Nó dậy sớm,ăn sáng rồi đi học.Nó biết rằng nó không còn nhiều thời gian để ở lại với tập thể lớp siêu quậy này nữa.Đứng trong lớp 10a trống vắng không một bóng người (vì còn sớm) nó buồn bã nhìn quanh lớp.1,2,3,4..những giọt nước mặt từ từ lăn trên khuôn mặt thiên thần của nó.Người hay cười ít khóc như nó thì ở trong hoàn cảnh này chắc cũng sẽ khóc thôi.
-Ủa?!Nhi sao?Sao đến sớm vậy?Bình thường đi muộn lắm mà.-Nhỏ hôm nay trực nhật nên đến sớm.
Nó gạt nước mắt quay qua nhìn nhỏ cười tươi.
-Hôm nay,tui thay đổi phong cách í mà!-Nó nói
-Ừm!-Nhỏ cười nhẹ rồi lặng lẽ rời đi trực nhật.
Nó đặt cặp xuống ghế nơi mà nó ngồi mọi ngày.Nó đi dạo quanh ngôi trường,nơi để lại trong nó nhiều kỉ niệm đẹp với lũ bạn học.Căng-tin là nơi tụi nó hay ngồi tán ngẫu nhất không phân biệt nữ,nam.Nó rất yêu nơi này mảnh đất Việt Nam thân yêu.
-Cháu sao thế Thiên Nhi?-Cô bán hàng ở căng tin nói khi thấy nó đứng thẫn thờ trước cửa căng tin.
-Dạ...cháu không sao!Cô bán cho cháu lon nước táo nha!-Nó cười
-Ừ!-Cô bán hàng nói rồi lấy nước đưa cho nó.Nó trả tiền rồi chào cô đi về lớp.
Cứ thế 1 tuần trôi qua.Hôm nay là ngày nó đi bay.Nó thức dậy từ rất rất sớm không phải vì háo hức mà là nó đến trường để lấy hồ sơ và làm 1 việc.
Ngôi trường im ắng không tiếng động. Nó chạy lên phòng hiệu trưởng lấy hồ sơ rồi chào thầy đi ra khỏi phòng.Lớp học của nó vẫn thế...vẫn đẹp.Nó đi quanh lớp rồi dặt lên bàn giáo viên 1 bức thư rồi chạy ra khỏi lớp.Ở dưới sân trường ba mẹ nó đã đợi sẵn.Nó bước lên xe rồi họ cùng nhau ra sân bay.Làm thủ tục xong nó ôm ba mẹ rồi lên máy bay.Còn ở lớp,sau khi đọc bức thư nó để lại,tập thể 10a đã khóc nức nở.Họ nhớ nó,thật sự nhớ nó.Họ nhớ nó nhưng họ không trách nó vì trong thư nó đã nói rằng"nếu ở lại nói lời tạm biệt với các cậu chắc tớ sẽ không lỡ bước đi đâu".Họ hiểu,vì nếu là họ thì họ cũng đâu thể.Nó trên máy bay,nước mặt rơi lã chã vì nhớ gia đình và cả bạn bè vì mệt nó đã thiếp đi lúc nào không hay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT