CHƯƠNG 186: CHỒN ĐẾN CHÚC TẾT RỒI

Editor: Luna Huang
Từ xưa đến nay, địa vị của thứ nữ cùng di nương đó chính là so với nô tài cao hơn một chút mà thôi, lại nói tiếp cũng chỉ là nửa chủ tử. Nửa a! Nếu là Vu Xá Nguyệt ỷ có chút danh vọng liền làm như thế, xem ra tam cô nương trong lời đồn này cũng không có tâm tính gì tốt. Chính là tài nghệ cao tới đâu, sau này cũng không thể thành hiền thê lương mẫu gì.
Các vị nam tử đều là nhận định ác danh của Vu Xá Nguyệt, liền đều chỉ trích nàng không đúng, lấy cái này để an ủi lấy lòng Vu Lưu Vân, mưu toan giành được chiếm được ghé mắt dịu dàng của băng sơn mỹ nhân.
Nhưng so với việc bọn nam tử vội vã xum xoe tự đắc lên án công khai, các cô nương im lặng không lên tiếng với chuyện này “Rõ ràng” Rất nhiều.
Có câu “Chỉ có nữ sinh mới có thể nhìn ra được nữ sinh nào giỏi”, đây đều là có đạo lý a!
Khương Doanh cùng Vu Lưu Vân chơi với nhau đến lớn, mà Điền An Nhiên từ vừa mới bắt đầu liền cùng liền ăn ý với Vu Lưu Vân. Vu Lệ Hương cùng Vu Tịnh Hoa cũng không cần nói, những năm gần đây Vu Lưu Vân mỗi ngày bày mặt lạnh với cho các nàng. Lúc này hai người này đều là âm thầm cười trộm, có thể thấy Vu Lưu Vân chẳng thèm để ý tới các nàng hiện tại cũng phải trang ủy khuất đùa giỡn tâm cơ, thực sự là cực kỳ nghèo túng.
Thứ nữ Khương gia vẫn im lặng không lên tiếng cũng lén nhìn nhau một mắt, trao đổi ánh mắt ý vị thâm trường. Cũng là nhân vật lớn lên trong viện mạc ba cổn đả, các nàng nhìn ra được, Vu Lưu Vân cùng Khương Doanh tuyệt đối đều là giống nhau.
——
Vu Tử Kỳ nhìn các huynh đệ ngày xưa đều đang vì muội muội mình tổn thương mà bất công, liền hết sức hài lòng bưng ly rượu lên nhấp một miếng. Thầm nghĩ Vu Xá Nguyệt dù cho ngươi ẩn núp không dám tới thì thế nào, cũng vẫn như cũ biến thành không đáng một đồng. Đối nghịch với huyết mạch chính thống như bọn họ, nhất định là không có kết cục tốt.
Vu Lưu Vân nghe lời nịnh hót buồn cười của những nam nhân kia thập phần thư thái, một lát sau, nàng cảm giác tiến độ lên án công khai này cũng không xê xích gì nhiều. Liền mở miệng cắt đứt lời của mọi người: “Thực sự là cảm tạ hảo ý của các vị, việc này thực sự không phải toàn bộ đều trách tam muội muội. Ta nên khiêm nhượng nhiều hơn. . .”

Khương Doanh phối hợp đỡ vai của Vu Lưu Vân thở dài nói: “Có thể để cho Lưu Vân chủ động dỗ thật đúng là hiếm thấy, thế nhưng thật thương muội muội a.”
“Lưu Vân tiểu thư người khách khí, việc này kỳ thực không cần để ở trong lòng a.”
“Đúng vậy, đều là cương thường luân lý, Lưu Vân tiểu thư không làm gì sai.”
Đuôi lông mày của Vu Lưu Vân ngả ngớn, tiếp tục thương cảm nói: “Ai, ta thật không nghĩ tới a, đây đều đi qua nhiều ngày như vậy rồi, nha đầu này còn luôn mang thù. Cứ như vậy ta thực sự là không yên lòng, không bằng. . . Các vị theo ta đi thăm nàng một chút đi. Ta thực sự không đành lòng một mình nàng buồn bực trong Tây viện. Nếu là có các vị bồi, nói không chừng nàng thấy có nhiều người, còn có thể nguyện ý nghe ta nói, giải trừ hiểu lầm với ta.”
Vọng Thư Uyển
Đoạn văn này của nàng thật thật khiết thiện không gì sánh được, ủy khuất như là một con thỏ, càng làm cho chúng nam tử khuynh mộ không ngớt, trong lòng càng dũ phát oán giận Vu Xá Nguyệt quá phận.
Vưu kì Tân Chỉ, hắn sớm đã ngồi không yên, một đôi mắt còn trực câu câu nhìn chằm chằm thân thể của Vu Lưu Vân, ngực như là có kiến đang bò một dạng, hoàn toàn quên mất hôm nay hắn là vì ai mà đến. Người thứ nhất miệng đầy đáp ứng: “Hảo hảo hảo, ngươi nói như thế nào thì như thế đó! Chúng ta đi thu thập —— đi gặp nàng một chút.”
“Phản chính cũng không xa, vậy đi xem một chút đi.” Mạc Vân Sanh cũng có chút si rồi, hắn còn nghiêng đầu quay Tiết Yến hỏi: “Các vị thấy thế nào?”
Tiết Yến vốn là một chữ đều không nói, bị hỏi như vậy, hắn cuối cùng cũng mở miệng, “Chúng ta đi là được.” Hắn đối với cô nương Vi gia này hết sức tò mò, theo số đông đi xem cũng tốt.
Những người này nhất trí, nói liền thực sự muốn đứng dậy đi thảo phạt.
Vu Tịnh Hoa nhìn quanh các vị nam tử phản ứng kịch liệt , quả thực vỗ tay ở trong lòng. Nàng trước đây thế nào không phát hiện, bản lĩnh giựt giây gạt người của Vu Lưu Vân lợi hại như vậy.

Ngẫm lại trước đây, Vu Lưu Vân luôn là hình dạng cao quý chẳng thèm đùa giỡn tiểu kỹ, mỗi ngày nổi lên bản thân thân phận đích xuất. Nhưng bây giờ, cũng chẳng phải bán nhan sắc câu dẫn nam nhân sao. Trong lòng Vu Tịnh Hoa thập phần hưng phấn, Vu Lưu Vân vì đối phó Vu Xá Nguyệt hi sinh lớn như vậy, xem ra hai đầu to này hôm nay tất có đánh một trận a.
Vu Lưu Vân được Anh Đào cùng Khương Doanh một trái một phải đỡ đứng dậy, chỉ có Anh Đào nhìn thấy trong con ngươi rũ xuống của nàng cất giấu cười khẽ. Vu Xá Nguyệt a, ngươi đã thích cuồng với ta, ta đây sẽ giúp ngươi phát triển danh tiếng không coi ai ra gì này của ngươi.
Sở dĩ nàng không hủy danh tiếng của người không được, đa đa thiểu thiểu cũng là bởi vì ghen tỵ và sợ. Vu Xá Nguyệt người này có điểm tà, tốc độ sôi sục của nàng quá nhanh. Vu Lưu Vân lo lắng vận mệnh bị lấn. Danh tiếng không bao nhiêu tiền, nhưng là cho người si mê lưu ý.
——
Mọi người rời tịch, Vu Tử Kỳ liền gọi thị nữ dẫn đường, một đám người hạo hạo đãng đãng đi đến tây viện, rất nhiều tuấn nam mỹ nữ cùng một chỗ, tràng diện thập phần đồ sộ.
Tân Chỉ là hoàng tử, là ngươi có địa vị cao nhất trong mọi người, tự nhiên do Vu Tử Kỳ bồi đi ở trước nhất. Phía sau mấy người vẫn như cũ đang nghị luận chủ đề vừa nãy.
Mạc Vân Sanh tiến tới nói nhỏ với Tiết Yến: “Ai, nếu như muội muội ta bị thứ muội khi dễ, sớm nổi giận rồi, đâu còn có thể như vậy a. Phẩm hạnh của Lưu Vân tiểu thư thực sự là quá tốt. Ai nếu là có thể may mắn thú được nàng đơn giản là phúc khí.”
Tiết Yến tựa hồ nghĩ đến sự tình không có lên tiếng, trái lại Tân Chỉ phía trước chính nhạc a nghe thấy được, hắn cũng không quay đầu lại cả tiếng cười nhạo bọn họ, “Chưa thấy qua thế diện, Mạc Vân ca tiểu nựu kia ta đùa qua rồi, chỉ thường thôi. Tân Duyệt lại tức giận hủy cả phòng, ai có thể so sánh ~”
Rất nhiều người cười theo, mà Mạc Vân Sanh bất đắc dĩ lắc đầu, đây có gì để đắc ý a. . .
Tân Chỉ đại khái là nghĩ tới chuyện gì, hắn len lén đẩy cánh tay của Vu Tử Kỳ một cái, cẩn thận nhỏ giọng nói: “Một hồi này qua đi, thẩm vấn thì thẩm vấn, huấn thế nào cũng không quan hệ, nhưng ngươi đừng quên chuyện đáp ứng ta a!”
Vu Tử Kỳ cười nói: “Bát hoàng tử, làm người phải đặt chữ tín lên đầu. Tử Kỳ còn muốn được bát hoàng tử chiếu phất.”

Cánh tay của Tân Chỉ khoác lên vai của Vu Tử Kỳ, cười hắc hắc, “Được được được, vậy là tốt rồi. Bổn hoàng tử thích muội phu như ngươi vậy ~”
Vu Tử Kỳ lúng túng cười, sau đó tránh mặt len lén xuất ngụm trọc khí. Đều là hoàng tử, nhưng chênh lệch này quá lớn a, so với thái tử Tân Chỉ kém thật là không phải là một điểm nửa điểm, còn không biết xấu hổ nhớ thương muội muội của hắn. . .
——
Vu Lưu Vân đi ở phía sau, nàng nhìn bóng lưng của những người đó âm thầm quyết định trong lòng, đợi lát nữa vừa vào tây viện, nàng tất nhiên phải thật tốt gây xích mích Vu Xá Nguyệt một chút. Đến lúc đó, chỉ cần nàng làm đúng như lời nói, nhất định có thể để cho Vu Xá Nguyệt tức đến khí cấp bại phôi. Người nọ tính tình không tốt, chắc là hết sức dễ dàng. Chỉ cần để Vu Xá Nguyệt nổi giận với mình, nhiều người như vậy ở đây, không tới một ngày nàng sẽ có tin đồn mới rồi!
Sách, ngươi đã ngươi đã danh dương tứ phương, vậy nàng nhất định sẽ hảo hảo xuất lực!
Trong lòng Điền An Nhiên có hoài nghi, bỗng nhiên đẩy Anh Đào ra tiến đến bên người Vu Lưu Vân, chất vấn nàng nói: “Lưu Vân, ngươi đến cùng có chủ ý gì a!”
Vu Lưu Vân cười lạnh một tiếng, “Đến lúc đó ngươi sẽ biết, hiện tại chỉ cần xem là được, lúc cần thiết. . . Ngươi nhớ phải giúp ta nói chuyện là được.”
Điền An Nhiên cau mày, Vu Lưu Vân càng là không nói nàng càng hiếu kỳ.
Không đợi cả đám đi tới cửa của Vân Thư viên, liền thấy khúc quanh phía trước bỗng nhiên có một nữ hài linh động yểu điệu đi tới, phía sau còn mang theo một nha đầu, hai người vừa nói vừa cười.
Nàng kia mặc quần lụa mỏng hồ lục sắc, cần cổ có chuỗi ngọc có chứa phấn tinh thạch lam sắc, một thân màu sắc trang nhã tôn lên da thập phần trắng nõn kia. Nét mặt của nàng mang theo cạn tiếu, mặt mày như tranh vẽ, thực sự là để người đã gặp qua là không quên được.
vongthuuyen.com
Đại bộ phận mọi người đang cùng vừa nói chuyện với người bên cạnh, hoặc là nhìn cảnh sắc xung quanh, trái lại đứng ở phía sau Tiết Yến là người đầu tiên thấy nàng ở rất xa. Hắn lẩm bẩm hỏi: “Tử Kỳ, vị này chính là. . .”
Vu Tử Kỳ chính nghiêng đầu nói gì đó với Tân Chỉ, hắn nghe tiếng nhìn về phía trước, liền thoáng cái ngây ngẩn cả người.

“Vu, Vu Xá Nguyệt?” Trong mắt Tân Chỉ chợt lóe ra quang mang không rõ, có thể nhìn ra hôm nay Vu Xá Nguyệt cố ý ăn diện. Không thể không nói. . . Tiểu dáng dấp này, thực sự quá vào mắt hắn!
Mọi người ba ba hai hai cũng đều dừng bước, trong lòng một mảnh hoạt kê, vậy làm sao. . . Không đợi bọn họ qua đó tìm, người dĩ nhiên là tự đến?
Vu Xá Nguyệt là xa xa đã nhìn thấy rất nhiều người đều nhìn mình, liền bước nhanh hơn đi đến. Lưu tô trên đầu nàng của nàng theo động tác lay động, cả người cũng khả ái hoạt bát. Chỉ là loại khả ái này, trong mắt một số người chỉ là dữ tợn cùng hung ác độc địa.
Vu Lưu Vân bỏ qua Điền An Nhiên cùng Khương Doanh ở hai bên trái phải, tiến lên hai bước, kinh ngạc hỏi nàng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Vu Xá Nguyệt dừng bước, cười khanh khách nói: “Nghe ngữ khí này của đại tỷ, giống như ta không nên tới? Không phải là đại tỷ tỷ gọi ta sao?”
Những lời này là một chút liền làm Vu Lưu Vân nghẹn.
Mà Anh Đào vốn có đắc ý trong lòng, nàng chỉ cảm thấy nhiều người như vậy Vu Xá Nguyệt tuyệt tuyệt đối là phải mất thể diện. Lại thình lình nàng nói như thế, hoàn toàn xuất hồ ý liêu, thoáng chốc sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Vu Xá Nguyệt nói xong rồi lập tức chuyển hướng mọi người, rất là quy củ cúi người hành lễ nói: “Hôm nay Nguyệt nhi dậy muộn chút, nên ăn mặc thật sự là quá mức tùy tiện bất nhã. Lúc này mới để Ngưng nhi thu thập một chút cho ta. Đã tới chậm thực sự là có lỗi, Nguyệt nhi bồi lễ với các vị.”
Giọng nói của nàng dịu dàng ngọt ngào, trong động tác quy củ còn mang theo chút đẹp đẽ, toàn bộ chính là một tiểu cô nương ngây thơ rực rỡ, hoàn toàn không thấy một chút “Cuồng ngạo khí”. Rất nhiều người lúc nãy công khai lên án nàng, vào thời khắc này trái lại cảm thấy cô nương này rất bình dị gần gũi.
Vu Lưu Vân biết chân diện mục của Vu Xá Nguyệt, thấy nàng làm ra vẻ này lập tức có lửa trong lòng.
Tân Chỉ không đứng đắn tiến lên một bước đùa giỡn nàng, “Ai nha, thực sự là vài ngày không gặp liền thay đổi hình dạng ~”
Vu Xá Nguyệt trách một bước, tách tay của Tân Chỉ ra.
“Ngươi không phải nói ngươi không đến sao? Thế nào bỗng nhiên lại tới, chẳng lẽ là biết sai rồi?” Tức giận trên mặt Vu Tử Kỳ đã có chút không giấu được, hắn là cảm thấy có chút mất mặt, dù sao mới vừa nói nàng xong. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play