CHƯƠNG 156: PHONG NGUYỆT TRƯỜNG SỞ CAO NHẤT

Editor: Luna Huang

Nếu là nữ tử thông thường, phỏng chừng đã bị những lời này của Hàn Y lừa tìm không được lồi về, thế nhưng Vu Xá Nguyệt nàng là không thuộc về bộ phận đó a…
Nên, nàng vẫn là hờ hững thốt ra, “Chúng ta vốn có cũng không quen biết a.”
“…” Hàn Y bị nàng làm nghẹn chính làá khẩu không trả lời được, vốn có muốn mời nàng cùng tiến lên ngồi một chút, lời cũng nói không ra miệng.
Đoan Mộc Thanh Hàn rốt cục không nhịn cười được, vừa rồi còn cùng hắn ầm ĩđến cùng ai là ngươi của ai, bây giờ còn không phải là bị cô nương nhân gia ném đến một chút mặt mũi cũng không còn sao.
Vu Xá Nguyệt mù mờ nhìn Đoan Mộc Thanh Hàn, mà Hàn Y đương nhiên biết Đoan Mộc Thanh Hàn đang cười cái gì, hắn lúng túng dàn xếp nói: “Vậy, vậy ngươi là muốn đi đâu a?”
Vu Xá Nguyệt hỏi ngược một câu, “Hàn thế tử có việc gì? Câu nói này chính làám chỉ mắc mớ gì tới ngươi ~
Đoan Mộc Thanh Hàn rốt cục không nhịn nổi, hắn quay đầu đi không tiếng động cười to, Vu Xá Nguyệt càng mù mờ, làm sao vậy?
“Ai..” Hàn Y thực sự là cảm giác mặt cũng đều mất hết, thầm nghĩđại tỷ người chớ xé nữa, còn xé hắn thực sự không ngốc đầu lên được… Hắn đã thật lâu không có loại tình cảnh bị người cười ngạo này rồi 囧.
Vu Xá Nguyệt chính muốn nói một câu không có chuyện gì ta đi trước, Hàn Y liền chen lấn một khuôn mặt tươi cười, hắn chỉ vào cửa phía sau nói: “Gặp nhau chính là duyên phận, tiểu nha đầu nếu có thì giờ rãnh, không ngại vào tiểu điếm của ta ngồi một chút?
Ngưng nhi nhìn “Tiểu điếm” của hắn kinh ngạc há to miệng, Vu Xá Nguyệt cũng là nhãn tình sáng lên, ngạc nhiên hỏi: “Điếm của ngươi? Xuy Tuyết các?”

Hàn Y cảm giác hấp dẫn, hắn tà tà cười, “Đúng vậy, có hứng thú?”
“Có mỹ nữ?”
“Có!!”
Nhưng mà, hưng phấn ngắn ngủi của Vu Xá Nguyệt qua đi, lại là do dự chốc lát.
Ai… Nàng không biết Hàn Y rốt cuộc là an tâm tư gì a! Nếu là tùy tiện qua đó nhất định sẽ bị mưu hại. Ở thế giới này vũ lực càng tốt càng có thể trực tiếp xưng vương, nàng một chút cũng không qua loa, nếu không mạng nhỏ lại tùy tiện bị lấy đi rồi… Nàng chẳng phải là trọng sinh lãng phí sao.
Nên, Vu Xá Nguyệt kinh qua nội tâm thiên nhân giao chiến, vẫn là cẩn thận cự tuyệt nói: “Thôi đi, nào có nữ hài tửđến thanh lâu, vậy không tốt lắm a ~ đa tạ hảo ý của Hàn thế tử rồi.” Mặc dùđạo lý này nàng cũng hiểu, nhưng nàng vẫn là rất thất vọng a, thật là nhớ muốn vào thanh lâu nga…
“…”
Thật là khóc không ra nước mắt, rõ ràng trước còn rất hưng phấn hỏi hắn có mỹ nữ hay không, thế nào đảo mắt viện một lý do qua loa cho có như thế! Ngự Cảnh rốt cuộc là thế nào trò chuyện với người này?
Hắn thở dài hỏi, “Tiểu nha đầu, hai ta có cừu oán?”
“Vì sao nói như vậy?” Vu Xá Nguyệt cảm thấy cóđiểm không giải thích được. Không, Hàn Y cùng người nam nhân bên cạnh hắn, đều là không giải thích được. Nàng nghĩ tới những người này, bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Hàn Y thập phần bất đắc dĩ, hắn đang muốn quay đầu lại mắng Đoan Mộc Thanh Hàn bảo hắn đừng cười nữa, lúc quay đầu trong nháy mắt chợt thoáng nhìn, ánh mắt của Vu Xá Nguyệt chính nhìn Xuy Tuyết các, nhất phó hiếu kỳ dáng dấp hướng tới.
Như vậy, Hàn Y yếu ớt thở dài nói: “Tiểu nha đầu, nếu thích liền đi theo ta, ta đây một lão bản ở chỗ này, ngươi không phải là muốn đến chỗđối diện ăn cơm chứ?”
Tiểu cô nương này a… Rõ ràng rất thích Xuy Tuyết các, vẫn còn lo lắng cho mình có mưu đồ gây rối, cứng rắn nín không chịu đi, nàng đây cũng quá cẩn thận đi? Hay là nói hắn là người xấu?

Vu Xá Nguyệt chần chờ một chút, nàng mím môi, vẫn là trực tiếp hỏi ra lời, “Vậy Hàn thế tử có mục đích gì? Thế tử vẫn là sớm nói đi, nếu là ta làm không được, vẫn là không đi.”
Nào có người sẽ vô duyên vô cốđối tốt với ngươi, trên đường cái đụng phải liền muốn mời ngươi ăn cơm? Hết thảy đều là có lý do, điểm này từ trên người Ngự Cảnh nàng đã nhìn ra ~
Nếu làđối phương yêu cầu quá cao, nàng làm không được, vậy chỉ có thể cự tuyệt từ lúc đầu.
Đoan Mộc Thanh Hàn ngừng cười, trong lòng Hàn Y ngừng lại, tiểu nha đầu này cho tới bây giờđều là như vậy sao? Giọng nói của hắn ôn hòa rất nhiều: “Chỉ là cùng ngươi nói một chút mà thôi, không có gì muốn ngươi làm, đi thôi.”
Vu Xá Nguyệt rốt cục gật đầu, theo hai người kia đi đến Xuy Tuyết các.
——
Vừa vào đại môn XuyTuyết các, lập tức liền có sai vặt ấc tới đón tiếp. Hàn Y xua tay bảo bọn hắn xuống phía dưới, hắn muốn tự chiêu đãi Vu Xá Nguyệt.
Lúc Vu Xá Nguyệt thấy hoàn cảnh bên trong Xuy Tuyết các, nàng liền biết, thanh lâu chân chính của cổđại này chính là cùng ô yên chướng khí như trong kịch truyền hình hoàn toàn khác.
Rất nhiều thanh lâu trong TV là kỹ viện tuyệt đối, các nữ nhân đều mặc y phục diễm tục bại lộ, nùng trang đưa đôi tay diễm mạt nhỏ bé vẫy gọi khách quan. Màởđây, ưu nhã càng giống như là một quán trà.
Từ doanh nghiệp bình thường ban ngày là có thểđã nhìn ra. Hai ba công tử lão gia đang uống trà rượu, đại bộ phận đều là có nữ tử bồi bên thân. Có người đến đây còn có thể chỉ vìđợi nghe một điệu hát nhỏ, bên người vẫn chưa vải cô nương cùng đi.
Giữa đại sảnh tầng trệt có cái đài, trên đài có một nữ tử khẽ khảy cổ cầm. Xung quanh thang lầu đều có chuỗi đèn lồng đạm sắc, rất nhiều bình phong ngăn lại tạo như gian nhàm không biết bên trong có người hay không.
Ởđây không có người nói chuyện cả tiếng ầm ỷ, đều nhẹ giọng.
Ngưng nhi từ lúc vào cửa cũng có chút ngạc nhiên, đây… Cùng nàng tưởng tượng quá khác rồi

Hàn Y nghiêng đầu hỏi Vu Xá Nguyệt: “Thế nào, nơi này của ta thế nào.”
Vu Xá Nguyệt mới lạ nhìn xung quanh nói: “Thực sự là trang nhã rất khác biệt, cách cục không sai, vô sự qua đây uống một ngụm trà nghe một chút khúc, khẳng định phi thường thoải mái.”
Nàng cư nhiên dùng cái chữ thoải mái này, Hàn Y lại lấy phiến che miệng, hắn lộ ra một đôi mắt tà mị cười, “Đa tạ khích lệ, Long Phục đệ nhất xảo thủ khen cách cục của ta tốt, ta còn có chút thụ sủng nhược kinh.”
Đoan Mộc Thanh Hàn vẫn im lặng không lên tiếng đánh giá Vu Xá Nguyệt, hắn nghe câu này của Hàn Y, nhìn về phía Vu Xá Nguyệt con ngươi chính là căng thẳng. Cho nên nói, nàng lại chính là…
“Hàn thế tử chớ cười nhạo ta.” Vu Xá Nguyệt đối với xưng hô của hắn hoàn toàn không có xem như là cái gì.
Khóe miệng của Hàn Y lệch, cười xấu xa nói: “Ta không cười nhạo a, xem ra ngươi còn chưa biết danh tiếng của mình.”
“Ta…” Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên, nàng hình như là chưa nghĩ qua.
——
Mấy người đi tới cửa một căn phòng tận cùng bên trong tầng cao nhất, Hàn Y tự mình tiến lên đẩy cửa ra, dùng tay làm dấu mời nói: “Các vị, mời vào, đây là nhã gian giáp tự nhất hào.”
Sau khi Vu Xá Nguyệt đi vào lại là kinh hô một tiếng, “Hàn thế tử thật là có tiền a!”
Trong nhã gian này, tuyệt đối đều làđồ tốt a!
Hai mắt của Vu Xá Nguyệt tỏa ánh sáng, gia cụ kia là dùng tiểu diệp tửđàn nam hải huang hoa lê tự nhiên không cần nói, bên tường có một tiểu lư hương trên cái băng cao a! Nhan sắc văn lộđẹp mắt như là vẽ vậy, trong lư dâng lên yên vụ tế tế, rất cóý tứ hàm xúc của tiên cảnh.
Trên bàn bày bình rượu hồng dứu tế cao, hai bên trái phải bình còn có các trản hồng lưu ly nhỏ vành miệng mạ vàng.
Quan trọng nhất là, một đạo bình phong thật dài, cóđồán thược dược cùng trúc tương phi trên tơ mỏng, trúc tương phi cứng cáp thay đổi dần, thược dược còn có viền vàng, xem ra là lúc thêu dùng kim tuyến.
Nói đến tơ, theo tài liệu nói cũng không đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng thủ nghệ này tuyệt đối là nhất đẳng a! Hơn nữa người không biết về hàng hóa có thể nhận sai tơ thêu cùng thêu hoa tầm thường. ( tuy rằng thêu hoa cũng có giá trên trời, thế nhưng so với trình độ của tơ thêu có thể là giá trên trời trong giá trên trời).
Hai mắt của Vu Xá Nguyệt sáng lên bước vào, cả người đều sôi trào, tranh chữ danh gia trên tường, bút lông sói đặt trên bàn nhỏ… Trong phòng này tất cả mọi thứ cư nhiên đều là quý nhất tốt nhất! Nàng thập phần hưng phấn nhìn chung quanh, có nhịn không được cầm lên sờ sờ.

Cái này cũng không thể trách nàng nhìn không quen mắt, rất nhiều đồ trong phòng này đều là tuyệt phẩm, tuy rằng toàn bộ nàng đều biết, nhưng là bởi vì quá mức quý giá, kiếp trước thậm chíđều không có cơ hội sờ qua, khi đó dùng nhiều nhất vẫn là chất liệu nhân công hợp thành.
Một nhã gian này trang hoàng quý trọng như vậy, một Xuy Tuyết các lớn như vậy, tầng lầu này nhiều nhã gian như vậy… Trời ạ!
Đoan Mộc Thanh Hàn nhìn dáng vẻ cao hứng kích động của Vu Xá Nguyệt, trái lại không có cảm thấy hư vinh, mà là trong lòng sinh ra một loại ý niệm “Quả nhiên biết hàng”.
Tiểu thư cô nương thông thường tuy rằng cũng biết các thứ tốt, nhưng căn bản sẽ không mắt sắc như vậy có thể trong thời gian ngắn nhìn ra được. Chỉ có người chân chính hiểu biết người mới có thể rõ ràng như vậy. Nếu như nói Ngự Cảnh là cùng tiểu cô nương như vậy lăn lộn cùng một chỗ, vậy hắn tin tưởng.
Hàn Y không có nhắc nhở cái gì, mà là chờ Vu Xá Nguyệt chạy một vòng xem xong tất cả, lúc này mới lên tiếng gọi thị nữ mang rượu tới.
Sau khi ba người ngồi xuống, Ngưng nhi đứng ở bên bình phong.
Hàn Y cười xấu xa nói với Vu Xá Nguyệt: “Ta nơi nào có tiền, vị này mới tương đối có tiền ~” Hắn chỉ chỉĐoan Mộc Thanh Hàn, “Vị này là bằng hữu ta, Thanh Hàn.”
Được Hàn Y chính thức giới thiệu, Vu Xá Nguyệt cùng Đoan Mộc Thanh Hàn đều gật đầu với nhau một cái.
“Tiền của hắn, nhiều nha. . .” Hàn Y khoa trương dùng phiến chống gò má, né tránh Đoan Mộc Thanh Hàn nhỏ giọng nói với Vu Xá Nguyệt: “Điếm của ta đây so với hắn như cửu ngưu nhất mão vậy, không đáng nhắc đến.”
Vu Xá Nguyệt: “. . .”
Đoan Mộc Thanh Hàn liếc Hàn Y một mắt lạnh lùng nói: “Hàn thế tử nhìn nghèo, chẳng qua là bởi vì keo kiệt mà thoi.”
Ba người một bên vui chơi giải trí một bên tùy ý trò chuyện, nói đều là lời râu ria. Thái độ làm người của Đoan Mộc Thanh Hàn tương đối lạnh lùng, ngoại trừ cười lúc ở ngoài ra, đều là diện vô biểu tình, nói rất ít. Vu Xá Nguyệt lại suy tính sự tình, nên, trong bữa tiệc trên cơ bản đều làđang nghe Hàn Y nói liên miên.
Ở trong lòng Vu Xá Nguyệt đánh giáđộ cao lãnh, Vu Lưu Vân thứ ba, Thanh Hàn chính là thứ nhất. Nếu là so độ nói nhiều, vậy chỉ có Hàn Y trúng cử, căn bản không có người khác.
Nếu nói làđến Hàn Y. . . Thật đúng là kỳ quái, rõ ràng quyền cao chức trọng, giữa bọn họ lần đầu tiên tiếp xúc riêng tư cư nhiên không có chút giá, còn, còn lĩnh bằng hữu? Hai người hình như thủy hỏa bất dung, là bằng hữu sao?
Trước mặt Ngự Cảnh hắn như là một người chỉ biết đùa cợt, trước mặt Vu Xá Nguyệt như là người nói nhiều. Lúc này Vu Xá Nguyệt có chút hoài nghi, tiểu tử này là không phải làđã từng lưu lạc dân gian sau đó mới được nhặt về chứ? Bằng không thế nào “Thân dân” Như thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play