CHƯƠNG 288: NHIỀU NGƯỜI ĐI, TẤT CÓ YÊU

Editor: Luna Huang
Bóng đêm thấy sâu, một nha hoàn từ bên ngoài đã chạy tới nói với Khương Tình Tuyết: “Phu nhân, lão gia vừa trở về, thỉnh người trở về phòng một chuyến.”

“Thật thật không!” Khương Tình Tuyết hơi có kinh hỉ, Vu Hàn Thiên đã hồi lâu không có tìm nàng, chớ nói chi là thời gian bận rộn như vậy gọi nàng trở về phòng, nàng liền vội vàng đứng lên cấp thiết nói với lão phu nhân: “Nương, vậy ta đây đi trước.”

Lão phu nhân khẽ gật đầu, “Được rồi, phu thê các ngươi có việc thì đi đi, vừa lúc ta cũng mệt mỏi, hôm nay cứ như vậy đi.”

“Vậy cũng tốt.”

“Tổ mẫu sớm đi nghỉ ngơi.”

Lão tổ tông cũng không xem hí nữa, những người khác đương nhiên đều ứng đứng dậy đưa tiễn. Lão thái thái kéo lại cánh tay của Vu Tịnh Hoa, mà Vu Tịnh Hoa cũng vui vẻ đỡ nàng.

Lão phu nhân mới vừa đi ra chưa được hai bước, lại chợt nhớ tới cái gì quay đầu lại dặn mọi người, “Đúng rồi, tam nha đầu vừa rồi không thoải mái, các ngươi ai tiễn đi.”

Vu Xá Nguyệt đang muốn mở miệng cự tuyệt, Vu Lệ Hương cười khanh khách nói: “Vâng, tổ mẫu người cũng đừng nhớ thương chúng ta, ta và bát hoàng tử tiễn.”

“Các ngươi nha, quan hệ này cũng không tệ lắm ~” Lão phu nhân từ ái cười cười, dắt tay của Vu Tịnh Hoa rời đi.

Nãi nương đi tới trước mặt Ninh Sương muốn ôm hài tử của nàng. Ninh Sương mặt lộ vẻ không muốn nhưng cũng buông lỏng tay, khổ sở hầu như muốn khóc lên, đi theo phía sau lão phu nhân cùng nãi nương nhìn hồi lâu.

Mấy vị đích xuất kia là đại gia, hí tản tự nhiên là trực tiếp liền rời đi, lười để ý thứ xuất. Vu Xá Nguyệt cũng xoay người rời đi, nhưng Vu Lệ Hương đi mau hai bước vượt qua nàng, liên tục la lên: “Tam tỷ tỷ! Ngươi chờ ta một chút a!”

Vu Xá Nguyệt liếc nàng một mắt, thấy Tân Chỉ đã theo ở phía sau Vu Lệ Hương cách đó không xa, liền trực tiếp liền trực tiếp ba chữ, “Không cần tiễn.” Phản chính mọi người da mặt xé rách một tầng lại một tầng, nàng là thật không muốn duy trì.

Vu Lệ Hương lắc đầu, “Để ta tiễn tam tỷ tỷ đi, đây chính là ý tứ của tổ mẫu. Hơn nữa… Ta còn muốn cùng tam tỷ tỷ nói chút sự tình, ban ngày ta vội vàng đi gặp di nương, chưa từng nghĩ đến.”

Vọng Thư Uyển.com
Vu Xá Nguyệt không nói lời nào trực tiếp xoay người, Vu Lệ Hương thấy nàng ngầm đồng ý nhãn tình sáng lên, nhanh lên tiến lên kéo tay của Vu Xá Nguyệt. Nàng vừa đụng tới ống tay áo của Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên thấy Vu Tử Nghị ngăn ở trước mặt bọn họ.

Nha hoàn sai vặt thu dọn đồ đạc ở xung quanh tiếng người huyên náo, mà hài tử kia vẻ mặt điềm tĩnh cười nói: “Tam tỷ tỷ, canh giờ còn sớm, buổi tối chúng ta còn phải đi học.”

Vu Xá Nguyệt cảm giác rất có ý tứ, nhưng Vu Lệ Hương lanh mồm lanh miệng trực tiếp giúp đỡ cự tuyệt, “Ngày hôm nay coi như hết, ta và tam tỷ tỷ có chuyện muốn nói.” Phản chính Vu Tử Nghị ở nhà cũng không có địa vị gì, nàng không cần thiết cho sắc mặt tốt.

Nhưng Vu Tử Nghị bất tại hồ thái độ của người khác, chỉ quay Vu Xá Nguyệt kiên trì nói: “Ta đây có thể cùng bát hoàng tử theo ở phía sau, tỷ phu cũng phải cần đi cùng tứ tỷ tỷ.”

“Ngươi tiểu tử này ——” Vu Lệ Hương nhịn không được muốn phát tác, hắn làm sao sẽ bỗng nhiên đáng ghét như vậy a, tiếp tục lão lão thật thật lại không được.

Nhưng Tân Chỉ đi tới ôn hòa nói: “Không quan hệ, vậy cùng đi đi.” Hắn giả 13, thất giống người, Vu Tử Nghị lập tức tượng mô tượng dạng hành một đại lễ với Tân Chỉ.

——

Bốn người đi ở trên đường nhỏ, hai nữ tử ở phía trước, hai nam tử ở phía sau theo hơi xa. Cách xa tiếng động lớn rầm rĩ, chu vi dần dần yên tĩnh, đèn lồng trong tay thị nữ hôn ám âm trầm. Mà bốn vị này, đại khái cũng đều là tâm mang ý xấu.

Vu Xá Nguyệt nói trắng ra: “Ở đây không sai biệt lắm, có chuyện gì ngươi cứ nói đi.”

“Nga, ta… Kỳ thực chính là muốn hỏi tỷ tỷ ở tướng phủ tốt không ——”

“Nói chính sự.” Nàng cắt đứt hàn huyên của Vu Lệ Hương.

Trên mặt Vu Lệ Hương cũng có chút quải bất trụ, bất quá thật đúng là phong cách của tam tỷ tỷ thân ái, nàng cười lạnh một tiếng, “Thái độ của ngươi vẫn là ngoan cố như vậy a. Ta đây cũng sẽ không vòng quanh nữa, tổ mẫu đưa cho ngươi ly trà đã hạ đồ.”

“Nga, thật không.” Vu Xá Nguyệt chỉ là có chút hiếu kỳ, Vu Lệ Hương như thế nào thẳng thắn chuyện này với nàng?

Thấy Vu Xá Nguyệt không hề gợn sóng, Vu Lệ Hương còn tưởng rằng nàng đây là không tin mình, thấp giọng lập tức cấp thiết: “Đó là xuân dược, là cho ngươi và người nam nhân nào trong lòng ngươi nên rõ ràng. Hôm nay ta trở lại là tổ mẫu khuyên ta tiếp nhận ngươi gả cho bát hoàng tử làm chính thê, còn bảo ta phóng bình tâm thái, không nên đố kỵ.”

“Nga.” Vu Xá Nguyệt cười rộ lên, “Nên, ngươi đây là đang đào gốc gác của nàng?”

Vu Lệ Hương cẩn thận quay đầu lại nhìn Tân Chỉ cùng Vu Tử Nghị một chút, níu cánh tay của Vu Xá Nguyệt lại, “Ngươi còn không tin ta? Ta nói đều là thật! Ta cũng không phải người ngu, làm sao sẽ đẩy nam nhân của mình cho nữ nhân khác, vưu kì còn là —— nữ nhân ta rất chán ghét.”

Vọng Thư Uyển.com
“Ngươi nói như vậy ngược lại có chút tin.” Một câu cuối cùng là thật.

Vu Xá Nguyệt nói cái gì nghe cái nấy, thái độ một câu cũng không hỏi để Vu Lệ Hương không có cách dụ dỗ nào khác, thập phần thất bại, chỉ có thể chủ động báo cho nàng, “Việc ngươi làm gần đây quá mức, đã uy hiếp đến đích xuất cùng tướng phủ, vưu kì Vu Tử Kỳ —— tổ mẫu đối với ngươi như vậy cũng hợp tình hợp lý. Ngươi nên nhìn ra được, tổ mẫu cùng phụ thân sớm muốn xử lý ngươi.”

“Ân, rất hợp lý, sau đó thì sao?”

“Ngươi, ngươi không cảm giác trên người khó chịu sao? Cái này là giải dược, thừa dịp còn chưa triệt để phát tác mau ăn đi.” Vu Lệ Hương nói, dùng ống tay áo che lại đẩy đồ vào trong tay Vu Xá Nguyệt, “Bát hoàng tử biết đến cũng không nhiều, chờ sự tình hôm nay qua đi, chúng ta sáng mai sớm đi. Coi như là cái gì chưa từng phát sinh, tổ mẫu mất hứng cũng không cách nào làm gì nữa. Đây đối với ta ngươi mà nói đều tốt.”

Vu Lệ Hương rút tay về, Vu Xá Nguyệt ở dưới tay áo nhẹ nhàng chuyển động viên dược hoàn, cũng không nói, không biết rốt cuộc là tin hay không.

Lúc này đến gần tây viện, Vu Xá Nguyệt dừng cước bộ, “Không cần đưa tiễn, các ngươi trở về đi.”

Vu Lệ Hương nhất thời có chút ngoài ý muốn, “Vậy, vậy…”

Vu Xá Nguyệt liếc nàng một mắt, giơ tay lên bỏ dược vào trong miệng. Vu Lệ Hương thở phào nhẹ nhõm, lập tức chút u oán cùng tiếc nuối nhìn nàng, “Chúng ta đây sẽ không tiễn tam tỷ tỷ tới cửa nữa.”

Tân Chỉ chạy tới, Vu Xá Nguyệt thấy hắn dĩ nhiên là một thân một mình, kinh ngạc hỏi, “Vu Tử Nghị đâu?”

Tân Chỉ xé ra dáng tươi cười đi ra, “Hắn nói mệt nhọc, về rồi.”

Về? Vu Xá Nguyệt hoàn toàn cũng không tin, tiểu tử này chính sự chưa có làm xon căn bản không khả năng trở về. Cùng Tân Chỉ một chỗ, có phải xảy ra gì rồi hay không…

Vu Lệ Hương cười mỉa, “Ai, Tử Nghị hài tử kia thật là, trước thành thật nhiều, từ khi tam tỷ tỷ lên chức liền biết nịnh bợ. Tam tỷ tỷ, ngươi chớ để cho vài câu dễ nghe của hắn dụ mất. Loại người thành thật này có nhiều tật xấu ~”

“Làm phiền ngươi quan tâm.” Vu Xá Nguyệt xoay người, sải bước đi trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play