CHƯƠNG 196: TÌM ĐI TÌM ĐI TÌM BẰNG HỮU
Editor: Luna Huang
“Bọn họ tìm ta làm cái gì?” Trong lòng Vu Xá Nguyệt khẽ động.
“Nói là bởi vì đại tiểu thư bị thương, phu nhân muốn gọi qua hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Sau đó liền phát hiện không thấy người, thế nào cũng tìm không ra người. Vừa rồi Ti Ti cùng Tiểu Linh đều đi hỗ trợ, ta đã cảm thấy tiểu thư có thể sẽ về, liền chờ ở chỗ này. Tiểu thư ngươi chậm một chút nữa, ta cũng nhịn không được nữa đi ra ngoài tìm người rồi.”
Trong lòng Vu Xá Nguyệt cảnh giác, “Bất quá chỉ là một lúc không phát hiện ta mà thôi, về phần gây lớn như vậy, thế nào rất sợ người khác không biết ta biến mất.”
“Phu nhân nói sợ tiểu thư cũng uống rượu trái cây, một mình rời chỗ sợ là say ngã ở địa phương nào, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm —— tiểu thư ngươi sao lại uống rượu? Rượu kia không phải là không thể uống sao?” Ngưng nhi nói xong áp sát ngửi ngửi, cũng không có vị đạo gì.
“Đương nhiên không thể uống rồi… Vu Xá Nguyệt hơi nheo mắt lại, nàng chỉ là rót một ly trưng cho có thôi. Phỏng chừng coi như là nàng không có rót rượu, những người đó cũng sẽ có lý do khác tìm đến nàng.
Cũng phải a, sân khấu kịch này đều bố trí xong, người xem trò vui làm sao sẽ không mời.
Vu Xá Nguyệt cảm giác hòa hoãn không ít, nàng đứng dậy, một bên cởi y phục bẩn vừa nói: “Trước khi ta trở về có người đến Tây viện hỏi qua ta có ở hay không?”
“Ngưng nhi đang muốn cùng tiểu thư việc này, chuyện ngày hôm nay đều có chút kỳ hoặc a.” Ngưng nhi có chút hồ nghi nói rằng: “Lúc Kim ma ma vẫn còn ở tây viện cãi nhau với ta, Anh Đào liền đã chạy tới hỏi tiểu thư có ở nhà hay không. Ta vừa nói không ở, Anh Đào cùng Kim ma ma liền nói cái gì sợ tiểu thư gặp chuyện không may a, phải nhanh tìm người a, còn có cái gì còn có cái gì toàn bộ quý phủ đều phải tìm, nhất định phải mau nói cho phu nhân và lão phu nhân chuyện tiểu thư mất tích… Phản ứng này quá khoa trương. Ta thấy rõ ràng là các nàng sớm biết rằng tiểu thư không ở, muốn nhân cơ hội bẫy rập gì! Các nàng đi rồi trong lòng ta luống cuống, liền sợ tiểu thư thật bị cái gì, ta liền gọi Ti Ti cùng Tiểu Linh ra, liền tìm hơn một canh giờ.” Dù sao trong Vân Thư viên nhiều chiêu số như vậy đều là hại tiểu thư, Ngưng nhi bây giờ suy nghĩ một chút đều thập phần nghĩ mà sợ, phải cẩn thận nhiều một chút/
Vu Xá Nguyệt tùy ý ném y phục bẩn xuống đất, trên thân trần lục tủ y phục của mình, “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận. Trái lại nha đầu ngươi gần đây lợi hại a, cư nhiên cái gì đều đoán được rồi. Chỉ cần sau này ngươi hảo hảo bảo vệ tốt chính mình, ta không có gì lo lắng.”
Vọng Thư Uyển
“Vâng…” Ngưng nhi nhìn chằm chằm sau lưng của Vu Xá Nguyệt, thần sắc có chút động dung.

” Không cần nói cho bất luận kẻ nào ta đã trở về, ngươi đi lấy chút nước đến để ta tắm, ta nói với ngươi một số việc.”
“Ai.”
——
Quần Tinh trai.
Trong phương sảnh, lão phu nhân mặt lạnh, không nói được một lời ngồi ở vị trí đầu, mà Vu Lưu Vân mắt đỏ bừng ngồi ở bên cạnh nàng nức nở. Khương Tình Tuyết nhìn nữ nhi như vậy vẻ mặt đau lòng, hầu như muốn chảy nước mắt theo.
Tiết Yến, Mạc Vân Sanh, Điền An Nhiên còn có mấy người Khương gia cũng đều đứng ở chỗ này. Mới vừa nói đã xảy ra chuyện, bọn hắn cũng đều giúp đỡ tìm nhiều lần trong tướng phủ, nhưng nhất vô sở hoạch.
Khương Tình Tuyết trấn an lão phu nhân nói: “Nương, người cũng đừng lo lắng, nha đầu này có phải đã đi ra ngoài hay không a? Nàng trước kia không phải cũng thường chạy ra ngoài chơi sao.”
Nhưng lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ bàn, “Trong nhà có khách nhân, không hiểu chuyện như thế nào đi nữa cũng không có thể đi ra ngoài vào hôm nay a! Huống hồ Lưu Vân còn… Vẫn là tìm một chút! Ta liền không tin hài tử này thật có thể có tim lớn như vậy.”
Khương Doanh thấy vậy, nắm chặt cơ hội lấy lòng nói: “Người đừng quá sinh khí, phản chính là ở nhà mình, Nguyệt nhi muội muội sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Đúng vậy tổ mẫu, người rộng lòng đi.” Vu Tịnh Hoa cũng khó được giúp Khương Doanh nói chuyện, “Tam muội muội có nhiều chủ ý, có lẽ là đang làm gì rồi.”
Vu Lưu Vân giương mắt, tội nghiệp lôi kéo ống tay áo của lão phu nhân nói: “Tổ mẫu, hay là thôi đi… Chân của ta…cũng không đau…”
Trong mắt Khương Tình Tuyết lóe lên âm ngoan, thù hai chân của nữ nhi nàng nhất định sẽ trả lại gấp đôi!

Lão phu nhân nhìn Vu Lưu Vân một mắt, thấy dáng dấp ủy khuất của nàng ngược lại là càng giận trong lòng. Chết tiệt dĩ nhiên đặt kim trong đệm, nếu như thật lòng hỏng đích tôn nữ của nàng làm sao bây giờ a!
Nếu như hôm nay không hiểu rõ Lưu Vân bị thương thế nào, nàng cũng nuốt không trôi khẩu khí này!
Mắt của Điền An Nhiên vòng vo chuyển, hiện tại chắc là thời cơ tốt hỗ trợ nói chuyện mà Lưu Vân nói, nàng cạn tiếu cười nói: “Ai, tam tiểu thư nàng có phải là sợ hay không? Nên mới trốn đi a?”
Khương Tình Tuyết thở dài một tiếng, “Làm sao sẽ sợ, bất quá chỉ là tìm nàng hỏi rõ, cũng không phải định tội, hài tử này tránh cái gì a. Phỏng chừng một lát nữa sẽ tự trở về thôi.”
Tiết Yến thấy toàn gia nói chuyện đã định Vu Xá Nguyệt thành tội nhân rồi, liền nhíu mày, tiến lên một bước nói: “Phu nhânm trước mấy người chúng ta vừa vặn cũng đều ở đây, Lưu Vân tiểu thư bị thương không quan hệ đến tam tiểu thư. Mấy người chúng ta cũng phân tích một ít người rất có hiềm nghi, mới có thể giúp Lưu Vân tiểu thư sớm ngày tìm được hung thủ.”
Trong lòng Mạc Vân Sanh rùng mình, tăng cường ở phía sau len lén đẩy hắn một chút, ý bảo hắn không nên xen mồm. Người ta có việc hỗ trợ là một chuyện, dính vào là một chuyện khác. Rất nhiều chuyện mọi người đều biết… Cũng là không nên nói.
Quả nhiên, Tiết Yến nói xong thần sắc của Khương Tình Tuyết cứng đờ, hết sức khó xử.
Vu Lưu Vân cắn răng nói: “Vậy cũng đa tạ Tiết công tử năm lần bảy lượt hỗ trợ, Lưu Vân ghi nhớ trong lòng.”
Tiết Yến mặt không thay đổi gật đầu nói: “Lưu Vân tiểu thư khách khí.”
Trong lòng Vu Lưu Vân căm tức vạn phần, họ Tiết này là xảy ra chuyện gì a! Ngày hôm nay đến tham gia yến tiệc của nàng mà lại giúp Vu Xá Nguyệt! Hắn rốt cuộc là có phải bằng hữu của đại ca hay không!
——

“Nương! Tổ mẫu!”
“Tổ mẫu.”
vongthuuyen.com
Lúc này, Vu Tử Kỳ cùng Vu Tử Minh cũng hấp tấp từ bên ngoài trở về. Lực chú ý của mọi người tạm thời bị dời đi.
Lão phu nhân nóng nảy truy vấn, “Thế nào a? Tìm được người?”
“Vẫn chưa.” Sắc mặt của Vu Tử Kỳ âm trầm nói: “Bất quá… Vừa rồi có nha hoàn nói, thấy tam muội muội đến đông viện.”
“Đông, đông viện?” Lão phu nhân thoáng chốc sắc mặt tái nhợt vạn phần, “Nàng đi vào trong đó làm gì!” Nếu trước khi nói chỉ là , hiện tại là lo lắng. Cũng không biết đến cùng lo lắng cái gì.
Vu Tử Kỳ xấu hổ lắc đầu, “Không biết… Ta ở cửa nghe nói liền lập tức tiến đến nói cho tổ mẫu, nên còn chưa qua đó kiểm tra.”
Vu Tịnh Hoa cười gượng hai tiếng, “Không phải vẫn ở tướng phủ sao, vậy không việc gì rồi…”
Vu Tử Minh thủy chung đều không nói gì, hắn phát hiện Vu Lệ Hương dĩ nhiên không ở nơi này, trong lòng có chút lo lắng…
Đại bộ phận người cũng không biết lão thái thái vì sao khẩn trương đông viện như vậy, nhưng Khương Tình Tuyết thì biết.
Nàng lo lắng lén đến bên lão phu nhân thấp giọng nói: “Nương a, Nguyệt nhi hài tử kia không có khả năng biết chuyện của người kia, càng sẽ không biết tồn tại của đông viện, vậy làm sao nói cũng không cố ý đi vào trong đó. Có thể là quỷ hồn gì quấy phá hay không, muốn bất lợi với Nguyệt nhi, mới có thể…”
Lão thái thái vốn là sắc mặt khó coi càng thêm hôi bại, thanh âm của nàng run rẩy nói: “Đừng, đừng nói mò…”
Khương Công Văn lui về phía sau hai bước đứng ở bên người huynh đệ thấp giọng rỉ tai một câu, xem ra các nhà đều có chú lịch sử đen không thể nói a.

Vu Lưu Vân đã gấp đến khóc, nàng bất chấp thương thế trên đùi, vịn cái ghế đứng lên khóc ròng nói: “Chúng ta vẫn là đi qua nhìn tam muội muội một chút đi, tuy nói đây là tướng phủ, nhưng không cho phép sai vặt tạp công nào dụng tâm nổi lên tâm tư không nên có gì rồi. Tay nghề của tam muội muội tốt như vậy, nói không chừng vật trên người cũng nhiều, chớ để bị đoạt đồ. Hơn nữa coi như là quỷ hồn quấy phá cũng không chuyện gì, làm phiền mấy vị cũng đi vào thì không sao rồi, cái quỷ gì hồn gì người xấu nào cũng không sợ a.”
“Cái này…” Lão thái thái có chút do dự, bảo người ngoài đến đông viện, nàng là lòng có lo lắng.
Nhưng mà dáng dấp lung lay sắp đổ của Vu Lưu Vân chọc người yêu thương, mấy nam tử bên kia sớm đã cong lưng rồi, mọi người đều là thấy có nhiều rận không sợ bị cắn nữa.
“Vậy… Thực sự là phiền phức các vị rồi.” Lão phu nhân thở dài vươn tay, thanh âm của nàng run run, không biết là sốt ruột hay tức giận.
Vu Tử Kỳ cùng Vu Tử Minh lập tức tiến lên đỡ.
——
Vì vậy, một đội người lớn như thế hạo hạo đãng đãng ra khỏi Quần Tinh trai, lại hạo hạo đãng đãng tới cửa đông viện.
Nơi này cỏ hoang mọc thành bụi, vừa nhìn hoang tàn vắng vẻ. Nghĩ đến đây cũng là đông viện vài chục năm, lần đầu tiên có nhiều người đồng thời đến thăm như vậy đi.
Lão phu nhân bọn họ đứng ở phía trước viện môn, Vu Tử Kỳ bước nhanh về phía trước đẩy cửa ra. Kết quả là thấy đồng tỏa treo trên cửa. Hắn nhất thời sửng sốt, đây… Tân Chỉ là thế nào khóa cửa từ bên trong?
Hơn nữa, khóa rồi làm sao tiến vào, bên trong như thế nào đi ra a? Chẳng lẽ… Là hắn đã xong việc? Nên khóa lại ý bảo viện tử trống không? Trong lòng Vu Tử Kỳ mộng, nếu là người đều mất, vậy hắn dẫn nhiều người đến đây làm quái gì?
Mấy người khác tiến lên trước, tự nhiên cũng nhìn thấy đại tỏa này. Khương Công Văn chần chờ nói: “Nơi này bị khóa, có thể không ở hay không a.”
“Cái này…” Vu Tử Kỳ ngắm nhìn bốn phía, tựa hồ là muốn nói có thể vào từ hai bên.
Kết quả Tiết Yến bỗng nhiên nói rằng: “Tường này cực cao, có chút công phu cũng không dễ vào, tam tiểu thư cũng không thể có võ nghệ cao cường, có lẽ không ở nơi này, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.”
Nghe lời của mọi người, lão phu nhân thoáng thở phào nhẹ nhõm, cánh tay túm Vu Tử Minh cũng thoáng buông lỏng không ít. Hài tử này nếu như thật tìm được ở địa phương xui xẻo như đông viện này, trong lòng nàng càng chán ghét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play