫu, Nguyệt nhi không biết tặng gì tốt, cho nên liền tự làm đồ chơi, mới vừa rồi không dám lấy ra. Thứ này tuy rằng không phải là tốt, nhưng là biểu đạt kính yêu của Nguyệt nhi đối với tổ mẫu a.”
Lão phu nhân kinh dị hỏi nàng: “Ngươi nói điểu này là ngươi làm?”
“Đúng vậy, ta dùng gỗđiêu khắc nên, sau đó dáng lông cho nó. Vẽ thêm chút nhan sắc, liền như thật vậy.” Vu Xá Nguyệt nói, đem điểu nâng lên. Điểu quả nhiên là không nhúc nhích chút nào, hết sức cứng ngắc, thực sự chính là giảđiểu mà thôi!
“Coi như là mộc điểu, tay nghề như vậy cũng là thượng đẳng a!” Lão đầu tử niên kỷ lớn bên cạnh Ngự Cảnh nói rằng.
Vu Âm Nhi có chút thất vọng thở dài, điểu này mặc dù là cứng chút, nhưng dáng dấp rất sống động, như vậy đối lập, tú phẩm của bản thân quả thực không xuất chúng. Nàng vẫn là xem thường tam tỷ tỷ của nàng a.
Lão phu nhân đã gặp tượng điêu khắc gỗ nhiều, tuy rằng thợ khéo đi nữa, nhìn cũng biết là giả, không có ngụý gì, liền tùy ý khoát tay một cái nói: “Tâm ý này của ngươi ta tự nhiên là cảm nhận được, vậy ngươi lấy tới đi.”
“Vâng.” Vu Xá Nguyệt nàng nhẹ nhàng buông lỏng dây cót đè xuống ra, sau đó hai tay hướng trước, mộc điểu phe phẩy cánh bay lên!
Trong đường cũng làồ lên một mảnh, Kinh ngạc liên tiếp nói: “Trời ạ!”
“Mộc điểu bay rồi!”

“Điều này sao có thể——”
Lão phu nhân mạnh từ trên ghếđứng lên, Vu Hàn Thiên tay mắt lanh lẹđỡ lấy lão phu nhân.
Mặc dù là thấy qua vô số kỳ trân dị bảo Vu Lưu Vân cũng là không bình tĩnh, nàng chưa từng thấy qua mộc điểu còn biết bay! Nàng nắm cổ tay Khương Doanh, hai tròng mắt không có nhìn điều, mà là chặt chẽ trừng mắt Vu Xá Nguyệt.
Khương Doanh mục trừng khẩu ngốc, điều này sao có thể… Vu Xá Nguyệt làm sao có thể làm được!
Trong lúc mọi người kinh hô, mộc điểu máy móc xoay một vòng, sau đó rơi vào trên bàn trước mặt lão phu nhân. Tuy rằng chạm rơi chiếc đũa chiếc đũa lão phu nhân, thế nhưng đã kích động bất chấp điềm xấu kém may mắn gì rồi.
Điểu vừa rơi xuống, mọi người đều là từ chỗ ngồi đứng lên, tò mò nhìn xung quanh.
Hàn Y dập đầu ba ba lôi ống tay áo của Ngự Cảnh nói: “Ngươi, ngươi có thấy không!”
“Ngươi thua.”
“Đây…đây…” Hàn Y vẫn là chỉ vào tiền phương, gương mặt bất khả tư nghị tái diễn “Uy! Nó cư nhiên bay! Nó bay!”
“Ta biết nó bay, nhưng nó vẫn như cũ coi như là một con rối.” Ngự Cảnh gặp không sợ hãi nói. Đêm hôm đó hắn sớm kiến thức qua, huống hồ bóng đen kinh khủng như vậy đều không dọa được hắn, huống chi thứ ngưđiểu này.
Lão thái thái cẩn thận cấp thiết cầm mộc điểu lên, đặt lên tay cẩn thận quan vọng, liên tục cảm thán: “Ai nha! Nguyệt nhi a… Đây là có chuyện gì a…”
Khương Tình Tuyết cách lão phu nhân rất gần, nàng có chút hoảng loạn không rõ, nhìn điểu tựa hồ làđang nhìn quỷ.
Vu Hàn Thiên dù sao vẫn là thừa tướng, sau khi hết khiếp sợ hắn cả tiếng chất vấn: “Ngươi làm thế nào? Điểu này… Còn có thể bay lên!”

Đối mặt ánh mắt mọi người, Vu Xá Nguyệt cũng thể hiện biểu tình kinh ngạc nói: “Nguyệt nhi chỉ là làm theo tranh mà thôi, cũng không nghĩ tới điểu này có thể bay a. Có lẽ thấy tổ mẫu, nó có linh tính đi.”
Nàng mặc dù là biểu tình khoa trương, thế nhưng Ngự Cảnh phân minh nhìn ra, trong mắt nàng phân minh bình tĩnh như nước giếng.
Lão phu nhân bị thuyết pháp này của Vu Xá Nguyệt dỗ tâm hoa nộ phóng, mộc điểu thấy nàng cũng có linh tính, có thể bay, nàng chẳng phải là thần tiên sao a.
“Nguyệt nhi… Thật đúng là phúc tinh của ta a!” Câu này của nàng nói ra, xem như là nói thẳng vị trí của Vu Xá Nguyệt trong lòng nàng.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Vu Xá Nguyệt triệt để thay đổi, cái gì “Thần tiên hiển linh trị khỏi sỏa của tam tiểu thư”, phân minh chính là trực tiếp đưa tam tiểu thư này cũng thay đổi thành thần tiên đi!
Kỳ thực nguyên nhân mộc điểu có thể bay vô cùng đơn giản, bất quá chỉ là trang bị dây cót mà thôi, cùng món đồ chơi hiện đại của tiểu hài tửđều không sai biệt lắm.
Vu Xá Nguyệt lúc này cóđiểm đản đau, bởi vì so với việc có thể bay, vẻ ngoài của điểu này mới là tốn thời gian nhất a.
Trên mặt lão thái thái đều cười đến không thấy mắt, nắm mộc điểu không buông tay. Liên tục cảm thán trên người Vu Xá Nguyệt thực sự là phát sinh kỳ tích a.
Vu Xá Nguyệt nghe xong rũđôi mắt xuống, nàng ngược lại cũng không sợ lão thái thái chạm dây cót, bình thường cổ nhân ai có thể nghĩ tới chạm cơ quan vặn hơn mười vòng chứ.
Thanh âm của Vu Lưu Vân u lãnh nói, “Tam muội muội thật là làm cho người mở rộng tầm mắt a.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play