CHƯƠNG 314: TỶ LÀ TRUYỀN THUYẾT

Editor: Luna Huang
Sóc tuyết bay tán loạn, một đoàn người ngựa đứng ở cản gió, đều thay y phục dày. Cảnh nội Long Phục trái lại đầu xuân, Hàn Địa còn chưa hóa băng. Từ lúc tới gần biên cảnh, đường càng chạy càng lạnh.

Vu Xá Nguyệt mặc như trái banh từ trên xe nhảy xuống, tuyết dưới chân dày vang tiếng, một chút liền mất nửa cái chân, váy đảo qua trên tuyết lưu lại vết tích nhỏ nhẹ.

Nàng nhìn thấy Ngự Cảnh cùng Vô Mộng đứng ở xa hơn một chút, bên trái có chỗ chắn gió, phía dưới lộ một đoạn sườn núi. Vô Mộng cùng Ngự Cảnh chắc là đã quen loại khí trời này, hai người vẫn là y sam bạch sắc, đón gió tuyết hình như vẽ ra lạnh thấu xương.

Thực sự là cần phong độ không cần ôn độ, đông chết ngươi thì thôi, đông ngươi suy kiệt! Vu Xá Nguyệt đầy cõi lòng ác ý nói thầm.

Thế nhưng chờ nàng đến gần hậu tâm thì càng khó chịu, chỉ thấy Vô Mộng mím môi, mắt phiếm hồng nhìn về phía trước, nhưng lại quật cường không khóc, thập phần chọc người trìu mến.

Vu Xá Nguyệt cứng rắn đi tới giữa hai người bọn họ hỏi, “Lại làm sao a.”

Ngự Cảnh nhìn nàng mặc ba tầng y phục bên trong ba tầng y phục bên ngoài một chút, đưa tay phủng khuôn mặt lành lạnh của nàng, “Tình huống không tốt lắm, tốc độ sẽ chậm.”

Vô Mộng cắn răng một cái, đại nghĩa lẫm nhiên nói: “Ngươi mang người đi bình thường, ta phải chạy nhanh một chút.”

Ngự Cảnh lành lạnh nhìn nàng một cái, “Coi như là dùng khinh công, không được nửa đường ngươi liền kiệt lực. Nói không chính xác ta tới trước ngươi.”

Vu Xá Nguyệt nhìn xuống dưới, đường chân trời kéo một mảnh ngân bạch, tựa hồ cũng không có nhan sắc khác. Đường như vậy xa mã đều rất khó tiến lên, “Nếu muốn nhanh, ta còn có chút biện pháp.”

Vô Mộng liếc nàng một mắt, nhưng Ngự Cảnh đã thấy nhưng không thể trách, “Hai ngày này nàng lại làm gì.”

“Xe trượt tuyết nha vốn có dự định làm lưỡi trượt băng, nhưng ta hoài nghi không ai có thể sử dụng. Cho các ngươi thử xem.” Sau đó Vu Xá Nguyệt vui sướng chạy trở về.

Sau đó, Vô Mộng vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vu Xá Nguyệt móc ra mấy cái như vậy… Tấm ván gỗ? Đây là tấm ván gỗ đi?

Ngự Cảnh bừng tỉnh đại ngộ suy nghĩ minh bạch, chỉ thấy nàng đem ván ném xuống trước mặt, trong nháy mắt người khác không có phản ứng liền bay xuống dốc.

Vô Mộng lại càng hoảng sợ, thân ảnh của Vu Xá Nguyệt cấp tốc đi xa, ván lướt tốc độ nhanh tựa như xuyên vân tiễn, mang theo làn váy như lửa đỏ của nàng. Cách thật xa còn truyền đến tiếng cười ma tính của Vu Xá Nguyệt: “Ha ha ha ha chơi thật vui a!”

Vọng Thư Uyển.com
Động tác của nàng rất quen, ván trượt tuyết lưu lại vết tích trên đường.

Chờ Vu Xá Nguyệt chơi đủ trở về, Vô Mộng cắn răng làm khó nàng, “Thế nhưng những người khác làm sao bây giờ.”

Vu Xá Nguyệt điểm đầu ngón chân khiêu khích khoá Ngự Cảnh vào trong ngực nói: “Đổi xe trượt tuyết đi.”

Bất quá Ngự Cảnh cự tuyệt, Vật kia cũng không bằng tốc độ vừa rồi của nàng, hơn nữa phía trước có đường vòng, mặt băng nàng có biện pháp không.”

Nàng nháy mắt mấy cái, “Lưỡi trượt, trực tiếp đi xuyên qua.” Tốc độ trượt của nàng là đệ nhất a!

Ngự Cảnh thậm chí chưa từng hỏi lưỡi trượt là vật gì liền trực tiếp tin nàng, “Vậy theo chúng ta đi trước, Xương Tề bên kia là đất phong của tiểu ngũ, tiểu ngũ nên sớm chờ ở đó. Chúng ta từ Xương Tề chắp đầu với tiểu ngũ. Vô Mộng ngươi cũng không cần dẫn bọn hắn theo ở phía sau, mang theo ám vệ cùng tất cả binh lực hành động, dọc theo bên ngoài Xương Tề vây qua đó.”

“Cái này không được đâu.” Vô Mộng lập tức cự tuyệt, rõ ràng là nàng muốn đi trước một bước, thế nào ngược lại rồi!

Vu Xá Nguyệt đắc ý nhìn nàng, “Có cái gì không tốt nếu không hai người các ngươi đi?”

“Ngươi ——”

“Đi thôi.” Ngự Cảnh đưa tay kéo Vu Xá Nguyệt.

Hai người độc hành dọc theo con đường này, Vu Xá Nguyệt lại trở mình đổ ra thật nhiều đồ mới lạ. Ngoại trừ công cụ chế tác, Vu Xá Nguyệt cũng là người từng thụ huấn dã ngoại tuyết để sinh tồn a. Ngự Cảnh sớm đã quen lại một lần nữa phát hiện tiểu tức phụ của hắn mở phương thức mới —— tiểu nha đầu này nơi chốn đều là kinh hỉ.

Bọn họ đi nhanh đến giữa sơn lâm tuyết địa, Ngự Cảnh nhớ tới những quái vật lần đầu tiên hai người gặp mặt, bật cười.

Mặc dù là tiếng gió thổi vù vù bên tai, Vu Xá Nguyệt vẫn là nghe thấy thổi phù một tiếng, nàng cả tiếng chất vấn, “Ngươi cười cái gì.”

“Mấy…con rối của nàng.”

Vu Xá Nguyệt giảo hoạt cười, “Muốn dùng không?”

Ngự Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, “Đến kịp không?”

Quá kịp, khóe miệng nàng tiếu ý phi dương. Những chuyện làm lúc trước sớm không cảm thấy cái gì, hiện tại bất động quá lâu, vẫn còn có chút ít hoài niệm.

Vọng Thư Uyển.com
——

Bất quá công phu ba năm ngày Vu Xá Nguyệt cùng Ngự Cảnh liền đến Xương Tề, tất cả đều nhờ vào phương pháp giản đơn thô bạo của Vu Xá Nguyệt.

Có người nói ngũ hoàng tử Xương Tề là người duy nhất một được phong vương, nói như vậy loại vương không có tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này cũng bị đặt ở xa, nhưng mà Xương Tề lại không tính là đất phong xa xôi, khả năng duy nhất chính là lão hoàng đế cùng ngũ hoàng tử có ăn ý, có lẽ còn phải coi là Ngự Cảnh.

Bọn họ đi tới thành môn Xương Tề không có đại trận nghênh tiếp, thành môn mở rộng ra, cũng chỉ có một thân ảnh của bạch sắc khoác áo choàng dày đứng ở nơi đó.

Vu Xá Nguyệt hậu tri hậu giác phản ứng, bạch sắc là màu thịnh hành của Hàn Địa? Người của Hàn Địa đều lưu hành một thân một mình tự mình tiếp đãi biểu thị thành ý?

Người kia và Ngự Cảnh niên kỷ xấp xỉ, cũng tướng mạo ôn hòa, hắn nói với Ngự Cảnh: “Tới rồi.” Sau đó mắt Vu Xá Nguyệt hỏi, “Vậy. . .”

Ngự Cảnh đưa tay vỗ vỗ hắn, “Đi vào trước đi.”

Đây là lần đầu tiên Vu Xá Nguyệt kiến thức phủ đệ cung điện của Hàn Địa, nhan sắc phần nhiều là tử sắc lam sắc màu sắc trang nhã, thật thật như một băng thành.

Ba người vào đại đường, một đám thị nữ bưng lên, Ngự Cảnh nói: “Ngươi đưa Bích Tỳ cho ta mượn trước.

“Được.” Vô Niệm mờ mịt gật đầu, một thị nữ liền tự động đứng dậy.

Ngự Cảnh thì thầm với Vu Xá Nguyệt, “Thời gian rất gấp, Nguyệt nhi nàng đi với nàng ta trước, bất cứ chuyện gì phân phó nàng ta là tốt rồi.”

“Ân.”

Vô Niệm nhìn theo Vu Xá Nguyệt theo người đi, thẳng đến nhìn không thấy mới quay đầu lại, “Ngươi thật đúng là thân ca ca của ta a, nàng chính là người kia?”

Ngự Cảnh lắc lắc sóng gợn trong ly, “Ngươi không cảm thấy hiện tại nên nghĩ biện pháp thu thập Vô Nhiên sao.”

“Vô Mộng đâu?”

“Điều khiển binh lực, rất nhanh thì đến, trong cung có động tĩnh gì.”

“Ta lại vào không được, hiện tại Vô Liễu mấy người bọn hắn đều nghe Vô Nhiên.” Vô Niệm lúc nói chuyện nhẹ nhàng nhu nhu, hắn ngồi ở một bên làm như cảm khái nói, “Lão đầu tử thực sự là giỏi tính toán a, biết thật sớm để ta và Vô Mộng giao tình tốt với ngươi, bất quá ngươi đây là muốn đẩy Vô Mộng ra phía ngoài a.”

Ngự Cảnh cau mày, “Loại thời gian lửa cháy đến nơi này ngươi còn nhớ thương việc tư của Vô Mộng, hai người các ngươi giao tình rất tốt đi.”

“Ngươi chớ chẳng phân biệt được nói.” Vô Niệm trừng mắt, không thể làm gì khác hơn là đàm luận chính sự, “Phụ hoàng có thể tình huống không ổn, nhưng tạm thời vô sự, phụ hoàng sống cũng là át chủ bài của Vô Nhiên. Bất quá. . . Không biết thân thể của phụ hoàng như thế nào.”

Hoàng thất Hàn Địa đều người yếu nhiều bệnh, trải qua tai nạn này, dù cho không việc gì cũng là không bằng trước. Đây là thật giảm thọ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play