CHƯƠNG 149: QUÂN ĐỊCH CÒN NĂM GIÂY NỮA ĐẾN CHIẾN TRƯỜNG

Editor: Luna Huang

Ngự Cảnh… Người như hắn còn có hồng nhan tri kỷ?
“Nga, ta, ta thử xem… Nếu là có thể thành, liền tìm ngươi.” Vu Xá Nguyệt nháy mắt mấy cái, toàn bộ mặt đều không lộ vẻ gì, nháo nửa ngày tính của Ngự Cảnh hướng bình thường?
A Ly nhìn biểu tình ngốc lăng của Vu Xá Nguyệt, trong lòng còn có chút tâm không đành lòng. Bất quá không có biện pháp, hắn đây là vì tốt cho chủ tử cùng Vô Mộng công chúa. Sớm một chút để Vu tam tiểu thư biết chủ tửđã có người trong lòng, cũng miễn cho sau này Vu tam tiểu thư quấn quít lấy chủ tử gặp phải phiền phức.
Tuy rằng hắn chưa nói qua tình ái, nhưng ít ra biết, rất nhiều chuyện sớm nên chặt đứt thì sớm giải thoát. A Ly vội vã nói câu cáo từ, sau đó theo cửa sổ bay ra ngoài.
Vu Xá Nguyệt đứng trước cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn một chút, sau đóđóng cửa sổ.
Sáng sớm ngày kế tiếp, khi Vu Xá Nguyệt tỉnh lại phát hiện trời vừa tảng sáng —— nàng dậy quá sớm.
Vốn có nàng là trở mình dựđịnh ngủ tiếp, ai biết lúc tỉnh sẽ lại không ngủđược nữa. Tối hôm qua Vu Xá Nguyệt còn tin tưởng vững chắc bản thân sáng nay sẽ dậy không nổi, kết quả sự thực chứng minh, người có tâm sự mệt mỏi nữa cũng căn bản không có căn bản không có biện pháp ngủ tiếp.
Nàng nằm một hồi muốn cứng rắn ngủ, thế nhưng càng nằm càng có tinh thần, cuối cùng chỉ có thể thở dài, đứng lên mặc quần áo.

Rửa mặt chải đầu trang phục qua đi, Vu Xá Nguyệt như cũ là muốn đi ra cửa thỉnh an lão phu nhân. Lúc nàng đến Quần Tinh trai là lúc lão thái thái phải ăn điểm tâm, cho nên liền cho nên liền tự nhiên mà theo.
Ngày hôm nay lão thái thái tâm tình vui vẻ, khẩu vị không tệ, hơn nữa Vu Xá Nguyệt dùng sức nói đùa, hai người trên bàn cơm cười cười nói nói hơn nửa ngày cũng chưa ăn xong.
Vu Xá Nguyệt ở Quần Tinh trai ngây người hơn nửa canh giờ, mấy cô nương mới lục tục chạy tới.
Ngày hôm nay ngoại trừ Vu Âm Nhi không có tới ( có lẽ là bởi vì mặt bị thương) ra, Vu Lưu Vân đến cuối cùng. Nhưng kỳ thực đây đã là rất không dễ dàng, đối với loại cao ngạo như Vu Lưu Vân này? Chẳng thèm nịnh bợ? Phản chính chính là người không thường xuyên đến mà nói, đó chính là khó cóđược.
Tảo thiện qua đi, lão thái thái để bọn nha hoàn hầu hạ súc miệng, lau miệng. Sau đó, nàng nhìn mấy cô nương trông mòn con mắt phía dưới, liền chuẩn bị bắt đầu luận công ban thưởng.
Quả nhiênm trước hết lão thái thái nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, Nàng hết sức hài lòng nói: “Chuyện hôm qua ta cũng có nghe nói, biểu hiện của Nguyệt nhi không tệ a, vì tướng phủ tranh quang.”
Mặt của Vu Xá Nguyệt thoáng cái đỏ lên, nàng xấu hổ cười nói: “Đều là bởi vì tổ mẫu dạy tốt nha ~”
Lão phu nhân nghe xong liền oán trách nàng, “Ngươi, tổ mẫu lúc nào dạy ngươi vẽ.”
“Tổ mẫu dạy không phải vẽ, mà là kỹ xảo nói cùng làm người ~ bằng không Nguyệt nhi cũng không biết làm sao giới thiệu hạ lễ kia.” Vu Xá Nguyệt nói thập phần tự nhiên, hình như thực sự là có chuyện như vậy.
Mặc dù lão thái thái biết đã là lời nói đối của nàng, vẫn là không nhịn được vui vẻ. Miệng lưỡi của nha đầu này biết nói như vậy, cho người không có cách nào không thích.
Một bên Vu Lưu Vân mặt lạnh, từ sáng sớm qua đây sắc mặt cực kém —— nàng đương nhiên là không cam lòng.
Trước đây vô luận có chuyện gì, lão phu nhân cũng làđề cập cái tốt của nàng trước, đồ tốt nhất cũng là cho nàng. Nhưng lần này, người thứ nhất cư nhiên đổi thành Vu Xá Nguyệt? Ghê tởm, nàng cũng sắp tức chết rồi! Từ lúc đầu óc Vu Xá Nguyệt tốt lên, quy chế của nàng thực sự là càng ngày càng kém hơn.

Vu Lưu Vân cau mày, thập phần cứng rắn chen vào một câu, “Nếu như vậy, thọ lễ của tổ mẫu thế nào không thấy ngươi tặng đồ tốt như vậy.”
Vu Xá Nguyệt vừa nghe giọng của Vu Lưu Vân, lập tức không nhịn cười được, không nghĩ tới a ~ trước đây thoạt nhìn Vu Lưu Vân chẳng thèm tranh đấu, hôm nay cư nhiên cũng theo học được kỳ quái, giáp thương đái bổng.
Như vậy, là nên nói nàng thay đổi tính tình, hay là nên nàng rốt cục dùng diện mục vốn có kỳ nhân rồi?
Vu Tịnh Hoa là không sợ nhất chuyện lớn nhất trong tất cả mọi người, mặc kệ ai hận ai, nàng cũng có thể bật người hát đệm. Nên không đợi Vu Xá Nguyệt ứng đối, nàng liền cướp lời nói: “Ai, đại tỷ tỷ cần gì phải hỏi cái này a, bách hoa yến trọng yếu như vậy, tặng hoàng thượng thái hậu tốt nhất cũng là nên. Như ngươi vậy hỏi thếđó không phải là chọc tổ mẫu thương tâm sao.”
Vu Lưu Vân cười nhạo, “Nói cũng phải.”
Lão thái thái trước là chưa cảm thấy mộc điểu biết bay kém hơn bức họa thần lộc, nhưng bây giờ nghe các nàng vừa nhắc tới như thế…Hình như bức họa thần lộc so với mộc điểu tốt hơn chút a.
Vu Xá Nguyệt thấy sắc mặt của lão thái thái sai sai, liền không đểý hai người này, mà là tiến tới lôi kéo tay của lão phu nhân nũng nịu, “Tổ mẫu ~ cái kia là lần đầu tiên Nguyệt nhi vẽ, vốn tưởng rằng hỏng rồi, ai biết dĩ nhiên sẽ dễ nhìn như vậy. Bất quá ta học xong cách vẽ a, hai ngày này ta vẽ một bức họa cho tổ mẫu cóđược hay không a ~”
Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lưu Vân thấy nàng cư nhiên ứng đối, đều là giận dử bỉu môi một cái, ở trong lòng thầm mắng không ngớt.
Lão thái thái vừa nghe tâm tình lại khoan khoái, nàng thập phần cưng chìu nhìn Vu Xá Nguyệt, vừa cười vừa nói: “Ai yêu, ngươi cũng vẽ cho ta, đến lúc đó Quần Tinh trai lại xuất hiện hai lão thái thái, ta xem các ngươi làm sao a.”
Vu Xá Nguyệt nghiên đầu bắt đầu phẫn khảái, “Làm sao có thể a ~ dù cho thật xuất hiện người giả mạo tổ mẫu, ta cũng một mắt là có thể nhìn ra ~ Nguyệt nhi biết vẽ như thế, nhất định có thể nhận ra giả.”
“Ngươi nha.” Lão phu nhân thấy nàng biết chọc người vui vẻ như vậy, nhịn không được dùng dùng tay kia điểm chóp mũi của Vu Xá Nguyệt một cái.

Vu Lưu Vân ở bên kia kiền ba ba đợi một lát, nhưng lão thái thái này cư nhiên thân cận không dứt với Vu Xá Nguyệt, vẫn luôn không đểý tới mình. Tính tình của Vu Lưu Vân lại không nhẫn nại được, nàng hận không thể xông lên vứt cho Vu Xá Nguyệt hai cái tát.
Nàng chưa kịp nàng chưa kịp thực sự hành động, chuyện càng làm cho nàng không nhẫn nại được xảy ra.
Lão thái thái nắm tay của Vu Xá Nguyệt nói: “Bách hoa yến là lễ lớn trong cung, các ngươi biểu hiện cũng không tệ, tổ mẫu thật cao hứng. Phàm là xuất lực cho tướng phủ ta đều là hảo hài tử, tổ mẫu cũng có cái muốn tưởng thưởng các ngươi. Nguyệt nhi a, trong khoảng thời gian này ngươi ở tây viện có quen không, xem còn thiếu chút gì, trực tiếp nói với tổ mẫu làđược.”
Vốn có Vu Lưu Vân còn có một nhè nhẹ chờđợi, trông cậy vào tổ mẫu có thểđơn độc đề cập bản thân. Kết quả cư nhiên đều đi thẳng đến bước phát thưởng này, lão thái thái cũng không chịu nói mình hai câu a! Hơn nữa, còn, còn hỏi thứ nữ kia trước xem muốn cái gì?
Vu Lưu Vân quả thực không thể tin được, đây đổi thảnh trước kia là chuyện tuyệt đối không thể nào! Nàng hận không thểđứng lên xé da mặt đáng ghê tởm của Vu Xá Nguyệt!
Vu Xá Nguyệt cảm kích ôm tay của lão thái thái tiếp tục làm nũng, “Cảm tạ tổ mẫu quan tâm, Nguyệt nhi cái gì cũng không thiếu.”
Lão thái thái vui mừng gật gật đầu nói, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Lần này chọc tức Vu Lưu Vân, nàng không nín được cả giận hừ một tiếng, “Tam muội muội cũng được thái hậu ban cho dạ minh châu rồi, thứ khác tự nhiên là chướng mắt.”
Vu Lệ Hương cùng Vu Tịnh Hoa nghe xong, đều thập phần quái dị liếc nhau, trong mắt hai người này lóe sáng vẻ hưng phấn. Nguyên lai… Đại tỷ của các nàng cũng là biết tranh giành ăn dấm a! Cư nhiên đố kị viên dạ minh châu kia của Vu Xá Nguyệt.
Lão phu nhân thấy đích tôn nữ của mình cư nhiên mất hứng, trong lòng cũng là cóđiểm buồn bực. Nàng thầm nghĩ Lưu Vân hài tử này chính là bị Khương Tình Tuyết chìu hư rồi, Vu Xá Nguyệt làm vẻ vang cho tướng phủ, tưởng thưởng một ít cũng là nên, thế nào vừa hỏi hai câu một chút nàng liền mất hứng.
Vu Xá Nguyệt vẻ mặt vô tội, thập phần khiêm tốn nói với Vu Lưu Vân: “Ai, ta đâu có thể so với đại tỷ a, đại tỷ bình thường cóđược thứ tốt, ta đây chính là lần đầu a. Ta còn quên hỏi, lần này đại tỷđược ban cho cái gì a?”
“Ngươi…” Trong cơn giận dữ Vu Lưu Vân không nghĩ tới Vu Xá Nguyệt tiện nha đầu này cư nhiên biết rõ còn hỏi đâm vết sẹo của nàng!
Lão phu nhân vừa nhìn Vu Lưu Vân như vậy, liền biết bách hoa yến nàng thất lợi, cái gì cũng không cóđược. Không khỏi thất vọng thán một câu, “Hai người các ngươi là tỷ muội, ồn ào gì a.”
Vu Xá Nguyệt lập tức khéo léo nói rằng: “Tổ mẫu nói phải.”

Vu Lưu Vân thở mạnh một hơi dài, tức giận quay đầu đi, không chịu nhìn gương mặt để người chán ghét này của Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt nhìn mặt của Vu Lưu Vân tức giận đến cho chút vặn vẹo, tâm tình vạn phần mỹ hảo. Ngẫm lại trước đây, Vu Lưu Vân vẫn là một bộ hình dạng cao cao tại thượng a, khiến cho nàng còn tưởng rằng Vu Lưu Vân căn bản cũng không lưu ý truy phủng khích lệ. Nguyên lai những thứ này đều là biểu hiện giả dối.
Kỳ thực Vu Xá Nguyệt cũng hết sức rõ ràng loại tâm tình này của Vu Lưu Vân, Vu Lưu Vân trước giống như làđệ tử siêu việt đứng đầu trong lớp, nàng đã thành thói quen đem mình làm tượng trưng quyền uy của lão sư, cao hơn tất cả những học sinh khác.
Mà nay, Vu Lưu Vân đã không có quang hoàn, từ học sinh xuất sắc biến thành học sinh phổ thông, mặc dù chỉ là khôi phục đãi ngộ, nhưng so với trước kia, lại dường như rơi xuống bụi bậm.
Không có việc gì, Vu Xá Nguyệt mỉm cười nghĩ, lúc này mới toán cái gì a, nàng còn có thể tiếp tục ngã, cho đến đáy cốc, vĩnh viễn thoát thân không được!
Kỳ thực hiện tại người vui vẻ nhất, phải là Vu Tịnh Hoa cùng Vu Lệ Hương xem cuộc chiến.
Bởi vì danh tiếng của Vu Lưu Vân cùng Vu Xá Nguyệt thịnh, nếu các nàng bất hòa, người khác mới có cơ hội thượng vị. Vu Lệ Hương thầm nghĩ trong lòng: Nháo đi nháo đi, nàng tọa sơn quan hổđấu, xem hai người này ai có thểđấu thắng a!
——
Lão thái thái phân phó người đi lấy đồ, chỉ chốc lát sau một nha hoàn liền đem khay lên. Khay để lại trên bàn bên tay lão thái thái, tất cả mọi người nhìn thấy, phía trên khay lót nệm thúy lục là bốn vòng ngọc màu sắc không đồng nhất.
Vu Xá Nguyệt gần, nàng chỉ là xem xét một mắt liền biết, mỗi vòng tay đều phẩm tương là thượng hạng.
Lão phu nhân thán một tiếng, nàng vốn là do dự qua có nên để Vu Xá Nguyệt chọn trước không, thế nhưng cân nhắc một chút, vẫn là hướng phía Vu Lưu Vân khoát tay nói: “Lưu Vân a, ngươi tới xem một chút thích cái nào.”
Vô luận như thế nào, Vu Lưu Vân mới làđích nữ, nếu như nói Vu Tử Kỳ làđích tử duy nhất, là tất cả của tướng phủ, vậy Vu Lưu Vân làđích nữ duy nhất, chính là mặt mũi của tướng phủ.
Vu Lưu Vân vừa nghe lão phu nhân gọi nàng trước, lập tức quay đầu kiêu ngạo đứng lên. Nàng ngẩng đầu dáng dấp đi bộ, tựa hồ là khôi phục một ít phong thái trước kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play