CHƯƠNG 268: QUẬN CHÚA GIÁ ĐÁO

Editor: Luna Huang
Chuyện liên quan đến đại kế mở rộng quốc gia mình, hoàng đế thật đúng là nói được thì làm được, hăng hái đi tìm Vu Hàn Thiên tiến hành cuộc hội đàm hữu hảo. Lý công công ở trong Tây viện liền đem thánh chỉ nghĩ ra mấy phần, phân biệt sai người đưa vào trong cung cùng trong tay lão phu nhân tướng phủ, lúc đó kinh điệu cằm của mấy người.

Người vốn có chờ xem kịch vui không ít, kết quả tiết mục lại quanh co, thật to ngoài dự đoán mọi người. Vu Xá Nguyệt không phát hiện, sau lại nghe nói Khương Tình Tuyết ngất tại chỗ, bị người ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng rót nước trà giằng co nửa ngày mới chậm tỉnh lại. Nhưng có thể hai ngày này chịu kích thích quá nhiều vừa hòa hoãn một chút rồi lại bị tức nghiêm trọng hơn.

Tràng diện mọi người quỳ xuống đất tiếp chỉ trái lại rất đồ sộ hài hòa, nhưng trên cơ bản chưa có một người là thật tâm vì thánh chỉ này cao hứng, bao quát bản thân Vu Xá Nguyệt. Nhưng mà không vui cũng phải nhận, quả thực chính là dằn vặt.

Hoàng đế nếu đạt tới mục đích của chính mình cũng không nhiều ngây ngô lâu nữa, lúc gần đi miệng ban thưởng rất nhiều dược phẩm trân quý cho Vu Tử Kỳ thân, còn ý vị thâm trường nói cho Vu Xá Nguyệt, thỉnh thoảng làm chút đồ tốt đưa vào cung, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết. Dáng vẻ cao hứng hiền lành mê hoặc cả đám.

Vị quý khách kia vội vã mà đến, vội vã đi, như vậy chuyện trước bị cắt đứt liền phải tiếp tục nghĩ biện pháp tiến hành rồi.

Vẫn là ở thính, vẫn là những người trước đó, thế nhưng bầu không khí lại hoàn toàn khác nhau, mỗi người không phải là mặt đen lại, chính là mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn. Trái lại không ai bảo nàng quỳ xuống nói chuyện, tình huống so với trước khá hơn nhiều.

“Nguyệt nhi, hoàng thượng cùng ngươi nói cái gì?” Vu Hàn Thiên giống như bình tĩnh thưởng thức trà, nhắc đến vấn đề này trước. Hắn là thật không hiểu ra sao, thái độ của hoàng thượng quá mạc danh kỳ diệu.

Vu Xá Nguyệt nắm tay khiếp khiếp nói: “Cũng chỉ nói chuyện phiếm vài câu, hoàng thượng còn xem những công cụ của Nguyệt nhi, hỏi vấn đề thủ công, không có chuyện lớn gì.”

“Không hơn?” Lão phu nhân một chút cũng không tin, dĩ nhiên nàng không tin là đúng.

Vu Xá Nguyệt vẻ mặt vô tội, “Đúng vậy, dù cho trò chuyện, Nguyệt nhi lại không hiểu. Lần trước hoàng hậu nương nương gọi Nguyệt nhi tiến cung, sau lại cũng mất âm tín… Nguyệt nhi cũng không rõ ràng lắm vì sao hoàng thượng sẽ cố ý đến thăm, thế nhưng không dám hỏi thẳng.”

“Phong hào như vậy là thế nào!” Sắc mặt tái nhợt Khương Tình Tuyết tức giận vặn tay áo, ngực nàng cất giấu tức giận cực lớn.

Vu Xá Nguyệt nếu là dám nói hoàng thượng tâm huyết dâng trào muốn nhìn nàng một chút, liền muốn ban đồ cho nàng, liền nhìn nàng quá thuận mắt, phỏng chừng lão thái thái cùng Khương Tình Tuyết đều sẽ trực tiếp khí đến bệnh tim phát tác.

“Đây…” Nàng gục đầu xuống, giống như có chút đáng thương cùng sợ, “Hoàng thượng nói thích Nguyệt nhi bảo Nguyệt nhi tiến cung bồi bồi thái hậu nương nương nhiều một chút…”

Vu Tịnh Hoa cùng Mạnh di nương cũng phiền táo đáng tiếc liếc nhau, cái bánh từ trên trời rơi xuống này vì sao không rơi vào đầu các nàng nhỉ, Vu Xá Nguyệt cũng quá tiện nghi đi? Vu Tịnh Hoa nghĩ càng một tầng, quận chúa phối tiểu vương gia… Có phải không giữ quy tắc hay không? Nàng không cách nào khống chế đố kị ăn mòn nội tâm của nàng, lửa đốt đến đỉnh đầu rồi.

Nhưng muốn nói biểu hiện ra bị đả kích nhất vẫn là Vu Lưu Vân. Ánh mắt nàng đăm đăm sững sờ bất động thật lâu trên ghế, xem ra còn chưa có tiếp thu tình huống lớn nhất trong tướng phủ nàng đã bị người thay đổi. Nếu nói, nàng đứng đầu tứ mỹ Long Phục danh chấn đế đô a! Hoàng tử công chúa cũng đều hết sức coi trọng nàng, thái hậu hoàng hậu cũng đều thích nàng, nhưng ai cũng không nói phòng nàng là huyện chúa quận chúa, cái này không công bằng a! Vu Xá Nguyệt đến cùng làm cái gì?

Vọng Thư Uyển.com
Vu Hàn Thiên đặt ly trà xuống thận trọng nói, “Nếu hoàng thượng cố ý muốn ngươi thường xuyên tiến cung, ngươi liền để ở trong lòng, chớ phụ thánh.”

“Nguyệt nhi nhớ kỹ.” Vu Xá Nguyệt dịu ngoan gật đầu.

Sau đó là một mảnh xấu hổ đè nén lặng im, Vu Hàn Thiên lại chật vật lên tiếng, “Nếu hoàng thượng đảm bảo ngươi… Vẫn chưa từng có tâm gia hại người khác, vậy chuyện này tạm thời không xử phạt ngươi.” Hắn rõ ràng, hoàng đế cho chỗ tốt này, phân minh chính là thay Vu Xá Nguyệt bồi thường.

“Đa tạ cha tin tưởng Nguyệt nhi.” Vu Xá Nguyệt theo sườn núi xuống lừa.

Khương Tình Tuyết bi thống nhắm mắt lại cố sức cắn môi dưới.

——

Phân tán một đống người trong phòng, chỉ có Vu Hàn Thiên, Khương Tình Tuyết cùng lão phu nhân mấy vị quản sự này vẫn còn ở.

Mắt thấy lão phu nhân uể oải dự định ly khai, Khương Tình Tuyết rốt cục bạo phát, nàng thê thảm níu lại lão phu nhân khóc ra thành tiếng, “Nương! Tử Kỳ hắn còn ——”

“Ta biết.” Lão thái thái ai thán xua tay.

Nàng có thể không biết sao! Vu Xá Nguyệt hài tử này, càng ngày càng tốt, chỉ tiếc là thật không phục quản giáo. Trước đây cùng một hài tử thứ xuất đấu đấu còn chưa tính, nói không chính xác càng đấu càng thông minh. Nhưng đấu này lại đấu lên trên đầu đích xuất, đó là tuyệt đối không được! Bất quá có thể được hoàng thượng che chở, để Ngự Cảnh xum xoe nàng, thủ đoạn này của nàng rốt cuộc là sâu bao nhiêu a?

Lão phu nhân bỗng nhiên đã cảm thấy trước nàng bỏ quên nhiều lắm, chỉ muốn nàng tốt tướng phủ tốt, nhưng không nghĩ nàng tốt rồi sau này còn thuận theo hay không.

Khương Tình Tuyết liếc mắt lạnh nhạt Vu Hàn Thiên, quay đầu tiếp tục tiến công chiếm đóng lão phu nhân, “Hiện tại tốt rồi, đả thương Tử Kỳ, trái lại còn có thể để hoàng thượng ban thưởng, sau này chẳng phải là cổ vũ uy phong của nàng sao? Trong nhà có thể ngăn chặn phẩm cấp của nàng cũng liền chỉ có một mình lão gia, sau này nàng còn muốn lên trời a.”

Vu Hàn Thiên bình tĩnh chen vào nói, “Hoàng thượng vừa phong danh hiệu cho nàng, hiện tại việc này không động được.”

“Lão gia!”

“Được rồi, việc này ta có chừng mực.” Đầu mày của lão phu nhân co rút nhanh, “Cũng trách ta, rốt cuộc là nuôi một tai họa.”

“Lẽ nào, lẽ nào Tử Kỳ cứ tính như thế sao.” Khương Tình Tuyết gấp đến độ không được, dáng vẻ quy củ đều không để ý tới, lập tức hét rầm lên.

Vu Hàn Thiên rốt cục tức giận, “Ngươi khóc cái gì! Hoàng thượng tới thái độ trước sau không đồng nhất, nhất định là nói qua cái gì với Nguyệt nhi! Nàng nếu có thể nói động hoàng thượng ban thưởng còn cố ý xuất đầu cho nàng, chuyện này thì không thể đơn giản hạ thủ.”

Khương Tình Tuyết khóc ác hơn, tuy nói đạo lý nàng cũng hiểu, nhưng không cách nào tiếp thu.

“Tất cả nói chỉ là tạm thời buông xuống, thương Tử Kỳ như vậy làm sao có thể mặc kệ! Ngươi không thể lấy đại cục làm trọng sao.” Lão phu nhân có chút không vui liếc nàng một mắt, lại quay đầu hỏi Vu Hàn Thiên, “Ninh Sương gần đây thế nào, cũng không tới thỉnh an vấn hậu một tiếng.”

Loại trước mắt này đề cập Ninh Sương, trong lòng Khương Tình Tuyết nhất thời xuất hiện dự cảm không tốt, cả người nàng chấn động, hé ra mặt không có chút huyết sắc nào chuyển hướng lão phu nhân.

Giọng nói của Vu Hàn Thiên ôn nhu rất nhiều, “Nàng hiện tại hành động bất tiện, dù sao có thể là song bào thai, một mình luôn luôn khó dưỡng hơn bình thường. Phủ y nói nàng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, vô sự tốt nhất không nên xuống đất đi lại.”

“Ai, nhà này đều chừng mười năm rồi không có tân đinh, toán toán ngày, qua mấy tháng ta lại sắp bế tôn tử. Nhưng bảo đám hài tử nhà này vui mừng, mang chút điềm tốt đi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play