Đứng trước cửa nhà Phạm Hiểu Dương, Hùng Hùng liên tiếp làm mấy động tác khởi động, nhưng cũng chẳng thể bớt căng thẳng và nhát gan mà đi nhấn chuông cửa.

Thấy Phạm Hiểu Dương rồi thì làm gì tiếp đây? Người cha và người dì hung hãn của cậu ấy liệu có cầm chổi đuổi đánh mình không? Nói không chừng họ đã sớm tìm cho Phạm Hiểu Dương một đối tượng kết hôn thích hợp? Chưa tới mấy năm nữa thì con cháu cũng đã đầy đàn… Hùng Hùng càng nghĩ càng thấy tâm mình loạn.

“Này nhóc, cậu đứng đây làm gì…… Hả! Sao lại là cậu!?”

Vừa quay đầu lại, Hùng Hùng đã thấy bộ mặt hung tợn của cha Phạm Hiểu Dương, ông đang mặc quần áo thể thao, hẳn là vừa đi tập thể dục về. Sắc mặt hồng hào khoẻ mạnh, hoàn toàn không có nửa điểm giống người bị bệnh.

Dáng dấp của Phạm Hiểu Dương nhất định là di truyền từ mẹ rồi.

“Không sai, là cháu, chào bác.” Hùng Hùng bất an hỏi, “Cháu có thể vào nhà ngồi một lát không?”

“Chỗ này không hoan nghênh cậu, xin hãy về đi.” Phạm Vĩ Trung vừa nói vừa móc chìa khóc ra mở cửa.

Hùng Hùng nhìn thấy bèn chớp lấy thời cơ chen vào cửa: “Cháu có vài lời muốn nói với cả bác lẫn Hiểu Dương. Chỉ mấy câu thôi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của mọi người đâu.”

“Cái tên lưu manh này cậu vào nhà chúng tôi làm gì!?” Dì Phạm Hiểu Dương vừa nhìn thấy hắn đã cầm chổi đánh đuổi hắn đi.

“Nó có vài lời muốn nói, thôi thì cứ để nó nói hết đi.”

“Anh?” Phạm Vĩ Hồng kinh ngạc nhìn ông.

Phạm Vĩ Trung tiện tay chỉ xuống ghế: “Được rồi, trước cứ ngồi xuống đi. Có gì muốn nói thì mau phun mau ói ra, tôi cũng không muốn thằng Dương vừa về đã thấy mặt cậu.”

“Cháu cảm ơn bác.” Hùng Hùng như được đại xá, “Cái cháu muốn nói hôm nay là……. Xin hai người hãy đồng ý cho cháu và Hiểu Dương ở cùng một chỗ.”

Hùng Hùng chợt quỳ xuống đất, hướng Phạm Vĩ Trung dập đầu ba cái.

“Chớ có làm bộ trước mặt ta.” Phạm Vĩ Trung cũng không bảo hắn đứng dậy, để mặc hắn muốn quỳ thì quỳ, “Ta thật không hiểu, cậu rõ ràng là một thằng đàn ông, làm ra những chuyện ngổn ngang này làm gì? Bổn phận của đàn ông các cậu là tìm một người vợ rồi lập gia đình, chẳng lẽ điểm này cậu không hiểu? Cậu nói thử xem, chẳng lẽ thằng Dương nó không biết xấu hổ không biết sống chết mà dây dưa với cậu? Cả nhà chúng tôi chỉ có mỗi một thằng con trai cũng bị cậu làm hại.”

Hùng Hùng hắng giọng, trịnh trọng nói: “Ban đầu cháu thích cậu ấy là vì cậu ấy đẹp, nhưng trên đời này làm gì có ai mà không thích cái đẹp chứ? Tiếp xúc một thời gian dài, cháu cảm thấy cậu ấy đúng là một người đàn ông thanh lịch, ôn nhu nhã nhặn, liền cứ như thế mà bị cậu ấy hấp dẫn. Nhưng sau này cháu mới chân chính phát hiện được, ôn nhu nhã nhặn tất cả đều là giả, cậu ấy buồn vui thất thường, đối xử với ai cũng rất tốt chỉ với mỗi cháu là tệ vô cùng, hơi tí là nổi giận, chuyện gì cũng muốn cháu phải lấy cậu ấy làm chủ, vô cùng ngang ngược……”

“Ê!”

“Xin cứ để cháu nói hết đã.” Hùng Hùng tiếp tục nói, “Nhưng mà, cho dù là vậy, cháu vẫn cảm thấy rõ ràng, trong mắt cháu cậu ấy và mọi thứ hoàn toàn không giống nhau. Cháu chắc chắn người cháu muốn là cậu ấy, tuy cậu ấy chẳng thích cháu chút nào. Nhưng nếu bây giờ hai người ép cậu ấy kết hôn cậu ấy nhất định sẽ không vui, cháu tin hai người cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu ấy, nhưng nếu Hiểu Dương không vui vẻ, thì làm những chuyện này để làm gì đây? Cháu biết cậu ấy thích nhất là ăn trứng gà chiên, lúc ngủ sợ lạnh thích đắp chăn, còn có…. ách, rất nhiều phương diện cuộc sống chi tiết khác, cháu đều hiểu rõ như lòng bàn tay, mang lại cho cậu ấy cuộc sống ấm no sâu này, không ai có thể làm tốt hơn cháu được, cháu thề.”

Chung quanh là một mảnh tĩnh lặng.

Phạm Vĩ Hồng chần chờ kéo kéo tay Phạm Vĩ Trung: “Anh, từ lúc Hiểu Dương nó dọn về nhà nó không cười với chúng ta lần nào, chỉ nhìn thôi cũng khiến em khó chịu. Nhiều lúc em cũng nghĩ, nếu nó cứ không vui như vậy, sớm muộn gì cũng giống như năm ấy bỏ nhà đi, em biết anh lo lắng chuyện gì mà. Em lúc ấy tuổi trẻ bồng bột không chịu nghe lời anh, bỏ nhà đi bị người khác ăn hiếp, nhưng Hiểu Dương nó khác em, chắc chắn sẽ khác mà. Dĩ nhiên, em không đồng ý nó cùng người đàn ông thô tục này ở bên nhau, nhưng là, dù sao nó cũng thích thằng nhóc này rồi. Bây giờ cũng chẳng còn là xã hội phong kiến, hơn nữa chúng ta còn có thể làm gì….”

Hùng Hùng nghe đến đó liền phấn chấn hẳn lên: “Cậu ấy…. nói thích cháu?”

Ý thức được mình vừa lỡ lời, dì hắn liền sững lại mấy giây, sau đó im lặng không nói nữa. Hùng Hùng bây giờ tâm tình như nở hoa, chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Phạm Hiểu Dương, bất kể hắn đánh hay mắng, Hùng Hùng cũng sẽ đuổi không đi.

“Cậu chắc chắn cậu có thể chăm sóc tốt cho nó?” Phạm Vĩ Trung rốt cuộc cũng mở miệng.

“Dĩ nhiên.” Hùng Hùng không ngập ngừng dù chỉ là nửa giây, “Cháu đã là huấn luyện viên thể dục ba năm rồi. Ô…… cái này hình như không liên quan lắm…… Tóm lại, cháu chắc chắn có thể chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.”

Hai anh em Phạm Vĩ Trung và Phạm Vĩ Hồng chẳng còn lời nào để nói, bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt buông tiếng thở dài.

“Con về rồi…..”

Phạm Hiểu Dương không ngờ sẽ gặp Hùng Hùng ở đây, chưa nói hết câu đã ngây ngẩn cả người.

“Hiểu Dương!” Hùng Hùng cười vui hơn so với bất cứ lúc nào, hắn đứng bật dậy, vì đã quỳ trong một thời gian dài mà hai chân tê rần, thiếu chút nữa đã lại quỳ sụp xuống, bất quá bây giờ, dù là chuyện gì cũng không ngăn được niềm vui của hắn, “Tôi muốn cậu.”

Phạm Hiểu Dương không tin được, cha và dì hắn thế nhưng lại không cầm chổi đánh đuổi Hùng Hùng ra.

“Đúng rồi, bác à, gần đây cháu vừa nghiên cứu được một số động tác dưỡng sinh, rất thích hợp giúp người lớn tuổi kéo dài tuổi thọ, hôm nào cháu giúp bác thử một chút……”

********************************

“Anh rốt cuộc đã nói gì với ba và dì tôi?”

Trên ban công chỉ có hai người là Hùng Hùng và Phạm Hiểu Dương, Phạm Vĩ Trung cho họ một giờ nói chuyện.

Hùng Hùng cười tươi roi rói nói: “Tôi thích cậu, mà cậu cũng thích tôi, hai người chúng ta hẳn là nên ở cùng một chỗ.”

“Chỉ vậy thôi? Còn nữa, tôi nói thích anh lúc nào?”

Hùng Hùng ôm chầm lấy hắn: “Cậu chẳng cần nói gì hết, tôi hiểu mà.”

Phạm Hiểu Dương thấy tim mình chợt trở nên quái dị, nhịp đập lúc nhanh lúc chậm, cũng mặc cho hắn ôm mình.

Thật ra thì, vào lúc dì hắn hỏi cảm giác của hắn đối với Hùng Hùng là thế nào, câu trả lời của hắn là thế này:

── “Cái gì mà thích hay không thích, cháu đã sớm không nghĩ đến chuyện đó nữa rồi. Chẳng qua là…… cháu có thể tuỳ tiện chọn đại một người mà sống cùng hết quãng đời còn lại, cũng chẳng có vấn đề gì hết. Người đó có thể là đàn ông cũng có thể là đàn bà, cũng có thể người đó cũng giống Hùng Hùng đối xử rất tốt với cháu, nhưng nếu người nọ không phải Hùng Hùng, có lẽ cả đời này cháu cũng không cảm thấy vui vẻ.”

Có chữ nào đại diện cho chữ thích sao? Thật là.

Người nhà Phạm Hiểu Dương không có cách nào ngay trong thời gian ngắn đã chấp nhận Hùng Hùng, nhưng cũng không tiếp tục thúc ép Phạm Hiểu Dương nhanh chóng cưới vợ sinh con nữa. Họ nói, về sau mọi chuyện đều để Phạm Hiểu Dương quyết định.

Cho nên, Phạm Hiểu Dương lại dọn về căn hộ mà lúc trước hắn ở, tiệm sách cũng lại mở cửa kinh doanh.

Mặc dù Hùng Hùng vẫn như cũ không thể thuận lợi sống chung với hắn, mặc dù miệng Phạm Hiểu Dương từ đầu đến cuối đều đóng rất chặt, chưa từng nói một câu “thích” hắn lần nào, nhưng là, bọn họ vẫn như cũ chỉ cách nhau có năm căn nhà, hơn nữa ngày ngày đều gặp mặt nhau. Một tuần “làm” ba đến bốn lần, cuối tuần lái xe đi ngắm biển, hoặc đi ăn tối hoặc mở tiệc BBQ.

Tóm lại là, mọi chuyện đang tiến triển ngày càng thuận lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play