CHƯƠNG 298: TA PHONG HIỆN TRƯỜNG

Editor: Luna Huang
Hoàng thượng phất tay gọi người ban, sang sãng cười nói: “Ngồi xuống nói, trong khoảng thời gian này lui tới Long Phục ta nhiều lần, tam hoàng tử cũng rất vất vả.”

Hoàng đế cười như vậy để người có cảm giác như sắp ăn thịt người, một bọn người bên dưới đều căng thẳng trong lòng, bất quá Đoan Mộc Thanh Hàn ra vẻ nghe không hiểu, còn rất tùy ý nói: “Chỉ là du lịch mà thôi, vẫn chưa chưa muốn rêu rao, chỉ sợ phiền toái các vị.”

“Vậy thật đúng là cơ hội tốt trời ban, chỉ là du lịch đụng phải trưởng công chúa tiêu thất vài chục năm.” Hoàng đế vẫn biểu tình bình thản chịu đựng gợn sóng, sớm không đến muộn không đến, muốn nói Đoan Mộc Thanh Hàn không phải cố ý chờ ngày hôm nay hắn cũng căn bản không tin.

Bất quá hắn đây là tại sao vậy chứ, có nhu cầu gì?

Vu Hàn Thiên bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt, vốn có hôm nay hoàng đế là vì lời đồn bên ngoài vu cổ thuật yêu mỵ trên thân mà phát hỏa, lúc này người của Minh Khải không giải thích được đến đây, tới còn là người có thâm giao với Ngự Cảnh, dùng tóc nghĩ cũng biết có chuyện. Trưởng công chúa kia, chẳng lẽ…

Đoan Mộc Thanh Hàn đầu tiên là liếc Ngự Cảnh một mắt, mới mở miệng nói: “Quả thực thực sự là thiên ý a! Đây thật là trùng hợp. Ta tiện đường đến thăm Ngự Cảnh, hắn và… Nga, ta là nhìn thấy vòng tay trong tay Vu tam cô nương nhìn quen mắt, ngọc đặc biệt, nên là vậy trong mỏ bổn thổ của Minh Khải nên sinh lòng hảo cảm. Sau lại nhìn hình như là đồ của phụ hoàng tặng cho cô cô. Chỉ là cô cô đi nhiều năm rồi, ta lại không xác định, chỉ sợ dọa tam cô nương cũng sợ để phụ hoàng thất vọng. Liền mượn đồ của Vu tam tiểu thư trước, đưa trở về giao cho phụ hoàng tự mình xác nhận.” Hắn nói, móc ra một cái hộp, bên trong chính là chiếc vòng.

Trong mắt Vu Hàn Thiên thương tâm gần chết lóe lên kinh ngạc cùng hoảng trương, tay dưới tay áo nắm thật chặt, đầu ngón tay cố sức đặt tại lòng bàn tay. Hắn nhớ kỹ vòng tay của Doãn Thu Minh, chỉ là sau này không biết chạy đi đâu không còn hỏi đến nữa a!

Vừa mừng rỡ vừa tức giận xoay quanh bộ ngực hắn. Hắn mừng rỡ nữ nhân là cùng hắn dây dưa không nghỉ nữ nhân là chí cao vô thượng, hắn cũng không có thú nông phụ thấp. Nhưng là phẫn nộ Doãn Thu Minh gạt hắn chuyện trọng yếu như vậy! Nếu như hắn biết Doãn Thu Minh là công chúa chánh nhi bát kinh, hắn đã đem nàng phù chính thất a.

Vu Hàn Thiên không cảm thấy hắn mang Doãn Thu Minh về là sai lầm, hắn hối hận không có thể biết thân phận của nàng, do đó đặt nàng sai vị trí.

Vọng Thư Uyển.com
Con ngươi của hoàng thượng bỗng nhiên co rút nhanh, cho dù là trước nghe nói Vu Xá Nguyệt là yêu tinh hắn chưa từng thay đổi sắc mặt! Hắn là nhớ: di nương thân sinh của Vu Xá Nguyệt đã chết, hơn nữa còn là chết ở trong tay nhi tử của mình! Lúc đó hắn nghĩ tới xử trí Vu Xá Nguyệt, thế nhưng cuối cùng vẫn là quyết định buông tha… Đây rốt cuộc là vạn hạnh hay bất hạnh!

Đoan Mộc Thanh Hàn lại quay đầu hướng ngoài điện nói, “Đều mang lên đi.”

Chỉ thấy một hàng người dài dời rương gỗ đỏ tiến đến, Đoan Mộc Thanh Hàn đứng dậy, kích động vạn phần nói tiếp: “Hôm nay xem như là giai đại vui mừng, phụ hoàng mệnh ta ngựa không ngừng vó đến Long Phục đón người, nhất định phải cho cô cô phong phong quang quang đón về bù đắp những năm này. Còn có Nguyệt nhi.” Hắn nói, xấu hổ cúi đầu, “Phụ hoàng nói kia vậy chính là muội muội của tam tự nhiên cũng là công chúa Minh Khải, Hơn nữa phụ hoàng vì cảm kích Long Phục thu lưu chiếu cố cô cô ta cùng muội muội, những thứ này là chút tâm ý, chỉ là vội vội vàng vàng đến nên đồ không nhiều lắm, vọng bệ hạ không nên ghét bỏ. Ngày khác chắc chắn chuẩn bị hậu lễ, lại tới bái phỏng.”

Vu Hàn Thiên bỗng nhiên hoàn hồn, lần này là chân chân chính chính xuất mồ hôi lạnh cả người. Doãn Thu Minh hắn có thể từ chối cho Tân Chỉ, Vu Xá Nguyệt một người sống chận không nỗi miệng a, trọng điểm là hắn cùng Vu Xá Nguyệt đã đấu đến không thể dừng rồi!

“Đúng rồi, Vu tam cô nương là một thứ xuất a.” Trầm tướng quân mặt không thay đổi nhìn về phía trước yếu ớt mở miệng, “Vậy di nương thiếp thất tướng gia tướng gia còn là trưởng công chúa Minh Khải? Tướng gia hảo thủ đoạn.”

Tiếp ánh mắt của Đoan Mộc Thanh Hàn nhìn qua, Vu Hàn Thiên mặt xám như tro tàn. Minh Khải đại trương kỳ cổ như thế tới đón người lại đón không được, cuối cùng có thể rước lấy phân tranh hai nước hay không? Hôm nay Đoan Mộc Thanh Hàn dẫn theo bao nhiêu hậu lễ, chính là muốn đưa hắn vào chỗ chết!

Điểm này hoàng đế cũng nghĩ đến, những người khác cũng đều nghĩ tới, chỉ nghe hoàng đế tán đồng mở miệng, “Hài tử kia trẫm vẫn luôn thập phần thích, thông minh lanh lợi lại có tài, mấy năm nay sơ sót thiếu lưu ý công chúa quý quốc, nếu Vu Xá Nguyệt là Minh Khải công chúa, cũng là công chúa của Long Phục ta.”

“Vâng…” Vu Hàn Thiên phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, “Tạ ơn hoàng thượng ân điển.”

“Vị này chính là cô trượng rồi?” Khóe miệng Đoan Mộc Thanh Hàn khẽ nhếch, “Có tiện chút nữa mang đến quý phủ vấn an?”

Vu Hàn Thiên không nói gì, hoàng đế cũng cau mày không biết làm sao mở miệng, sau đó một người đứng ở trong góc nhỏ tiến lên phía trước nói: “Phụ hoàng, di nương thân sinh của Vu tam tiểu thư đã qua đời a. Đều là bát đệ…”

Đây là tứ hoàng tử Tân Niệm của Long Phục, bất quá thường ngày tham dự tranh đấu không nhiều lắm, cũng rất ít cố ý phát biểu ý kiến.

Vọng Thư Uyển.com
“Trẫm nhớ kỹ chuyện này.” Hoàng đế nhìn hắn một cái thuận miệng nói tiếp, phản chính Tân Chỉ đã phạm vào lỗi nặng phải xử lý, nhi tử này của hắn là muốn đẩy lão bát ra cản. Ngẫm lại Tân Chỉ kia a, vẫn ăn chơi đàng điếm bây giờ còn nằm trên giường không dậy nổi, hoàng đế là hận cũng không hận nổi.

Đoan Mộc Thanh Hàn lạnh mặt hỏi, “Đây là ý gì? Cô cô ta còn sống không?”

“Cái này…” Hoàng thượng cũng bị làm khó.

Hắn trách móc nói: “Hoàng thượng, phụ hoàng ta vẫn chờ nhận cô cô về đoàn tụ, Minh Khải từ lâu giăng đèn kết hoa, tẩm cung của cô cô cũng đã thu thập xong.”

Hoàng thượng châm chước câu chữ, lái chậm chậm miệng, “Trưởng công chúa đúng là lúc trước xảy ra ngoài ý muốn, bất quá đây là bởi vì ——”

“Bởi vì sao không quan trọng.” Đoan Mộc Thanh Hàn cho tới nay đều nét mặt hưng phấn nay đã lạnh lùng, “Ta đây hiện tại sẽ đưa thư trở về báo cho phụ hoàng biết. Đúng rồi, chí ít sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, cô cô thế nào cũng phải nhập hoàng lăng Minh Khải. Vu tướng coi như là cảm tình vô cùng tốt với cô cô, cũng sẽ không không thể cho lấy thi thể đi.”

Hắn nói, xoay người bước đi ra ngoài điện, không ai dám ngăn. Mấy thị vệ mang cái rương cũng trực tiếp đi theo ra ngoài.

Người nọ là tới vội vội vàng vàng đi cũng vội vội vàng vàng, hoàng đế tựa ở long ỹ, mắt nhìn xuống Vu Hàn Thiên quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: “Vu tướng a…”

Đây là muốn mang hắn khai đao, Vu Hàn Thiên lập tức cúi đầu, “Thần hiểu! Chuyện này thần nhất định cho hoàng thượng một cái công đạo!”

“Vậy trẫm sẽ chờ ngươi ăn nói, Vu tướng, ngươi gần đây phạm nhiều tội lắm, đừng để trẫm càng thêm thất vọng nữa.” Hoàng đế nhíu mày, hiện tại đã là vô pháp thay đổi cái gì. Nếu là Vu Hàn Thiên không thể nói phục Đoan Mộc Thanh Hàn, là không thể là không thể thuyết phục Vu Xá Nguyệt, vậy chuyện này không qua được, đến lúc đó đừng trách hắn đẩy ai ra ngoài…

“Vâng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play