CHƯƠNG 134: VU GIA TA LÀ ĐẠI HỐT DU

Editor: Luna Huang

Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai, phỏng chừng nựu nhi này nghe thái tử tới, trong lòng quá mức sốt ruột, mới có thể kéo hỏng y phục đi. Vu Xá Nguyệt hiện tại chỉ cảm khái hạnh hảo của tốt bản thân mau phung phí, đái hông xé rách bị mới không có trong tay nàng, nếu không lại phiền toái. Nàng nghĩ, cũng chậm rãi cúi người hành lễ.
Lúc này, sắc mặt của Tân Ngư cực kém, vốn có thuyết phục được Ngự Cảnh tâm tình của hắn rất tốt. Kết quả vừa vào ngự hoa viên đã nhìn thấy… Đây làđang kéo bè kéo lũđánh nhau sao? Nhưng lại đều là hoàng thất công chúa và thiên kim tiểu thư kéo bè kéo lũđánh nhau?
Vưu kì lúc y phục của Điền An Nhiên xé rách nằm trên mặt đất, mặt của hắn đãđen đến có thể chảy nước. Trò khôi hài của những nữ nhân này là một năm so với một năm quá phận, chẳng lẽ các nàng cảm giác mình rất có mị lực như vậy?
Điền An Nhiên ngã xuống đất, nha hoàn của nàng lập tức kiên trì từ phía sau chạy tới, ôm thân lõa lồ của Điền An Nhiên che chở trong ngực.
“Nơi này là ngự hoa viên, các ngươi đang chơi đùa cái gì!” Thanh âm của Tân Ngư dày đặc băng lãnh, khí tràng cường đại để người không dám nhìn thẳng, đây chính là Tân Duyệt so sánh không bằng.
Vốn có hai tiểu thư muốn qua đó giúp Điền An Nhiên một tay, kết quả bị thái tử dọa, trong sững sốt không dám cửđộng nữa.
Vu Xá Nguyệt khom người, nàng đến bây giờ còn chưa tỉ mỉ nhìn người một cái. Vừa nghe thanh âm nghiêm nghị như vậy, nàng liền không nhịn được muốn giương mắt nhìn. Dù sao khí tràng cường đại kia là người thống trị ngày sau của quốc gia này a, nàng thật tò mò ~
“Xem ra, ta không nên kiến nghị kiến nghịđếm bên này.” Thanh âm ôn hòa như ngọc này hết sức quen thuộc.
Vu Xá Nguyệt vừa mới ngẩng đầu, đầu tiên mắt nhìn thấy chính là Ngự Cảnh đứng bên cạnh người một thân hoàng sắc. Trong tim nàng ngừng lại, thế nào tiểu tử này đãở?

Mà Ngự Cảnh cũng là nhận ra đôi mâu tử trên mạn che mặt, trong lòng hắn trầm xuống, không biết Vu Xá Nguyệt đây là lại chọc chuyện gì.
Tân Ngư cũng nhìn thấy Vu Xá Nguyệt, mi bén nhọn của hắn hơi nhăn lại, trong mắt mang theo chút xem kỹ. Mang theo mạn che mặt đến bách hoa yến? Hắn thật đúng là lần đầu thấy.
Vu Lưu Vân vốn là muốn nói chuyện với Tân Ngư, nhưng một chút nhìn thấy ánh mắt của Tân Ngư nhìn Vu Xá Nguyệt, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng. Con ngươi của nàng co rút nhanh, sắc mặt trắng bệch.
“Thái tử ca ca!” Tân Duyệt được đám nha hoàn đỡđứng dậy, thương tâm gần chết khóc thút thít nói: “Ngươi xem một chút nha, tướng phủ cho sỏa cô nương này tiến cung, ta nói chuyện với nàng, nàng cư nhiên nổi điên, la lối đánh người! Đây quả thực là không để hoàng thất Long Phục chúng ta vào mắt!”
Kỳ thực trong ngày thường quan hệ của Tân Duyệt cùng Tân Ngư cũng không đặc biệt, nhưng bây giờ hoàn toàn không có quan hệ, nàng đã trực tiếp đem sự tình đưa lên đến quốc thể.
“Cửu muội muội.” Tân Ngư nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt của Vu Lưu Vân cũng trắng bệch, thập phần mảnh mai được người đỡ. Liền hòa hoãn khẩu khí, thấp giọng hỏi: “Lưu Vân, ngươi thế nào.”
Trong giọng nói của hắn mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng, điều này làm cho Vu Lưu Vân thập phần hưởng thụ, khí tức của nàng bất ổn cúi đầu nói: “Còn, còn tốt…”
Hình dạng nhu nhược kia của Vu Lưu Vân thực tại trêu chọc tâm của vô số công tử, thế nhưng thấy thái tửân cần hỏi như thế, bọn họ liền cũng biết mình hầu như không có khả năng. Kỳ thực trên phố cũng sớm có nghe đồn đại tiểu thư Vu gia cùng thái tử là chuyện sớm hay muộn mà thôi, hiện tại xem ra đúng là thực sự a.
Tân Duyệt thấy thái độ của Tân Ngư, cũng thập phần đông tích nói với Vu Lưu Vân: “Lưu Vân a, ngươi còn đau không?”
“…” Vu Lưu Vân cụp mắt cúi đầu không trả lời, cũng không biết là ai vừa đè nàng hai lần, còn phát hỏa với nàng.
Tân Duyệt thấy Tân Ngư không nói gì, liền khóc sướt mướt tiếp tục nói: “Thái tử ca ca, Vu Xá Nguyệt này thật sự là to gan lớn mật, nàng khi dễ cả ta cùng Lưu Vân. Lưu Vân làđại tỷ của nàng a, thậm chí ngay cả người trong nhà cũng hạ thủ! Ai nha… Còn có An Nhiên, An Nhiên sau này làm sao bây giờ a!”
Mặc dù như vậy, Tân Duyệt cũng không có gọi người che giúp Điền An Nhiên. Điền An Nhiên trốn ở trong lòng nha hoàn, giận dữ giương mắt trừng nàng, trang trên mặt một đạo một đạo.

Quả nhiên, nghe được Vu Lưu Vân bị khi dễ, Tân Ngư mặt lạnh khoát tay áo với mấy thị vệ kia, “Các ngươi, mang người đi ——”
Mấy thị vệ kia liền lập tức đứng dậy.
“Ai, con mắt nào của thái tử nhìn thấy ta đánh người? Phân minh đều là công chúa bảo thị vệ khi dễ ta, may làĐiền tiểu thư trượng nghĩa cứu giúp, dĩ nhiên vì ta lấy thân phạm.”
Nguyên lai thời gian đang lúc bọn hắn nói hai câu, Vu Xá Nguyệt sớm đã thành cởi phi bạch ở trên khuỷu tay mình xuống đắp lên trên người của Điền An Nhiên.
Phi bạch trong suốt che nhưng lại để lộ ra cảnh xuân cùng đường nhìn nóng rực của rất nhiều nam tử, Vu Xá Nguyệt ý vị thâm trường nhìn Điền An Nhiên nói: “Ngươi nói cóđúng hay không a, Điền tiểu thư?”
Tân Ngư cùng bọn người Tân Duyệt sửng sốt, ai cũng biết quan hệ của tứ mỹ nữ Long Phục vô cùng tốt, nếu làĐiền An Nhiên giúp đỡ Vu Xá Nguyệt, vậy lời của Tân Duyệt đã làm cho người hoài nghi.
“Ôôô… Ngươi, ngươi…” Hai tay Điền An Nhiên ôm bản thân, khóc nói không ra lời. Hiện tại trong đầu nàng chỉ có một việc, đó chính là nàng xong rồi! Nàng nhất định xong rồi!
Nàng rõ ràng là quý nữ rất nhiều nam nhân truy phủng, nhưng, nhưng hôm nay nhiều nam nhân, thị vệ … Còn có thái tửđều nhìn thấy như vậy… Sau này nàng thế nào gảđi a! Nàng sống thế nào a!
Hơn nữa đến cuối cùng lại còn Vu Xá Nguyệt qua đây giúp nàng che, tại sao là nàng a…
Biểu tình của nha hoàn Điền An Nhiên có chút phức tạp, nhưng nàng không có nói cái gì với Vu Xá Nguyệt, chỉ là kéo bạch bạch, bọc Điền An Nhiên chặt hơn.
Vu Xá Nguyệt hình nhưđang an ủi tiểu động vật bị thương, ôn nhu trấn an nói: “Điền tiểu thưđừng sợ, thái tửở chỗ này. Công chúa không thể làm gì ngươi ~”

Ngự Cảnh trước chưa từng thấy qua Vu Xá Nguyệt ôn nhu như vậy, hắn nhịn không được kéo khóe miệng, tiểu hồ ly này thật đúng là trang mô tác dạng a.
Tân Duyệt vốn tưởng rằng Điền An Nhiên sẽ lập tức cắn Vu Xá Nguyệt, thế nhưng đợi nửa ngày, nàng đều không nói gì. Tân Duyệt có chút nóng nảy, nàng bỏ quên Điền An Nhiên bây giờ càng thêm lo lắng bản thân. Cho nên liền không kịp chờđợi nổi giận mắng: “Vu Xá Nguyệt ngươi ởđây nói bậy bạ gìđó, An Nhiên làm sao có thể giúp ngươi ——”
Vu Xá Nguyệt nửa ngồi xổm, đưa tay nửa ôm Điền An Nhiên vào trong ngực, tội nghiệp nói: “Ta đến cùng không có nói quàng, mắt của tất cả mọi người nhìn thấy. Ai… Đại ân đại đức của Điền tiểu thư ta nên hồi báo thế nào a, nhiều lưỡi dao tương hướng như vậy, nhưng Điền tiểu thư còn vẫn như cũ kiên định muốn cứu ta, thậm chí vì ta còn…”
Một đôi mắt của Điền An Nhiên đỏ, phức tạp trừng mắt nhìn Vu Xá Nguyệt. Dù cho nàng bây giờ nói, là Vu Xá Nguyệt lực lớn vô cùng kèm nàng, là Vu Xá Nguyệt lấy một địch nhiều đánh nhau với bọn thị vệ… Thế nhưng nàng gầy yếu như vậy, sẽ có người nào tin tưởng nàng?
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên buông Điền An Nhiên ra, quay đầu quỳ trên mặt đất nói: “Thái tửđiện hạ, Điền tiểu thư cũng là vì cứu ta, vô luận việc này đối với ta tốt hay xấu, vậy cũng đều hướng về phía ta, còn thỉnh người bảo hai nha hoàn qua đây, mang Điền tiểu thưđi thay y phục đi. Ởđây dù sao nam tử nhiều, còn thỉnh thái tử suy tính danh tiếng của Điền tiểu thư một chút.”
Điền An Nhiên vừa nghe một câu cuối cùng, ánh mắt của trừng Vu Xá Nguyệt nhắm lại, nước mắt lớn chừng hạt đậu bùm bùm rơi xuống.
Nhưng mà Tân Duyệt vừa thấy cái dạng này của Điền An Nhiên, còn tưởng rằng nàng là bị Vu Xá Nguyệt làm cảm động, cơn tức trong lòng cọ cọ dâng lên. Trong lòng nàng cũng sinh ra hoài nghi, vừa rồi Điền An Nhiên giương cánh tay dứt khoát quyết nhiên che chở Vu Xá Nguyệt, chẳng lẽ nàng thực sự phản chiến giúp người khác?
Hiện tại cũng chỉ có Vu Lưu Vân hưởng thụ qua đãi ngộ bị Vu Xá Nguyệt kèm, nhưng nàng còn đắm chìm trong tình tự thái tử ‘xem qua Vu Xá Nguyệt một mắt rất sâu’, căn bản vô tâm tri thông cho Tân Duyệt.
Mặt Tân Ngư không thay đổi khoát khoát tay, nha hoàn đỡ Tân Duyệt liền chạy tới nâng Điền An Nhiên dậy.
——
ChờĐiền An Nhiên bị người mang đi, Tân Ngư nhìn xuống Vu Xá Nguyệt, lạnh lẽo nói: “Nói đi, ta xem ngươi đến cùng có thể nói ra cái gì hay không!”
Các công tử tiểu thư chung quanh cũng không nguyện tán đi, chỉ muốn tiếp tục xem. Một bên trong lòng Trầm Nhan Hoan mắng người, đám người này thực sự là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Nếu đã mang chứng nhân quan trọng nhất đi, Vu Xá Nguyệt an tâm không ít. Nàng đứng dậy, phủi bụi bặm trên đầu gối một cái nói: “Chẳng qua là cùng công chúa tham thảo một vài vấn đề mà thôi, chúng ta ý kiến không hợp, tự nhiên phải có phương pháp giải quyết.”
Tân Duyệt cười lạnh một tiếng, “Đây là mượn cớ gì.”

“Ý kiến không hợp?” Tân Ngư cũng bị nàng khí cười, “Ngươi nói phương pháp giải quyết chính làđộng thủ với thị vệ? Động thủ với công chúa hoàng thất? Để tử nữ triều thần, sau này trụ cột của quốc gia ta ở chỗ này nhìn?”
Tân Ngưđem sự tình treo lên cao như vậy, Vu Xá Nguyệt cũng chỉ là gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi ——”
Vu Xá Nguyệt cắt đứt lời của hắn, “Thái tửđiện hạ, tất cả chiến tranh không phải đều là di người thắng viết sao. Đạo lý ai cũng hiểu, thế nhưng lợi ích trước mặt, đạo lý toán là cái gì, mưu mới là trọng yếu. Nên ~ cóđôi khi vũ lực mới là tiêu chuẩn đàm phán.”
Khương Doanh đi tới bên người Tân Duyệt, hai người liếc nhau, không có nghe hiểu.
Bất quá Ngự Cảnh bỗng nhiên lạnh nhạt nói: “Hình như có một thuyết pháp như thế.”
Tân Ngư ngoạn vị cười, “A, tốt! Ngươi cư nhiên lấy một bộ như thế vào cung dùng. Ta cũng muốn nghe một chút, các ngươi tham thảo vấn đề gì, phải tham thảo đến động thủ.”
Tân Duyệt cau mày, chuyện này cũng không thể dựa theo thiết kế của Vu Xá Nguyệt như vậy a! Nàng không muốn tiếp tục thảo luận cái vấn đề này nữa, lập tức cướp lời nói: “Nói nào có vấn đề gì, bất quá chỉ là ta bảo An Nhiên thỉnh các nàng qua đó nói chuyện phiếm ——”
Trầm Nhan Hoan cười nhạo, “Nói như vậy, những ngôn luận không hợp thời kia của Điền tiểu thư cũng đều là công chúa điện hạ dạy?”
“Ngươi câm miệng.” Tân Ngư lãnh đạm liếc Tân Duyệt một mắt, sau đó hỏi: “Rốt cuộc là vấn đề gì.”
Vu Xá Nguyệt hơi cong khóe miệng, cá cắn câu rồi ~
“Là một vấn đề rất đơn giản. Điện hạ, tất cảđại môn, gia sản, địa vịđều ứng với đích xuất kế thừa, đích xuất không ở hoặc không cóđích xuất, mới nghĩđến thứ xuất, ta nói đúng chứ?”
“Thái tử ca ca ——” Trong lòng Tân Duyệt hốt hoảng, nàng biết Vu Xá Nguyệt là muốn nói gì! Hoàng thất kiêng kị nhất là cái này!
Tân Ngư vươn một tay ngăn lại câu nói kế tiếp của Tân Duyệt, “Chính thất không có, có thểđể chính thất dưỡng thứ xuất, bất quá một dạng vẫn làđích xuất, loại sự tình này có gì cần có gì cần tham thảo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play