CHƯƠNG 15: BÀN TÍNH NHƯ Ý

Editor: Luna Huang

Tâm tư của Vu Xá Nguyệt cũng là thiên hồi vạn chuyển. Trực tiếp dùng võ lực đánh không lại, như vậy dùng chiến thuật? Tướng phủ này có thể mượn được sức của ai a?
Tế Vũ hiên.
Mạnh di nương sáng sớm thức dậy dỗ Vu Tịnh Hoa ăn thêm hai miếng, nhưng Vu Tịnh Hoa đối với chuyện ngày hôm qua lòng còn sợ hãi, chỉ nhìn cháo hoa một mắt ác tâm không muốn nhìn tiếp.
Mạnh di nương thở dài, nhìn nữ nhi nàng xem như bảo bối biến thành dạng gì “Tối hôm qua ngươi không ăn, sáng nay nếu không nếu không thân thể không tốt đâu.”
Vu Tịnh Hoa cau mày “Nhưng ta nhìn liền ác tâm, ai nha di nương ta nuốt không trôi khẩu khí này a!”

“Di nương so với ngươi còn nuốt không trôi khẩu khí này hơn, ngươi chờ một chút, lập tức di nương lĩnh ngươi thu thập đám tiểu tiện nhân kia.”
Ngẫm lại ngày hôm qua nữ nhi của nàng lại bị. . . Mạnh di nương đau đến mức tức ngực, nháo tâm không ngủ a. Xuân Đào kia cũng là đáng trách, bản thân chịu thiệt Vu Xá Nguyệt còn gọi Tịnh Hoa đến báo thù cho nàng.
Nhưng nhìn trên người Xuân Đào cũng là một mảnh xanh mảnh tím sưng to, nếu đánh nữa thì sống không được, không thể làm gì khác hơn là phạt hai tháng nguyệt ngân của nàng. Như vậy nhưng cũng căn bản không thể giải hận, Mạnh di nương đều hận không thể treo ngược lên Vu Xá Nguyệt lên lột da!
Lúc này Thanh Hạnh bỗng nhiên đẩy cửa tiến đến, nàng xoay người đóng cửa lại, lúc này mới tiến lên đây thấp giọng nói “Nhị phu nhân, sáng sớm hôm nay Kim ma ma của đại viện đến tây viện. Sau đó lại đến chỗ Liễu thị.”
Trong lòng Mạnh di nương vui vẻ, mắc câu dĩ nhiên là người của đại phòng! “Vậy bây giờ thì sao? Người về chưa?”
“Nô tỳ thấy Kim ma ma vào cửa Hà Diệp hiên trở về rồi, lúc này chắc là đã về chỗ đại phu nhân.”
Mạnh di nương khoát tay một cái nói “Ta đã biết, ngươi đi xuống đi, không cần quan sát nữa.”
“Vâng.”
Thanh Hạnh ly khai, Vu Tinh Hoa liền đẩy chén cháo trước mặt ra vội vàng nói “Thế nào? Có đúng Vu Lưu Vân các nàng làm hay không?”
(Luna: Giải thích một chút, tác giả lúc ghi Vu Tinh Hoa-巫精华 lát lại Vu Tịnh Hoa-巫靖华, ta cũng không biết bà này tên gì nữa @@ không phải ta ghi sai đâu nha.)
Mạnh di nương âm lãnh cười “Có đúng là Vu Lưu Vân hay không ta không biết, phản chính không phải là Vu Lệ Hương.”
“Đây là vì sao?”
“Ngươi nghĩ a, Vu Lệ Hương tính tình kia, nàng muốn xui khiến kẻ ngu si kia làm chuyện gì, vậy có nhất định sẽ đứng xa xa nhìn hay không. Tiểu ni tử kia tâm nhãn nhiều, lại muốn xem cuộc vui lại sợ bị liên luỵ. Nàng còn có thể có tâm tư đến trước mặt Vu Lưu Vân cười trên nỗi đâu của người khác?”
“Vậy. . .”
Trong lòng Mạnh di nương lại là một trận bất đắc dĩ, nữ nhi này của nàng chính là được bảo vệ quá tốt, chịu thiệt liền rối loạn đầu trận tuyến. “Phản chính Vu Xá Nguyệt là nhất định phải thu thập, có thể kéo một người xuống nước thì kéo một người xuống nước. Ngươi ăn chén cháo này, chút nữa chúng ta đến chỗ lão phu nhân tâm sự chuyện ngày hôm qua.”

Vu Tịnh Hoa vẫn chưa mừng rỡ, có chút lo lắng nói “Di nương là muốn cậy Vu Lưu Vân? Tổ mẫu thích Vu Lưu Vân nhất, hữu dụng sao?”
“Ai ~ ngươi không thể nhìn như vậy, ngươi nfhĩ tổ mẫu thích Vu Lưu Vân, vậy chuyện này sẽ không làm sáng tỏ sao. Như vậy, ngươi cũng không có thể moi không ít thứ tốt rồi.”
Vu Tịnh Hoa nghĩ cũng phải a, tổ mẫu thích che chở Vu Lưu Vân, như vậy thỉ chậu này liền đập cho nàng. Đến lúc đó tổ mẫu không riêng muốn tự móc tiền túi trấn an nàng, nói không chính xác còn có thành kiến với Vu Lưu Vân. Phản chính quay đầu lại đi thu thập Vu Xá Nguyệt, kẻ ngu si kia sống yên ổn nhất thời nửa khắc lại có cái gì đâu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Vu Tịnh Hoa thư thái một chút, cầm lấy chén cháo ăn hai cái.
Vừa ra đến trước cửa, Mạnh di nương cố ý thoa chút phấn cho Vu Tịnh Hoa, để cho nàng thay đổi y phục thiển sắc, sắc mặt có vẻ càng thêm tái nhợt, môi không có chút máu.
Hai mẫu nữ không có Thanh Hạnh, mà là mang Xuân Đào cả người đều đau theo. Một đường đi tới cửa Quần Tinh trai, các nàng đã nhìn thấy đại nha hoàn của lão phu nhân Liên Diệp, chính đón đại phu vào cửa.
Mạnh di nương bước nhanh về phía trước kéo tay của Liên Diệp, mặt lộ vẻ lo lắng hỏi “Liên Diệp a, lão phu nhân là không thoải mái sao?”
Liên Diệp liếc nhìn Mạnh di nương, lộ ra cười nhạt thỏa đáng “Lão phu nhân không có chuyện gì, là bát hoàng tử bị thương ở cửa.”
Mạnh di nương có chút vô cùng kinh ngạc “Bát hoàng tử đến nhất định là từ hôn đi, vậy làm sao sẽ bị thương?” Thế nào hai ngày này cùng Vu Xá Nguyệt có chút quan hệ xảy ra chuyện? Thực sự là tà môn. . .
Liên Diệp bất đắc dĩ nói “Ai, bát hoàng tử ở cửa cùng tam tiểu thư cải vả, bị thị vệ ngộ thương rồi. Vừa lúc lão phu nhân nghe nói bát hoàng tử đến, đã bảo người mời đến viện mình. Lão gia cùng phu nhân cũng đều ở bên trong.”

Vu Tịnh Hoa ở một bên vấn “Chúng ta đi vào đi vào không?”
“Cũng đi tới cửa rồi, vào đi thôi.” Mạnh di nương cười cười với Liên Diệp, kéo Vu Tịnh Hoa đi vào trong.
Vu Tịnh Hoa quay đầu lại nhìn Liên Diệp một chút muốn nói lại thôi, quay đầu thấp giọng nói với Mạnh di nương “Xem ra kẻ ngu si kia là thật điên rồi! Trách không được ngày hôm qua như chó điên một dạng!”
“Cái loại người chết cũng không người nhìn như nàng này, lại còn cùng bát hoàng tử nháo, quả thật là chán sống. Lúc này chúng ta vào đi thôi nhắc chuyện ngày hôm qua, ngươi sẽ hả giận.”
Vu Tịnh Hoa liên tục gật đầu.
Trong lòng Mạnh di nương bình tĩnh không ít, thế cục này, kẻ ngu si kia không chết cũng mất lớp da.
Mạnh di nương dẫn Vu Tịnh Hoa vừa vào cửa, chỉ thấy lão phu nhân mặt lạnh ngồi ở phía trên nhắm mắt dưỡng thần, đại phu nhân mang theo Vu Lưu Vân ngồi ở vị trí tay trái một uống trà một nhìn tay, căn bản không để ý tới người bên ngoài. Mà Liễu thị cùng Vu Lệ Hương, Triệu thị cùng Vu Âm Nhi còn lại là đứng ở bên cạnh, trong ánh mắt đối diện nhau có bao hàm thâm ý.
Vu Hàn Thiên đang đạc bộ, thoạt nhìn sắc mặt tái xanh hổn hển. Phòng trong cũng vẫn truyền đến đau kêu của Tân Chỉ, phỏng chừng đại phu bị Tân Chỉ quát lớn luống cuống tay chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play