CHƯƠNG 321: NHẤT THỜI HỒ ĐỒ
Editor: Luna Huang
Khương Doanh đại khái sẽ không ôm hy vọng có thể thành công, vừa nhìn chính là tâm tồn tử chí, nên ngoài miệng kiên cường kêu la liên tục.

Ngự Cảnh biết Khương Doanh là vì cái gì tới, Vu Tử Kỳ đã chết có đoạn thời gian, Khương Tình Tuyết cũng bởi vậy điên rồi. Khương gia bởi vì biến cố của Khương Tình Tuyết cùng tướng phủ đã không thế nào sang thanh trên triều đường, chính là không nghĩ tới Khương Doanh còn băn khoănm vẫn chờ thời cơ… Nàng đây coi như là cõng củi đang cháy vào nhà a.

“Ngươi báo thù cấp cho Vu Tử Kỳ.” Ngự Cảnh tùy ý nói: “Sẽ không sợ bồi thái quốc công phủ?”

Khương Doanh hiết tư để lý giùng giằng gọi, “Ngươi dựa vào cái gì nói Tử Kỳ! Ngươi có tư cách gì nói Khương gia! Ngươi người mang tội giết người! Ngươi giết người!”

Ngự Cảnh châm chọc nheo mắt lại. “Hắn tại sao phải chết lẽ nào ngươi không rõ ràng lắm sao.”

“Chân của Tử Kỳ đều đã phế đi, các ngươi vẫn không buông tha hắn! Vu Xá Nguyệt ghê tởm ngươi so với nàng càng ghê tởm hơn! Ngươi đã bị nàng đùa giỡn ——”

Khương Doanh phẫn nộ quả thực phá tan phía chân trời, thanh âm này quá mức huyên náo, Ngự Cảnh phất tay một cái, “Bắt giữ trước.”

Thị vệ mang người đi, xung quanh thanh tịnh. Ngự Cảnh cười lạnh một tiếng, “Nàng không phải là tới giết ta, nàng là đến tìm chết.”

A Ngôn cũng cảm thấy kỳ quái, “Đúng vậy, coi như là thay đổi bất cứ ám vệ nào, cũng sẽ không bị nàng thương tổn được. Công phu của Khương Doanh không coi là cao, lại không tìm trợ thủ, lại không thiết bẩy rập, đây rõ ràng chính là đến nạp mạng.”

Cũng không đúng, Vu Âm Nhi vừa làm rối loạn dự tính của hắn. Hắn hỏi A Ngôn, “Khương Doanh làm sao sẽ biết nơi này.”

A Ngôn nhìn về phía thất nội nói: “Là theo chân ai kia đến đi.” Đây quá rõ ràng.

“Mang người đến Tông nhân phủ, nói một tiếng với hoàng thượng, chúng ta cũng không cần quản nàng.”

“Vâng.”

Sau một lát Châu nhi đi ra, “Chủ tử Vu tiểu thư chưa nguy hiểm gì, chính là cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.”

“Được.” Ngự Cảnh gật đầu, đã vào nhà.

Vu Âm Nhi thân thể nho nhỏ gầy teo nằm trong chăn, chỉ lộ ra một đoạn cổ ngắn, sắc mặt vẫn là trắng bệch như tờ giấy, nhưng nhãn thần thanh minh rất nhiều.

“Ngươi thế nào.” Ngự Cảnh đứng trước giường, thanh âm thả nhu hòa.

“Không, không có việc gì.” Vu Âm Nhi nhỏ giọng nói rằng.

Ngự Cảnh lại nhìn nàng hai mắt gật đầu, “Sau này chơ làm chuyện hồ đồ như vậy.”

“Chỉ là… Chưa phản ứng kịp, vô ý thức liền trực tiếp làm như vậy.” Vu Âm Nhi nói, nhãn thần có chút phiêu hốt.

“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước.” Ngự Cảnh không có cách nào nói tiếp, liền dự định ly khai.

Bỗng nhiên Vu Âm Nhi mím môi nhỏ giọng hỏi: “Cái kia, tiểu vương gia nhớ kỹ năm ấy ở bách hoa yến bách hoa yến.”

“Chuyện gì?” Ngự Cảnh chưa có thể hiểu được.

Vu Âm Nhi cụp mắt ngượng ngùng, “Ngày ấy tiểu vương gia cùng thái tử điện hạ nói chuyện, là Âm nhi đụng phải thái tử, tiểu vương gia cứu Âm nhi…”

“Ân…” Ngự Cảnh có chút ấn tượng.

Vu Âm Nhi mặt lộ vẻ ngọt tiếp tục nói: “Tam tỷ tỷ cũng đối với ta rất tốt, vẫn luôn chiếu cố ta, nên Âm nhi sẽ cố gắng báo đáp tiểu vương gia cùng tam tỷ tỷ. Có thể giúp tỷ tỷ tiểu vương gia một chút, Âm nhi thập phần vui vẻ.”

Nàng còn chưa nói hết, Ngự Cảnh bỗng nhiên đứng dậy, “Ngươi tốt nhất dưỡng thương, hai ngày này có Châu nhi chiếu cố ngươi, ngươi có chuyện gì liền nói với nàng.”

“Nga, vâng.” Mắt thấy Ngự Cảnh muốn đi, Vu Âm Nhi vội vã gọi hắn, “Chờ một chút ——”

Ngự Cảnh quay đầu lại, hỏi nhìn nàng, Vu Âm Nhi lắp bắp nói: “Ta, di nương của ta, nàng sẽ lo lắng…”

“Ta gọi người đi nói một tiếng là được.”

Vu Âm Nhi ngọt ngọt gật đầu, “Vậy đa Tạ tiểu vương gia.”

Sau khi Ngự Cảnh rời đi, Vu Âm Nhi nhìn cửa xuất thần một lát, không biết suy nghĩ cái gì.

Vọng Thư Uyển.com
——

Doãn Thu Minh rõ ràng thiên hướng chuẩn nữ tế một chút, đội ngũ của Vu Xá Nguyệt mới ra quan khẩu Long Phục, Ngự Cảnh bên kia đã nhận được tin tức, để hắn không sai biệt lắm có thể đến Minh Khải tiếp thân —— đây là dự định để Vu Xá Nguyệt xuất giá nhà mẹ đẻ Minh Khải.

Có thể thấy được thư này so với Vu Xá Nguyệt đi còn sớm hơn, Minh Khải hoàng đế đến người còn chưa gặp đã phô trương cho công chúa này.

Minh Khải hoàng cung.

Tân điện Minh Nguyệt Lâu một mảnh xa hoa vui mừng, ở đây đã được ban cho Vu Xá Nguyệt làm hành cung, trang sức trong trong ngoài ngoài giống như khuê các đãi gả.

Minh Khải hoàng đế mấy ngày nay vẫn luôn thật cao hứng, danh hào của Doãn Thu Minh đương nhiên là có, Vu Xá Nguyệt vừa đến cũng lập tức sắc phong.

Trong Minh Nguyệt Lâu, Vu Xá Nguyệt cùng Doãn Thu Minh ngồi đối diện. Nàng nhìn giá y trách cứ: “Chuyện lớn như vậy ngươi cũng không nói.”

“Này, này đều việc nhỏ…” Vu Xá Nguyệt cẩn thận uống trà —— nàng cũng sắp uống hết một bầu.

Ngưng nhi bưng hai mâm hoa quả qua đây cười nói: “Người không biết, tiểu thư khỏi bệnh có cách nghĩ hoàn toàn khác người thường.”

Doãn Thu Minh thở dài, đem giá y thả một bên, lại nhìn đồ trang sức một chút. Kim sức lả lướt tinh mỹ trong tay nàng nhẹ bỗng, nàng không biết nhớ lại chuyện cũ lộn xộn cái gì.

“Ân… Nương?” Vu Xá Nguyệt không được tự nhiên kêu một tiếng.

Doãn Thu Minh hoàn hồn, “Không có việc gì, ta nhìn không tốt lắm, hai ngày này ta sửa đổi một chút cho ngươi.”

“Nga.” Vu Xá Nguyệt tiếp tục uống tiếp tục uống, tốt sao, nương này thật là lợi hại, hiện tại đến làm đồ cũng không cần nàng.

Lại là một chén nước trà, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng người nói chuyện huyên náo, một cao âm nữ bén nhọn kêu la: “Ta thế nào không thể nhìn!”

“Quận chúa…”

“Ngươi cút cho ta!”

“Quận chúa đừng làm khó dễ nô tỳ, hoàng, hoàng thượng phân phó…không thể…”

Công chúa trở về loại sự tình này tự nhiên là có người vui có người buồn, mất hứng, hoài nghi công chúa giả mạo cũng có khối người.

Vu Xá Nguyệt quay đầu lại hỏi Doãn Thu Minh, “Ai a đây là?”

“Không quen.” Doãn Thu Minh tùy ý đáp lời, đối mặt thái độ khiêu khích cùng Vu Xá Nguyệt quả thực…

Ngưng nhi cười cười nói: “Tiểu thư khoan dung, Ngưng nhi đi xem.”

Sau đó Vu Xá Nguyệt lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.

Quận chúa kia vẫn còn răn dạy cung nữ, thấy Ngưng nhi hỏi: “Minh Nguyệt Lâu xem ra có người ra rồi?”

“Người là vị nào?”

Nàng cười lạnh một tiếng, “Thân vương phủ, Đoan Mộc Thanh Uyển, Uyển quận chúa.”

Ngưng nhi ôn hòa cười nói: “Uyển quận chúa đến hành cung công chúa hô to gọi nhỏ không quá hợp đi, ta vừa tới Minh Khải, còn không biết luật pháp của Minh Khải thế nào, nguyên lai có thể dĩ hạ phạm thượng a, học xong.”

Vu Xá Nguyệt nghe xong rất hài lòng, Ngưng nhi so với trước thực sự là thật tốt hơn nhiều. Đoan Mộc Thanh Uyển lập tức nổi giận, “A, Minh Khải qua nhiều năm như vậy sẽ không có người như công chúa nhà ngươi! Các ngươi là nông dân ở đâu nhô ra, căn bản là lừa gạt đi!”

“Công chúa nhà ta là hoàng thượng tìm về, quận chúa có việc không bằng nói với hoàng thượng đi, nói với chúng ta có lợi ích gì a. Thoạt nhìn quận chúa tuy rằng thân cư hậu cư hậu không ra khỏi cửa, thoạt nhìn so với hoàng thượng còn thâm minh đại nghĩa nhìn rõ mọi việc hơn, hoàng thượng sẽ rất cao hứng.”

“Ngươi —— ngươi làm càn! Một nô tài ngoại lai cũng dám hô to gọi nhỏ như vậy, đơn giản là phản thiên!” Nàng lại vẫn nói không lại một nha đầu thô bỉ, Đoan Mộc Thanh Uyển hổn hển.

Nàng đang muốn quay đầu gọi thị vệ bắt người, nhưng Ngưng nhi tiếp tục nói: “Đây là dĩ hạ phạm thượng quận chúa vừa dạy, nô tỳ học theo, coi như là chộp tới trước mặt hoàng thượng, nô tỳ cũng sao nói là quận chúa làm gương tốt dạy giỏi.”

“Ngươi ——” Đoan Mộc Thanh Uyển tức giận run.

Vọng Thư Uyển.com
Ngưng nhi quay đầu nói với mấy cung nữ, “Các ngươi nha, còn không tiễn quận chúa, hôm nay bận rộn, đừng nghĩ lười biếng. Chờ một chút hoàng thượng đưa của hồi môn đến, các ngươi còn trông cậy vào công chúa tự kiểm kê a?”

“Vâng.”

Trong phòng, Vu Xá Nguyệt hai tay chống má suy tư. Người này phải cùng Vu Tịnh Hoa là cùng một đẳng cấp. . . Sau này đào sâu nói không chừng có thể biết là ai gây xích mích kích thích nàng, là ai gọi nàng tới thử tham mình. Đây cũng bình thường, dù sao mới đến, ai cũng không biết Minh Nguyệt công chúa là một trái hồng mềm hay cứng.

Ngưng nhi vừa vào cửa, nàng liền nói: “Gọi Đoan Mộc Thanh Hàn tới cho ta.”

Vu Xá Nguyệt không có hình tượng chút nào duỗi người, trong lòng có chút khó chịu. Ở Long Phục đấu, ở Hàn Địa đấu, ở Minh Khải cũng đấu. . . Đấu còn chưa tính, bộ sách võ thuật cũng không thay đổi, những thứ nữ nhân này có phải đều rỗi rãnh không?

Đoan Mộc Thanh Hàn tới rất nhanh, công chúa vừa tìm trở về liền khiến hoàng tử chạy tới chạy lui, có thể nói ra sau này dám đến tìm phiền toái đều thiếu.

Hắn vừa vào cửa này hai mẫu nữ đang nói chuyện, trực tiếp hỏi: “Gọi ta làm gì.”

Vu Xá Nguyệt đầu cũng không quay, “Có người tìm tra ngươi có quản hay không.”

“Ngươi còn cần ta quản? Đại hôi lang cũng đừng trang tiểu bạch thỏ.” Đoan Mộc Thanh Hàn cười nhạo, hắn và Ngự Cảnh quen như vậy, người nào không biết nàng làm gì.

“Có chút đạo đức được không, ta tới chỗ này là hưởng phúc, không phải là quản phiền toái. Tất cả, toàn bộ, đều là chuyện của ngươi.” Vu Xá Nguyệt chỉ vào mũi hắn mỗi chữ mỗi câu nói.

Đoan Mộc Thanh Hàn bật thốt lên: “Ngươi đi nói với phụ hoàng.”

“Cữu cữu bận.” Vu Xá Nguyệt hơi hí mắt. Vừa tới ngày đầu tiên tìm chuyện này, tuy rằng không phải là vấn đề của nàng, thế nhưng hoàng thượng sẽ không vui a. Loại chuyện tự hủy hình tượng tự hủy tiền đồ này nàng mới mặc kệ!

Đoan Mộc Thanh Hàn không có tiếp tục cự tuyệt, hắn suy nghĩ một chút bỗng nhiên chạy đi ngồi bên Doãn Thu Minh, vô cùng thân thiết nói: “Cô cô a, Nguyệt nhi bên này đều là chuyện nhỏ, chúng ta. . . Thương lượng chuyện lớn hơn đi, cô phụ bao lâu mới về a?”

“Ngươi muốn làm gì.” Doãn Thu Minh liếc hắn một mắt, rốt cục mở miệng nói chuyện.

“Chính là. . . Từ nhỏ cô cô hiểu ta nhất, phụ hoàng hắn gần đây cũng không quá quan tâm. . .” Hắn còn chưa nói hết, Vu Xá Nguyệt trên cơ bản liền biết. Lần kia nàng đụng vào Đoan Mộc Thanh Hàn cùng Ngự Cảnh khắc khẩu, cũng là bởi vì Minh Khải trữ. Lúc đó Ngự Cảnh tình huống nguy cơ, Đoan Mộc Thanh Hàn lại muốn hắn xuất thủ giúp một tay, hai phe cố kỵ không ra, hai người tâm tình gây rất nghiêm trọng.

Doãn Thu Minh một bên chuẩn bị đồ trên tay, một bên bớt thời giờ ngẩng đầu liếc hắn một cái, bình thản nói: “Ngươi nha. . . Ta và Thanh Vân hiện tại đều là người rảnh rỗi, cũng liền ở trong cung qua như thế, nếu muốn làm chút gì rất khó.”

Đoan Mộc Thanh Hàn có chút thất vọng, đây là còn không có liền bị cự tuyệt sao. Bất quá Doãn Thu Minh tiếp tục nói: “Nguyệt nhi không lâu sau phải về rồi, nhưng ta còn ở lại Minh Khải, có ta trông ngươi, chí ít nên có cơ hội ngươi đều có thể nắm.”

Đoan Mộc Thanh Hàn sửng sốt, lập tức đứng dậy cung kính nói: “Ta hiểu được, tạ ơn cô cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play