CHƯƠNG 139: ĐOAN MỘC MINH KHẢI QUỐC

Editor: Luna Huang

Trong ngày thường Vu Lưu Vân nổi danh đạm mạc dĩ nhiên hiện ra hết tư thái tiểu nữ nhi. Nụ cười một cách tự nhiên như vậy không ít nam tử nhìn ngây người. Thế nhưng vừa nghĩ tiên nữ này ngày sau đại khái là phải vào cung, liền trong lòng bi thiết.
Vu Xá Nguyệt cúi đầu ăn, cũng không giương mắt liếc nhìn, nàng phỏng chừng vịđại tiểu thư mặt ngoài siêu thoát tục này vậy cũng không ít dụng tâm nịnh bợ lão thái thái.
Thái hậu cười nàng, “Ai nha ngươi xem ngươi một chút, nếu ai thú ngươi a, vậy phải là bao nhiêu phúc khí.”
Sắc mặt của Vu Lưu Vân ửng đỏ, nhìn càng thêm động lòng người, nàng cúi thấp đầu nhìn lén thái tử, có thể thấy được thái tử tựa hồ tâm sự nặng nề, chỉ là một mình uống rượu, căn bản không liếc nhìn nàng một cái.
Vu Lưu Vân len lén thở dài, chắc là hắn không nghe được bên này nói đi. Hàn huyên một hồi, thái hậu nói cái khác, Vu Lưu Vân liền tự giác ngồi trở lại.
Thời gian nàng quay đầu đã nhìn thấy Vu Xá Nguyệt ăn đến vui vẻ, trong lòng chán ghét nghĩ: Nàng lo lắng cái gì a, người như thế, làm sao có thể cướp được thái tử.
——
Vỏn vẹn một khúc ca vũ kết thúc, Vu Xá Nguyệt ăn no. Nàng đểđũa xuống lau miệng, sửa sang xong mạn che mặt, chuẩn bị nghỉ một lát để tiêu hóa một chút mới tái chiến, vừa rồi tốc độ quá nhanh, cóđiểm đầy dạ dày.
Thái giám nhìn canh giờ một chút, vũ cơ bên kia vừa đi, liền lập tức cửa cao giọng nói: “Sứ giả Minh Khải yết kiến ——”
Ngự Cảnh vẫn không nhìn nữ nhân hoảng động trước mắt, hắn chính cụp mắt chuyển chén rượu trong tay, nghe thanh âm của thái giám, động tác trên tay một chút ngừng.
Giữa tịch mọi người đều lập tức nhìn về phía cửa, Minh Khải quốc hàng năm lúc này cũng sẽđưa tới hạ lễ thập phần mới lạ, không biết năm nay có cái gì tốt.

Lúc này nam tử từ cửa đi tới cẩm y hoa phục, giữ lại một chữ hồ, hắn vừa vào cửa sang sãng lớn tiếng nói: “Long Phục quốc bệ hạ, Minh Khải sứ giảđến kiến lễ.”
Hoàng đế cười gật đầu, cũng không thèm đểý giọng oang oang của sứ giả, thập phần cảm khái nói: “Đoan Mộc Hợp, lại là ngươi a, ta ngươi một năm gặp một lần.”
Đoan Mộc Hợp cười hắc hắc, hai tay ôm quyền cúi người xuống, “Đoan Mộc Hợp hàng năm đều tới nơi này, đối với nơi này cũng có cảm tình, nếu hoàng thượng chúng ta một năm nào đó không gọi ta đến, tâm của ta đây liền khó chịu a. Hôm nay thấy Long Phục bệ hạ, dĩ nhiên cũng giống gặp được Minh Khải bệ hạ của mình, cảm giác như về nhà.”
“Ha ha ha ha, Đoan Mộc Hợp a Đoan Mộc Hợp, ngươi vẫn là biết dỗ người như thế.” Hoàng đế mặc dù là nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười xuân phong mãn diện.
Vu Xá Nguyệt nhìn nam nhân Minh Khải này, người này nhìn thô cuồng không câu nệ tiểu tiết, vừa ý lại rất tinh tế a, câu nói đầu tiên là dỗ hoàng đế vui vẻ. Trách không được được được xem là lão bài hằng năm được phát đến, đơn giản là cường lực giao hòa hợp giữa các quốc gia!
Đoan Mộc Hợp nói: “Vừa rồi đó là thật tâm thật ý của bản thân ta. Còn thỉnh bệ hạ cho phép ta gọi người nâng đồđến, đó là tâm ý của Minh Khải bệ hạ ta.”
Hoàng đế vung tay lên, “Chuẩn.”
Đoan Mộc Hợp quay đầu lại ngoắc tay, liền có mấy thị vệ lục tục mang hai cái rương đồ tiến đến. Thế nhưng toàn bộ rương đều dùng vải đỏ che, nhìn không ra là cái gì. Nhìn động tác của thị vệ, vật kia chắc là không thể nhẹ.
Nhìn mọi người xì xào bàn tán xung quanh, Đoan Mộc Hợp đi tới trước cái rương thứ nhất nói: “Bệ hạ, mời xem.” Hắn dương tay nhấc vải đỏ lên, bên trong lại là hai đại điểu thiết long quản. Giữa tịch rất nhiều nữ tửđều phát ra một tiếng sợ hãi, bởi vì hai chim công dĩ nhiên không giống với chim công lam lục sắc bình thường, mà là bạch sắc cùng kim sắc giao nhau.
Nhan sắc như vậy, nhìn thập phần sạch sẽ, lại không mất hoa lệ phú quý! Hai chim công tựa hồ làđang ngủ trong bóng đêm, chợt sáng cùng âm thanh làm chúng nó thức tỉnh, liền đứng dậy thư giãn thân thể, ngắm nhìn bốn phía.
“Đây là một đôi kim ti khổng tước. Một trống một mái, đại khái chưa tới một tuổi, coi nhưấu điểu.” Đoan Mộc Hợp hết sức hài lòng hiệu quả như vậy, hắn ném vải đỏ xuống đất, né qua một bước, để nhiều người xem thật kỹ một chút.
Hoàng đế liên tục thán nói: “Hảo, kỳ trân dị thú của Minh Khải quả nhiên đặc biệt.”
Chân mày của Vu Xá Nguyệt cau lại, đây. . . Cái này gọi là kim ti khổng tước? Rõ ràng không phải là một loại thôi sao?
Hoàng hậu nhìn chim công mắt cũng sáng, nàng lôi kéo ống tay áo của hoàng đếôn nhu nói: “Chim công này quáđẹp, nhan sắc thực sự là kỳ dị a.” Đây nếu như toàn bộđều là kim sắc. . . Vậy đơn giản giống phượng hoàng a!
Hôm nay tâm tình của hoàng đế thật sự là thật tốt quá, hắn thập phần hùng hồn nói: “Nếu là hoàng hậu thích vậy liền đưa đến tẩm cung ngươi dưỡng đi.”

“Đa tạ hoàng thượng ưu ái.” Hoàng hậu thập phần mừng rỡ.
Nhưng mà chim công giống phượng hoàng đưa cho hoàng hậu, vậy thái hậu vị lão phượng hoàng này cũng có chút thất vọng rồi.
Thế nhưng Đoan Mộc Hợp rất nhanh thìđi tới hai bên trái phải cái rương thứ hay, hắn vén vải đỏ nói: “Bệ hạ mời xem cái này.”
Đây là một cái đại từ hang (Luna: một cái chậu gốm to) phương phương chánh chánh. Bất quá chế tác từ hang thập phần nhẵn nhụi, lam bạch giao nhau điểm chuế thủy tiên, chậu này rất thấp, nhìn như bồn một dạng. Thế nhưng bên trong, bay ra một đóa mãđề liên chừng hai vòng.
Không ít người đều thoáng từ chỗ ngồi đứng lên, liền vì xem thật kỹđóa liên hoa sắp thành tinh này.
Đoan Mộc Hợp cười nói: “Tuổi của mãđề liên này. . . Đoan Mộc Hợp không biết rồi, nói vậy cũng nhất định là thọ tinh.”
“Hảo, hảo, hoa này có linh khí!” Hoàng đế nghiêng đầu đi hỏi thái hậu, “Không bằng đặt ở tẩm cung mẫu hậu người thế nào?”
Đồ trường thọ như vậy muốn cho mình, trong lòng thái hậu xem như là thăng bằng, nhưng nàng vẫn là giả vờ trầm ổn gật đầu nói: “Ân, hoàng đế có lòng.”
Như vậy, hoàng đế liền gọi người mang những thứ hoa hoa điểu này nâng xuống. Sau đó cảm khái nói với Đoan Mộc Hợp: “Thật là có phiền Minh Khải đế hàng năm đều phí tâm như thế.”
Đoan Mộc Hợp cung kính nói, “Đây là lễ thượng vãng lai, tam quốc hòa thuận, bách tính mới an cư a.”
“Đúng vậy.” Hoàng đế tán đồng gật đầu, “Vậy Minh Khải bệ hạ gần đây khỏe a?”
“Hoàng đế bệ hạ chúng ta thân thể vẫn khoẻ mạnh.”
Hoàng đếđại khái cũng không có gì hàn huyên nữa, liền nói với tiểu thái giám một bên: “Mau đưa sứ giả khán tọa.”
“Tạơn bệ hạ.” Đoan Mộc Hợp lần thứ hai hành một lễ, sau đó thối lui một bên.

Mặc dù sứ giả Minh Khải đi xuống, bất quá cảnh tượng trước mắt này trái lại để hoàng đế nghĩ tới chuyện gì. Hắn thở dài, trầm ngâm chốc lát nói: “Tam quốc chúng ta thế chân vạc, giao hảo với nhau, năm rồi bách hoa thịnh yến của Long Phục, sứ giả hai hai nước hai nước cũng sẽđến. Chỉ là hôm nay Hàn Địa dĩ nhiên. . .”
Đề cập Hàn Địa, rất nhiều người đều nhìn về Ngự Cảnh. Hoàng đế bỗng nhiên nói: “Ngự Cảnh, cữu phụ ngươi vẫn khỏe.”
Ngự Cảnh chính nhìn Đoan Mộc Hợp cách đó không xa, nghe được bịđiểm danh, hắn liền để lytrong tay xuống giương mắt nói: “Bệnh tình ổn định, cũng không cóđại sự gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng đế chợt suy tư gật đầu.
Nhưng màđại bộ phận lòng của người ta vẫn là hiểu, bây giờ Hàn Địa đến một người chuẩn bị hạ lễ cùng tinh lực cũng không có, há có thể “Không cóđại sự gì” để nói?
Không ít nữ tử nghe xong vài từđạm mạc của Ngự Cảnh, đều đang cuồng dại mê ly nhìn về phía hắn. Trong này bao gồm Vu Tịnh Hoa.
Nàng mím môi, lệ quang trong mắt dịu dàng, trong lòng một trận một trận đau a. Tiểu vương gia hắn thực sự là không dễ dàng a, mẫu thân mất sớm, dĩ nhiên cũng bệnh nặng. . .
Vu Xá Nguyệt trợn mắt hốc mồm nhìn Vu Tịnh Hoa, đây, đây làđiên rồi sao? Mê muội? Truy tinh? Lúc ấy các nàng đến truy tinh chưa từng khoa trương như vậy chứ?
(Luna: Truy tinh là bám theo thần tượng)
——
Lúc này thái tử tựa hồ cuối cùng đi ra khỏi suy nghĩ của mình, hắn hơi chậm, đứng dậy đi tới ở giữa đại điện chuẩn bị xung phong.
Thái tử ra mặt, vậy coi như là chính thức gõ chung cho cuộc thịnh yến này.
Tân Ngư cất cao giọng nói: “Phụ hoàng, phụ hoàng đem hạ lễ của Minh Khải đều đưa cho tổ mẫu cùng mẫu hậu, chỗ thần nơi này cóđồ muốn hiến cho phụ hoàng.”
“Thật không?” Hoàng đế cười nói, “Hoàng nhi của ta lại có tân kỳ vật kiện gì?”
Tân Ngư vừa vặn đứng ở phía trước Vu Lưu Vân, Vu Lưu Vân liền chăm chú nhìn nam nhân trước mắt này, ái ý chứa trong mắt quả thực sắp bay ra ngoài.
Tân Ngư tự tin nói, “Nhi thần năm ngoái ở Thanh Đỉnh sơn đào được một khối ngọc, cũng không biết nên dùng vào dịp nào tốt. Câu cửa miệng đều nói ngọc nuôi người, nhi thần liền gọi người điêu một ngọc sàng.”
Phía dưới mọi người ngạc nhiên, có thể làm thành sàng? Đâu nghe nói qua ngọc lớn như vậy a!

“Lại là sàng?”
“Nên là bao nhiêu ngọc, không phải làđào cả lòng núi ra sao?”
Hoàng đế cao hứng cười ha ha nói: “Chuyện của năm ngoài ngươi đến năm nay mới nói.”
Tân Ngư có chút ngượng ngùng nói: “Cũng là muốn cho phụ hoàng một kinh hỉ, sàng mặc dù là nhỏ một chút, nhưng công tượng điêu thập phần tinh xảo, nhi thần đã gọi người đưa đến tẩm cung của phụ hoàng. Vọng phụ hoàng mỗi ngày an khang, cao chẩm vôưu.”
Mọi người vừa nghe trong lòng đều có chút ngứa, còn tưởng rằng có thể thấy ngọc phôi lớn như vậy một lần.
“Hảo, hảo! Hài nhi của ta thực sự là tâm hướng về trẫm a.” Hoàng đế quá hài lòng, hôm nay quả nhiên là vạn sự hài lòng.
Ở trong lòng Vu Xá Nguyệt nhìn có chút hả hê, đồng thời Vu Lưu Vân cũng không muốn để cho nàng tốt.
Tân Ngư vừa nói tới công tượng cùng điêu khắc, Vu Lưu Vân liền đứng lên, cười khanh khách xen vào nói: “Thái hậu nương nương, nếu nói đến công tượng điêu khắc chim, tam muội muội của Lưu Vân lợi hại hơn.”
Dáng tươi cười của Vu Xá Nguyệt cứng đờ, thầm mắng một câu thô tục, Vu Lưu Vân thật đúng là không dứt a, bảo nàng yên tĩnh xem tiết mục một chút thì chết sao?
Mọi người nghe xong những lời này, ánh mắt liền đồng loạt bắn qua chỗ Vu Xá Nguyệt. Bọn họ có nghe qua, vị Vu tam tiểu thư này vẫn còn ở ngự hoa viên đại triển thân thủ. . .
Ngay cảĐoan Mộc Hợp mới đến Long Phục cũng mở to hai mắt nhìn, mọi nơi tìm vị nào là Vu Xá Nguyệt, xem ra ở trên đường liền nghe không ít lời đồn đãi mới nhất.
Thái hậu vừa nghe nhắc nhở của Vu Lưu Vân, liền gật đầu nói: “Nga, đúng, sự kiện kia ta nghe nói qua. Vu tướng a.”
Vu Hàn Thiên ngồi dậy nói: “Thần ở.”
Thái hậu mặt lạnh hỏi: “Ai gia thế nào trước đây chưa nghe nói qua ngươi còn có một nữ nhi?”
Hoàng đế mặc dù không nói chuyện, nhưng làý vị thâm trường nhìn về phía Vu Hàn Thiên, chuyện tiểu cô nương thần hồ kỳ thần kia, hắn sớm sớm muốn nhìn một chút.
“Nữ nhi kia của thần. . . Từ khi ra đời diện mạo xấu xí, hơn nữa thần chí không tốt, vì vậy vẫn chưa có thể gặp người được.” Vu Hàn Thiên đây là lần đầu tiên sinh lòng tức giận với đại nữ nhi của mình, hắn không muốn nữ nhi trước đây đã từng quên lại mang ra nói trước mặt mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play