Sở Hàm tìm Ngải Chủ Lực giúp y tìm mấy người, chủ yếu là bởi vì y nghĩ chỉ có y và Trâu Nhạc hai người ra ngoài chơi thì có điểm quái dị, hơn nữa quả thật cũng có chút nhàm chán.

Vốn nghĩ đối phương tìm đến mấy người, không nói tất cả đều phải quen thuộc, nhưng tốt xấu gì thì cũng nên biết mặt.

Kết quả là Ngải Chủ Lực không thấy xuất hiện, lại kiếm ra được năm cô người mẫu.

Sau đó còn nhắn cho Sở Hàm một tin, đại khái là biểu thị không cần cảm ơn, mời cơm là được rồi.

Sở Hàm tức mình, thiếu chút nữa thì đem điện thoại quẳng đi.

“Ông đây cho cậu ăn đòn đã là tốt lắm rồi, mời ăn cơm? Ăn cái lông nhà cậu!”

Y cùng Trâu Nhạc chờ đến lúc thấy đám nữ nhân kia nhào đến, kinh hãi đến mức tí thì đứng không vững.

Xoay đầu qua, chỉ thấy Trâu Nhạc cười thập phần vi diệu.

“Hoá ra cậu nói bằng hữu, chính là loại này?” Ngữ khí không thiếu giễu cợt, còn mang theo một chút lãnh ý.

Tuy rằng không rõ đối phương tức giận vì cái gì, nhưng bản thân Sở Hàm cũng thấy tình huống này quá lúng túng, làm mình chẳng khác gì biến thái đói khát. Hai người hẹn nhau ra ngoài giải sầu, kết quả lại ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai thế này.

Bất quá, khi đó y còn không nghĩ tới, chuyện thực sự khiến y đau đầu còn ở phía sau.

Ngải Chủ Lực tìm tới mấy cô người mẫu đều là người mới.

Hình như có hai người đã ký hợp đồng, một người muốn chụp hình lên tv hay gì đó, một người thì muốn ra album.

Đại khái là đều bắt nguồn từ chỗ Ngải Chủ Lực.

Cho nên Sở Hàm là do Ngải Chủ Lực yêu cầu mấy cô đó phải tận tình chăm sóc, ra sức là chuyện đương nhiên, nói chuyện được một lát đã liều mình dán lên người Sở Hàm cọ cọ, ngay cả Trâu Nhạc ở bên cạnh cũng không may mắn tránh khỏi.

Rõ ràng chỉ là dự định đến làng du lịch câu cá thả lỏng tâm tình, kết quả mấy cô người mẫu kia trực tiếp thay bikini từ nhà gỗ đi ra.

Trâu Nhạc từ lúc đến nơi này vẫn không hé miệng nói nửa lời, Sở Hàm mệt mỏi ứng phó, mấy lần xin hắn giúp đỡ, hắn lại toàn làm bộ như không thấy.

Thật vất vả chống đỡ đến lúc ăn trưa, thừa dịp mấy người khác đi rửa tay, Sở Hàm mới tìm được cơ hội đến gần Trâu Nhạc. “Cái kia…. Xin lỗi….”

Biểu tình của y rất xấu hổ.

Cái tên Ngải Chủ Lực kia nhất định là cừu gia của y phái tới chơi y.

Trả đũa ác ý như thế.

Trâu Nhạc liếc Sở Hàm, nhướn mày. “Cậu áy náy với tôi làm gì?”

“Cái kia…. Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy. Tôi chỉ nói với bằng hữu, tìm thêm vài người cùng nhau, náo nhiệt”. Sở Hàm không am hiểu mấy chuyện  giải thích thế này, y làm việc phần lớn đều dựa vào tâm trạng, loại cảm giác áy náy mang tội này xuất hiện rất ít, thế nhưng đối với Trâu Nhạc, y chính là cảm thấy mình không có lý do nói chuyện nửa vời.

Nam nhân đối diện uống một hớp nước, ôn hoà mở miệng. “Tôi hiểu rõ cậu có ý gì”.

Hiểu rõ y có ý gì?

Sở Hàm vì câu này mà sửng sốt một chút.

Y nghĩ Trâu Nhạc có lẽ là hiểu lầm chuyện gì rồi, nhưng hình như y lại không tìm được lời giải thích thích hợp. Náo loạn thành như vậy không phải ý định ban đầu của y, nhưng cũng không thể nói, đối với lời mời của Trâu Nhạc, trong lòng y nảy sinh cảm giác lúng túng không được tự nhiên.

Sau đó còn muốn nói chuyện gì đó, mấy người mẫu lại đi ra đi vào, trong chốc lát lại bắt đầu hò hét ầm ĩ. Trâu Nhạc không nói chuyện, Sở Hàm lại không tìm được cơ hội thích hợp, chỉ có thể buồn bực liều mình ăn cơm.

Khó có khi được một dàn mỹ nữ vây quanh, thế nhưng một bữa cơm mà y ăn như đang nhai sáp.

Chờ ăn cơm xong, quản lý sắp xếp hoạt động cho bọn họ nói có thể đi câu cá. Trâu Nhạc đi ngang qua bên người Sở Hàm, thấp giọng nói một câu. “Thật ra nếu cậu không muốn đi, trực tiếp từ chối tôi là được rồi”.

Hắn nói rất bình thản.

Người nghe lại thấy tâm tình phập phồng.

Không hiểu sao Sở Hàm cảm thấy ngực mình như bị xé rách, có điểm hoảng hốt.

Y ngẩng đầu muốn nói, Trâu Nhạc đã đi xa.

Bên cạnh còn có thêm một cô người mẫu nửa tấc cũng không rời.

Gọi là Lily cái gì đó.

Ồn muốn chết!

Lúc câu cá chia làm hai tổ, Sở Hàm không biết Trâu Nhạc đến chỗ nào, mấy cô người mẫu đều vây quanh y, ngoại trừ một người tên Lily.

Trong chốc lát, bên tai chẳng có nửa giây an tĩnh.

“Sở tiên sinh, người bạn kia của anh làm gì vậy? Nhìn rất tuấn tú nha!”

Vai bị đẩy một cái, Sở Hàm thiếu chút nữa thì lao xuống hồ, quay đầu nhìn người bên cạnh. “Làm game”.

“Game? Rất lợi hại đó trời ơi!” Mỗi một câu đều kéo dài giọng. Sở Hàm nhíu mi, không nói tiếp.

“Hình như Lily đối với anh ta rất có hứng thú!” Một người khác nói chen vào. “Bình thường mắt đều để trên cao, lần này lại chủ động thế”.

Về sau nghe mọi người nói chuyện, Sở Hàm cũng biết được cái cô Lily kia là quán quân cuộc thi.

Lần này nếu không phải nhờ ân tình của Ngải Chủ Lực thì tuyệt đối sẽ không mời được cô ta.

“Eric nói, chỉ cần lần này anh đi chơi vui vẻ, trở về anh ấy sẽ đền đáp”. Một ngón tay câu sau gáy Sở Hàm, sau đó còn ghé sát tai y nỉ non, khiến nửa người y cũng bắt đầu mềm nhũn. “Sở tiên sinh, trở về anh nhất định phải giúp tụi em nói tốt mấy lời đó nha”.

Sở Hàm càng cảm thấy cái tên Ngải Chủ Lực này là cố ý.

Câu cá vốn là trò giết thời gian bồi dưỡng tính tình, Sở Hàm lại cảm thấy đặc biệt khổ sở. Giữa lúc đó y có gọi điện cho Trâu Nhạc, đối phương không nghe máy. May là giữa trưa mặt trời nóng bức, mấy nữ nhân chịu không nổi liền quay về nhà gỗ ngủ một giấc, một mình Sở Hàm ngồi chồm hổm bên hồ, ngây người nhìn mặt nước đang dao động, nhớ tới câu nói trước đó của Trâu Nhạc, trong ngực không rõ là tư vị gì.

Nếu cho y chọn lại một lần, y thà cùng Trâu Nhạc hai người xấu hổ.

Còn hơn là như bây giờ.

Quả nhiên y không có thiên phú xử lý mấy chuyện này, nhất là đối phương còn là bằng hữu của mình, cuối cùng tất cả đều biến thành rối tinh rối mù.

Lúc trước đi tham gia hôn lễ của bạn học, hỏi lại chuyện năm đó, nhận được câu trả lời là: “Chúng tôi vốn dĩ không tính đến cậu, cậu lại cứ tự mình nhảy vào, đã như vậy, cậu cũng không thể trách chúng tôi được”.

Cặn kẽ hỏi ra thời đại học y đã làm những gì để mọi chuyện đến mức này.

Lại không có được một đáp án chính xác.

“Loại chuyện này, trong lòng cậu phải rõ nhất!” Y coi người ta là anh em bạn bè mấy năm, cuối cùng lưu lại cho y chỉ có một câu nói như thế.

Có đôi khi quan hệ càng gần, lại càng không biết nên đặt ở vị trí nào mới chắc chắn. Bây giờ nghĩ lại, nếu như trước đây y và Trâu Nhạc vẫn bảo trì quan hệ hàng xóm đơn giản, có lẽ hiện tại hai người sẽ tự tại rất nhiều.

Không thoải mái thở ra một hơi, Sở Hàm lắc đầu tựa vào ghế, suy nghĩ xem lần này Trâu Nhạc sẽ tức giận bao lâu.

Cùng lắm thì, chờ đến lúc về nhà, y lại giải thích với Trâu Nhạc là được.

Nam nhân mà, uống vài chén là giải quyết được hết.

Có bạn bè nào mà không xảy ra xung đột, huống chi đây cũng không tính là chuyện lớn….

Tự mình an ủi một hồi, bây giờ Sở Hàm chỉ mong nhanh nhanh kết thúc hai ngày cuối tuần này, để mọi thứ trở lại như bình thường.

Thế nhưng, chuyện trên đời thường thường chẳng bao giờ được như người ta muốn.

Sở Hàm càng muốn đối phó, càng đối phó lại càng không xong.

Ban ngày lề mề trôi qua, đến buổi tối mới thực sự là cao trào của vở kịch.

Một đám người đốt lửa trại uống rượu, Sở Hàm đang uống bắt đầu lạnh cả người.

Cái cô người mẫu tên Lily kia, lúc lôi kéo Trâu Nhạc đến nhảy nhót bên đống lửa, tay trực tiếp mò tới giữa đùi Trâu Nhạc.

Sở Hàm thề y không bị ảo giác.

Y tận mắt thấy ngay tại lúc đó, Trâu Nhạc hung hăng trợn mắt nhìn y.

Đệt!

— Y đúng là đã không dự tính tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play