CHƯƠNG 109: LÃO HỮU ĐOÀN TỤ

Editor: Luna Huang

Khương Tình Tuyết khẽ cười nói: “Ngươi biết cô mẫu thương ngươi là tốt rồi. Các ngươi an tâm chuẩn bị bách hoa yếnđi, chính sự tuyệt không thể quên. Vu Xá Nguyệt kia tìm đường chết như vậy, nàng sau này đều gả không xong.”
Vu Xá Nguyệt a, là có dương quan lộ ngươi không đi, phải đi cầu độc mộc, ngươi đã nhất định phải cùng nữ nhi nàng đối nghịch, nhất định phải học Doãn Thu Minh muốn chết như vậy, cũng đừng trách nàng hạ thủđộc ác.
Khương Doanh cao hứng nói: “Thực sự sao!” Nàng lại là lần đầu tiên bị người nhục nhã a, trước đây vậy là ai nàng mất hứng, nàng cũng giết chết đối phương. Lần này có thể nào ngoại lệ!
Khương Tình Tuyết vẻ mặt từái nói: “Đúng vậy, ngươi nghe lời của cô mẫu là tốt rồi, ta hôm nay vẫn cùng lão thái thái nói ra chuyện của ngươi cùng Tử Kỳ, xem ý kia của lão thái thái, chắc là bách hoa yến xong liền bàn.”
Một cổ kinh hãi lan tràn trong ngực Khương Doanh, mặt của nàng dần dần dính vào hồng sắc. Khương Doanh mở to hai mắt nhìn, thập phần ngượng ngập nói: “Cô mẫu… Ta…”
Khương Tình Tuyết ôn nhu vỗ vỗđầu của nàng, “Niên kỷ ngươi cũng đến, chuyện gảđi cũng chừng trên dưới hai năm, ngươi và Tử Kỳ cùng nhau lớn lên, tự nhiên suy nghĩ một chút. Tử Kỳ rất nhanh thì trở về, đến lúc đó hai người các ngươi thương nghị một chút.”
“Vậy, vậy đa tạ cô mẫu.” Khương Doanh cúi đầu nhỏ giọng nói, kỳ thực trong lòng của nàng đều sắp bay.

Không nghĩ tới a, hôm nay cô mẫu dĩ nhiên đề cập chuyện của nàng và Tử Kỳ! Chính là lại để cho Vu Xá Nguyệt đánh nàng thêm hai cái tát cũng thấy đáng!
Khương Doanh bỗng nhiên ngẩng đầu, hết sức cảm động nói: “Cô mẫu, ngươi thực sự là cùng thân nương ta một dạng rất tốt với ta a.”
Nàng thốt ra lời này xong, Khương Tình Tuyết ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn Khương Doanh một lát, hơn nửa ngày lại mở miệng nói: “Máu mủ tình thâm, ta ngươiđều là người Khương gia, ta tự nhiên là phải tốt với ngươi a.”
Khương Doanhđảo qua vẻ suy tư, lau khô nước mắt vui vẻ nói: “Cô mẫu, ta đây phải đi về, ta cũng Lưu Vân nói một tiếng trước.”
“Chờ một chút——” Khương Tình Tuyết kéo nàng “Lưu Vân… Nàng ngủ rồi.”
“Ngủ?”
Khương Tình Tuyết do dự nói: “Ân… Nàng ngày hôm nay bị kinh hách, phủ y khai thuốc an thần.”
Khương Doanh có chút áy náy nói: “Ta hiểu được, hôm nay đều là ta không tốt, sau này sẽ không như vậy.”
Khương Tình Tuyết trấn an nàng nói: “Vô sự, hai người các ngươi không có hiềm khích là tốt rồi. Quay đầu lại các ngươi lại hảo hảo nói đi.”
Từ ngày ấy Vu Xá Nguyệt cùng Khương Doanh đánh một trận, Khương Tình Tuyết liền không còn có gọi người tìm đến Vu Xá Nguyệt luyện tập cái gì nữa. Trước còn nói bảo Vu Xá Nguyệt lấy họa của Vu Lưu Vân luyện tập, lúc này cũng không phái ngườiđưa tới.
Cũng phải a, nàng tự nhiên là thiên hướng hài tử nhà mình, Vu Xá Nguyệt cũng vui vẻ không cần đi gặp các nàng.
Bằng không mỗi ngày đều phải diễn làm ra tiết mục “Làm bộ nhìn không thấy thỉnh an”, “Làm bộ bày tư thế cho nàng”, nàng là rất mệt mỏi.
Bất quá lão phu nhân bên kia rất nhanh thì mời một ma ma lễ nghi cho Vu Xá Nguyệt cùng Vu Lệ Hương, ma ma lễ nghi mỗi buổi sáng đều qua đây dạy gần nửa ngày, điều này làm cho Vu Xá Nguyệt thỉnh thoảng thức đêm không có cách nào ngủ nướng.
Vu Xá Nguyệt là ghét những thứ hưđầu ba não này, bất quá nghe nói Vu Lệ Hương học rất dụng tâm, khả năng cũng là bị Khương Doanh thái sơn áp đỉnh kích thích.
Buổi sáng này, ma ma lễ nghi mới vừa đi, Vu Xá Nguyệt lập tức khôi phục hình dạng lười biếng, một chút nằm trên quý phi tháp, bảo Tiểu Linh đi lấy thư cùng hoa quả cho nàng, nhàn nhã như mộtđại gia.
Một bên Ti Ti bưng nước trà qua đây, không nhịn được nói: “Tiểu thư, người vừa luyện hình thể, nằm một cái như thế có thểđi trở về hay không?”
“Mới sẽ không. Yên tâm đi.” Nàng luyện qua ~
Vu Xá Nguyệt tiếp nhận nước trà trong tay Ti Ti, nhấp một ngụm, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Ngưng nhi vẫn bận rộn.
Ngưng nhi đang sơn một khung ảnh, nhưng lại hăng hái bừng bừng. Vu Xá Nguyệt liếc mắt khung ảnh một cái, thập phần tùy ý nói: “Ngưng nhi a, để xuống đi, vật kia không cần nữa rồi.”
Ngưng nhi vừa nghe liền thập phần kinh ngạc ngẩng đầu: “Tiểu thư, làm sao vậy? Thật tốt thế nào từ bỏ?”

“Không làm cái này nữa.” Ngưng nhi nhìn khung trong tay, đều đã chuẩn bị rất lâu rồi a. Hoa văn trên khung còn là tiểu thư tự mình điêu khắc! Quáđáng tiếc a!
“Cái kia quá bình thường ~” Vu Xá Nguyệt lật Nhất Hiệt Thư, như làđang trả lời suy nghĩ trong lòng các nàng, thập phần đắc sắt nói: “Tiểu thư nhà ngươi chuẩn bị bỗng nhiên nổi tiếng ~ cái vật kia không xứng nữa.”
Ngưng nhi vừa nghe, mắt chính là sáng ngời, nàng vội vàng đem dựng khung sang một bên, ném bàn chải lại gần nói: “Lẽ nào tiểu thư sắp làm đồ chơi tốt hơn sao?”
Ti Ti cùng Tiểu Linh nghe xong cũng bu lại, các nàng đối với thủ nghệ của Vu Xá Nguyệt hết sức tò mò.
Vu Xá Nguyệt kéo khóe miệng cười khẽ, “Đó làđương nhiên, tuyệt đối phải áp một ít người a.” Vu Lưu Vân cùng Khương Doanh như vậy, nàng không cho chút nhan sắc làm sao có thểđược. Phản chính mọi người đều là sổ sách cũ, đều hảo hảo toán toán.
Ngưng nhi hỏi tới: “Tiểu thư ngươi dựđịnh làm cái gì?”
Vu Xá Nguyệt đưa mắt dời khỏi sách, quay đầu hỏi mấy nha đầu, “Các ngươi nói, có vật gì vậy tự mình phát quang?”
Ngưng nhi thốt ra: “Huỳnh hỏa trùng!”
Ti Ti bật người tiếp nối: “Ma trơi!”
Tiểu Linh nhìn các nàng một chút, hoàn toàn đáp không hơn.
“Ai…” Vu Xá Nguyệt lắc đầu, một lần nữa cầm sách lên. Hai nha đầu ngốc này, đồ chơi kia có thể dâng tặng làm lễ vật sao. Bất quá trả lời trái lại đều đúng…
Vậy mấy nha đầu bĩu môi, căn bản cũng là hoàn toàn không nói phải làm cái gì a…
Vu Xá Nguyệt hôm nay có chút nhìn không qua, trong đầu nàng có nghĩ cách, thế nhưng lại nghĩ không ra tài liệu, cả người đều sắp không xong, tựa hồ là có chút phạm bệnh nghề nghiệp ở hiện đại.

Một lát sau, nàng bỗng nhiên phiền táo ném sách đi, lớn tiếng lại hỏi các nàng: “Ai, một dạ minh châu bao nhiêu tiền?”
Mấy nha hoàn này chính đang làm việc dừng lại động tác, mỗi người mặt mặt tư dò xét, thống nhất lắc đầu: “Cũng không biết, đó không phải làđồ vô giá sao, ta chỉ lúc trước nghe qua một lần.”
“Tiểu thư, người rốt cuộc muốn làm gì a?”
“Đúng vậy, người nói ra, chúng ta giúp người nghĩ.”
“Ta là muốn cho các ngươi hỗ trợ, nhưng ta nói các ngươi cũng không hiểu a…” Vu Xá Nguyệt có chút sốt ruột, nếu như là hiện đại, dù cho không có phấn ánh huỳnh quang, nàng còn có thể tự chế một ít tềánh huỳnh quang a. Xã hội nguyên thuỷ vạn ác này!
Nàng phiền táo đứng lên nói: “Quá phiền, ta phải đi ra ngoài một chuyến. Ngưng nhi, ngươi theo ta đi.”
“Còn đi a?” Ngưng nhi có chút lo nghĩ.
Vu Xá Nguyệt vỗ vỗ bả vai của Ngưng nhi nói: “Yên tâm, gần đây Khương Tình Tuyết cũng không đểý ta, chắc là không có chuyện gì. Chúng ta đi gặp Trầm Nhan Hoan.”
Ngưng nhi vừa nghe thập phần vui vẻ, “Trầm tiểu thư? Tốt lắm nha! Chúng ta còn chưa cóđi tìm nàng!”
“Ti Ti Tiểu Linh các ngươi giữ nhà, nếu có người tới tìm ta… Thì nói ta một mình lẳng lặng đi ra ngoài. Bởi vì nghĩ không ra bách hoa yến làm cái gì.”
“Vâng…” Hai người bọn họ có chút không tình nguyện đáp lời, mỗi lần đi ra ngoài chưa từng có phần của các nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play