Sau khi hoàn tất hồ sơ ra viện, An Nhiên cùng mẹ mình ra về. Ngồi trong xe cô không ngừng nghỉ về việc sau này tránh xa mấy người nam chính nữa chính ra sống 1 cuộc sống thanh bình hay nên đồ sát...à nhầm nhầm dạy cho chúng 1 bài học. Mãi mê suy nghĩ cô không chú ý đến Tạ Vân, bà ngồi nhìn cô 1 lúc lâu thấy cô con gái này từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ rất lạ nha~ đăm chiêu suy nghĩ nà, ánh mắt có vẻ lanh lợi và mưu mẹo hơn nà không còn ngu ngơ như ngày trước nữa:
- Nhiên Nhi! Êi êi.....=.=
- Ơ...dạ dạ, sao thế mẹ?
Tạ Vân thở dài, con bé làm sao vậy ta
- Con làm sao thế? Suy nghĩ gì mà đăm chiêu quá vậy cô nương? Đang âm mưu gì phỏng? Nào sắp nghĩ gì trò gì vui để náo loạn thì nói ta nghe với nào hê hê hê.
- Whats? Đây phải mẹ mình không trời????:D???___ Mộc An Nhiên cười giả lã. Bà mẹ bên cạnh thì tức xì khói cốc cốc vào đầu nhéo má cô vài cái.
- Aaaaaa...uiui thôi được rồi để con nói. Con đang suy nghĩ xem nên tính sổ với 2 con cục súc kia như thế nào. Hê hê hê không thể để 2 chú cún " Xing Xoắn " đó chạy lung tung cắn người được.
Tạ Vân ngơ ngác nghe đứa con yêu dấu của mình lên kế hoạch ám sát nhân tài...à nhầm tiếp là nhân ngưu ( người ngựa)
- Ý con là 2 người Mạc Từ Vy và Triệu Hàn Phong á hở??? Ồ ồ ồ con gái hé hé hé:3 con giỏi lên rồi đấy nào ngồi sát vào đây kể ta nghe kế hoạch của con nào.
Thế là 1 to 1 nhỏ ngồi thì thụt với nhau cứ vài giây lại cười như mắc dại 1 lần, bác tài xế với ông quản gia ngồi đằng trước cứ phải lau mồ hôi liên tục, thiên a~ sao ngươi lại để 1 quỷ to 1 quỷ nhỏ này hãm hại người già mãi vậy?
[ Châu Hám Tiền: xin lỗi...ta không quen 2 người này. Hai người là ai -.-// ]
Sau khi tính cách cho 2 miếng thịt đậm đà màu sắc kia lên bàn thờ tổ thì Tạ Vân nói với Mộc An Nhiên:
- Bấy bì, con đừng quên Mạc Từ Vy là 1 con người đầy gian kế hừ. Ta nghĩ nó sẽ không để yên cho con khi biết con đã tỉnh dậy mà còn lợi hại hơn xưa đâu. Con nên cẩn thận 1 chúc thì vẫn hơn đó bấy bì, ta rất lo cho con ư ư:<
- Dạ hihi mẹ đừng lo, con gái mẹ khác xưa rồi sẽ không để con nhỏ đó ăn hiếp như trước nữa đâu. Con thương mẹ.
Từ Vân sau khi nghe cô nói như vậy thì khóe mắt cay cay ôm chặt lấy cô, khóc như 1 đứa trẻ aizzzz mặc dù đã U40 rồi má -.-.
Hai mẹ con nhà rở khóc lóc 1 hồi thì được ông quản gia nhắc nhỏ là đã về đến nhà và tất cả mọi người đang đứng ngoài sân chính đợi 2 người.
[ Ông quản gia: mé....tui sắp hóa rồng đất rồi ]
Hai người oanh liệt nhấc tà váy tà áo kiêu ngạo ngẩng cao đầu bước từ trong xe ra, úi zời ghê chưa kéo cả nhà ra đón 2 mẹ con bà cơ á?????????????
______________________Thôi nay em viết nấy thôi hết động lực roài sau viết tiếp_________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT