Phạm Hiểu Dương có cảm giác như mình đang đi trên chiếc tất trắng thật to, đi lại không tiện, phải nghỉ ờ nhà. Nếu hắn còn ngoan cố đi làm, nhất định thời gian bình phục sẽ còn lâu hơn.
Hùng Hùng ngượng ngùng cười hắc hắc, sau đó ra ngoài mua thức ăn. Phạm Hiểu Dương chuyển kênh liên tiếp, thấy không có gì xem liền tắt TV, nhìn chằm chằm vào tường.
Từ khi nào mà hắn đã trờ nên dễ nổi giận như vậy?
Vô luận hắn nói gì, làm gì, người kia vẫn sẽ nhẫn nại đứng bên cạnh hắn. Chỉ vì quá được nuông chiều như thế mà hắn ngày càng vô lí tuỳ hứng rồi. Người chăm sóc hắn nếu đổi lại là Garry, chắc chắn sẽ không được tận tâm như vậy.
Nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo đến, nghe tiếng cửa mở, hắn biết chắc Garry đã về rồi. Có điều nghe tiếng bước chân hình như là hai người, không lâu sau còn vang lên một cuộc đối thoại.
“Tại sao đến đây mà không vào khách sạn, muốn tôi thượng cả bạn em à?” Đó là một giọng nói vô cùng xa lạ.
“Cậu ta đi làm ban ngày, bây giờ chắc sẽ không có ở đây đâu. Muốn cho anh xem nhà tôi một chút, cũng giúp anh tiết kiệm tiền khách sạn rồi đó.”
Phạm Hiểu Dương run rẩy cả người, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Garry dùng cái giọng buồn nôn này để nói chuyện, lần sau có dịp nhất định phải cười vào mặt cậu ta.
“Bạn cùng phòng? Là cái thằng lần trước đi cùng em vào quán bar đấy hả? Cũng đúng lúc ghê.”
Cảm ơn đã khen, Phạm Hiểu Dương bĩu môi.
“Vậy em thích cậu ta hay tôi hơn?”
“Thích anh hơn một chút thôi, đồ hay ghen…”
Sau đó, Phạm Hiểu Dương không nghe được gì nữa. Đừng nói là hai người kia chờ không được làm luôn ngay sô pha phòng khách nhé!? Nếu lúc nữa Hùng Hùng mua thức ăn về nhìn thấy, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? Nghĩ vậy, hắn tốt bụng bước xuống giường tạo ra một âm thanh thật lớn để nhắc nhở bọn họ.
“Tiếng gì vậy?” Người đàn ông xa lạ kia hơi thở đã có chút gấp gáp.
“Không biết nữa… Chắc là chuột, anh đừng quan tâm, nhanh một chút…”
Phạm Hiểu Dương trợn mắt, phòng trọ giá cao tận lần sáu này làm gì có chuột!? Sao những lần trước dẫn phụ nữ về nhà không thấy cậu ta vội vàng như vậy, xem ra thực sự đã đắm chìm rồi. Đã nói bao nhiêu lần là đừng lún quá sâu, cậu ta lại chẳng khi nào chịu nghe.
“A! Hai người…”
“Hùng Hùng? Sao anh lại ở đây?”
Xong, chuyện hắn không mong muốn nhất đã xảy ra rồi.
Phạm Hiểu Dương bước nhanh ra ngoài, nhìn hai người đàn ông quần áo xộc xệch trên sô pha, lại nhìn Hùng Hùng đang cầm giỏ thức ăn đứng đực mặt ra ngoài cửa, đầu không khỏi đau một trận: “Tôi bị thương không đi làm được, Hùng Hùng ở đây chăm sóc tôi.”
Garry thở dài: “Sao không nói sớm? Thật là… Điền tổng, hay là chúng ta đến khách sạn đi?”
“Không sao hết.” Người đàn ông gọi Điền tổng kia ngồi xuống, cởi nút áo sơ mi và cà vạt, mắt dán chặt vào Phạm Hiểu Dương, ánh mặt này giống y như đúc cái ánh mắt trong quán bar hôm đó, làm Phạm Hiểu Dương vô cùng khó chịu, “Có hứng thú với 3P không? Giá cả có thể thương lượng.”