Hội chứng sợ yêu là cái gì? Nghiêm Thừa đặc biệt lên mạng tìm hiểu một chút, cư nhiên thật sự có thông tin. Có mấy kiểu giải thích na na nhau, còn đem chứng sợ hãi chia làm ba loại: loại cự tuyệt, loại lo lắng và loại bị tổn thương.
Xem ra mình là loại cự tuyệt đi? Nghiêm Thừa sờ sờ mũi, đầy hứng thú xem tiếp. Kiểu người khi còn thơ ấu có thể từng có khoảng thời gian không tốt, đối với bản thân sinh ra cảm giác không tin tưởng. Hoặc là, vì hoàn cảnh gia đình khi họ đã trưởng thành đã hình thành cảm giác không tin tưởng vào tình yêu. Một câu tổng kết: “Không muốn bị người khác cự tuyệt, nên cự tuyệt người khác trước.”
Thật rõ ràng mạch lạc, nói ra giống như chuyện lạ có thật. Nghiêm Thừa muốn cười khẩy, rồi lại do dự một chút. Cậu quả thật không muốn tưởng tượng ra cảnh bị hung hăng cự tuyệt, chỉ ghi nhớ bộ dáng tươi cười của người kia thì tốt rồi. Nghiêm Thừa tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ lung tung, nhưng khi ánh mắt chạm đến quyển ‘Diệp chi thi tuyển’, xao động từ đáy lòng lại ẩn ẩn dâng lên.
Đã từng có những khoảnh khắc, cậu đối với người kia tràn đầy ham muốn độc chiếm. Đó là sự thật, mà còn là tự bản thân nguyện ý tiếp nhận.
Đã hiểu được vấn đề của mình, sau đó Nghiêm Thừa khôi phục thái độ bình thường. Cậu không cần nửa tình cảm nửa lý trí, chỉ cần đem tất cả giao cho kế hoạch là ổn. Chỉ cần buộc lý trí nghiêm khắc tuân theo kế hoạch là được, không cần suy nghĩ nhiều, không cho phép kháng nghị. Đây vẫn luôn là nguyên tắc sinh tồn của Nghiêm Thừa.
Nếu nhất định phải tổng kết lại sự kiện lần này, Nghiêm Thừa có lẽ sẽ nghiêm túc bày tỏ: “Nguyên lai mình thật sự có thể thích người khác, quả nhiên tình yêu là bản năng.” Nhưng bất luận là chữ ‘yêu’ hay ‘sợ yêu’, cũng không nên xuất hiện trong sổ kế hoạch của cậu. Cho dù xuất hiện, cũng phải cắt bỏ.
Lý trí nói Nghiêm Thừa phải triệt để rời ra Kỳ Tích, vì thế cậu lại lần nữa ngừng đến thư viện kia, quyển ‘Diệp chi thi tuyển’ vừa mua được chưa bao lâu cũng đem bỏ xó.
Đơn phương cắt đứt liên lạc không phải là biện pháp tốt, nhưng Nghiêm Thừa cũng không biết giải thích với Kỳ Tích như thế nào. Nhiều lần cầm di động lên muốn nhắn tin cho người kia, rồi lại sợ ma lực của Kỳ Tích đối với cậu bách thí bách linh, chỉ nói với cậu vài lời lại khiến cậu dao động.
Nhưng Nghiêm Thừa đã quên mất chuyện rất quan trọng, không phải tất cả mọi người sẽ yên lặng chiều ý cậu. Cho nên một chiều cuối tuần nọ, khi Nghiêm Thừa mở cửa liền phát hiện Kỳ Tích đứng ngoài cửa, thế giới nguyên tắc của cậu sụp đổ.
“Anh… Anh… Sao anh lại đến đây?” Nghiêm Thừa vẫn tận lực không nhớ đến Kỳ Tích, chỉ vô trình trong những lúc mỏi mệt sau khi tăng ca trở về mới phóng túng một chút. Nhưng nhìn thấy anh lần nữa, tim đột nhiên đập binh binh, khiến Nghiêm Thừa không thể không thừa nhận, tưởng niệm sẽ khiến mệt mỏi được tích lũy theo thời gian.
“Bởi vì đã lâu không gặp cậu.” Kỳ Tích lộ ra nụ cười ấm áp, đối với chuyến viếng thăm bất ngờ của mình không có bất kỳ biểu hiện gì.
Nhưng Nghiêm Thừa biết không phải đơn giản như vậy, lúc này đây Kỳ Tích không còn nhân nhượng quy tắc của cậu nữa. Không chỉ không giống lần đầu tiên sẽ gọi điện thoại hỏi, thậm chí chuông dưới lầu còn không nhấn. “Có chút đột ngột.” Nghiêm Thừa nói xong, thấp thỏm lấy dép lê ra.
Kỳ Tích nheo mắt lại: “Surprise!”
Mặc dù đến thăm đột ngột, nhưng Kỳ Tích rất chú trọng phần lễ nghi mang theo quà gặp mặt. Một quả bưởi, một trái bưởi chưa được gọt vỏ.
Nếu khách mang quà là trái cây đến, chủ nhà tỏ vẻ cao hứng có thể chia sẻ với khách. Nhưng, là một trái bưởi chưa gọt vỏ thì sao? Nghiêm Thừa có chút khó khăn.
“Lấy con dao cho tôi, tôi gọt vỏ.” Kỳ Tích quen thuộc bước vào phòng bếp.
Nghiêm Thừa dựa cửa, nhìn người đang nghiêm túc gọt vỏ trước kệ bếp, lặng lẽ đem cảnh tượng trước mắt ghi nhớ vào đầu. Muốn có được người này biết bao nhiêu. Nhưng, chỉ yên lặng nhìn anh ấy như thế, đã cảm thấy yên tâm trong lòng, tựa hồ từng khoảng trống trong lòng được lấp đầy.
“Mỗi lần tôi mua bưởi đều không để chủ tiệm gọt giùm,” động tác của Kỳ Tích cực kỳ lưu loát, “Vỏ và múi bưởi có thể dùng làm mứt bưởi, sau này chỉ cho cậu nhé? Bất luận là phết lên bánh mì nướng hay pha trà cũng không tệ.”
Nghiêm Thừa một bên hưởng thụ cuộc đối thoại thoạt nhìn cực kỳ tự nhiên, một bên lại ẩn ẩn đau khổ với bản thân đã sớm có quyết định sẽ không có nhiều cái ‘sau này’ với Kỳ Tích.
Kỳ Tích đem từng múi bưởi đã được tách ra bày lên bàn, xiên mấy cái nĩa lên: “Nghiêm Thừa, cậu gần đây là lạ.”
Nghiêm Thừa yên lặng ngồi xuống sofa, giống như một học sinh tiểu học làm sai. Rất nhiều câu giải thích cùng biện hộ đã ra đến cửa miệng rồi lại nuốt xuống, chỉ còn nỗi chua xót.
“Lần trước cậu không phải muốn tôi giới thiệu sách để đọc trước khi ngủ sao? Nhưng gần một tháng nay cậu không đến thư viện.” Thanh âm Kỳ Tích vẫn nhu hòa dễ nghe như trước đây, không một chút oán giận, chỉ có nghi hoặc nhàn nhạt.
Nếu bây giờ tôi nói ra những lời thất lễ kỳ quái thì sẽ ra sao? Nghiêm Thừa thầm nảy sinh một chút vọng tưởng. Nếu hiện tại liền nói thẳng ra thì sẽ như thế nào? Kỳ Tích có triệt để rời khỏi cuộc sống của cậu luôn không? Nhưng chung quy Nghiêm Thừa không có dũng khí nhiều như vậy, cậu chọn một đề tài kỳ quái: “Anh có tò mò vì sao tôi lại dựa dẫm vào quyển sổ kế hoạch như vậy?”
“Rối loạn ám ảnh cưỡng chế?” Kỳ Tích nghiêng đầu nhìn cậu.
“Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân,” Nghiêm Thừa cười khổ một chút, “Tôi vẫn chưa ghi chép gì trước khi cha mẹ ly hôn, tôi chưa bao giờ biết mẹ tôi như thế nào. Khi còn nhỏ, tôi đã truy hỏi mấy lần, cha liền nói với tôi, bà nghiện đánh bạc, hoàn toàn không thể kiềm chế bản thân, đây chính là nguyên nhân bọn họ ly hôn.” Chuyện này Nghiêm Thừa chưa từng kể với bất kỳ người nào, bởi vì nó giống như một nổi ám ảnh khổng lồ.
Mà ánh mắt Kỳ Tích trong vắt nhìn thẳng vào cậu, chờ cậu nói tiếp.
Nghiêm Thừa thở dài: “Khi còn nhỏ tôi không hiểu những chuyện đó lắm, chỉ cảm thấy đó là chuyện không tốt, dần dần cũng quên đi. Nhưng sau khi hiểu chuyện, tôi từ từ phát hiện bản thân mình cũng là kẻ phi thường bạc nhược, hơn nữa hứng thú quá mức. Chơi điện tử có thể trầm mê đến mức không đi học, thích món đồ sẽ muốn có nó đến không kiềm chế được, khi tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng làm chậm việc quan trọng. Tôi thật sự khủng hoảng, cảm thấy đó chính là tính cách được đi truyền từ mẹ mình.”
“Cho nên cậu bắt đầu học cách khống chế chính mình,” Kỳ Tích hòa nhã nói, “Đây chính là quá trình học cách quản lý bản thân.”
Nghiêm Thừa gật đầu: “Đúng vậy, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy được, tôi sợ cha sẽ ghét mình. Vì thế tôi bắt đầu cố hết sức kiềm chế bản thân, bởi vì không có sự tự chủ, mọi chuyện xảy ra đều nghiêm khắc dựa vào kế hoạch mà thực hiện là được. Mà những thứ yêu thích không bao giờ phải chạm đến là tốt rồi. Không có sở thích, vô vị, là có thể hoàn toàn khống chế được chính mình.”
Kỳ Tích yên lặng chăm chú nhìn Nghiêm Thừa, không nói gì thêm. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Nghiêm Thừa cảm thấy trong đôi mắt ôn hòa kia của Kỳ Tích, tựa hồ cái gì cũng biết, lại như cái gì cũng không biết.
Những thứ yêu thích không bao giờ phải chạm đến là tốt rồi.
Sau đó Kỳ Tích ngồi thêm một chút nữa, liền đứng dậy cáo từ. Anh không đàm luận nguyên nhân của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không hề hỏi nguyên nhân lãnh đạm gần đây của Nghiêm Thừa. Tất cả dều thuận lợi quá mức, hoàn toàn phát triển theo hướng Nghiêm Thừa mong muốn.
Nhưng giây phút Kỳ Tích bước đi, Nghiêm Thừa đóng cửa lại, Nghiêm Thừa cảm thấy toàn bộ khí lực đều bị rút cạn, cậu dựa hẳn vào cửa, tùy ý để nỗi trống rỗng như kim châm vào lòng, cũng không dám hối hận.
Tiếp đó, Nghiêm Thừa tiếp tục đơn phương gây bất hòa với Kỳ Tích. Mà Kỳ Tích tựa hồ cũng hiểu ý, không hề chủ động liên lạc với cậu.
Thiếu mất một người trong cuộc sống cũng không tịch mịch như trong tưởng tượng, chẳng qua là chưa nhận thức được tình hình trước mắt mà thôi. Nhưng Nghiêm Thừa ngẫu nhiên sẽ nhìn di động mà ngẩn ngơ, ngẫu nhiên sẽ cảm thấy chiều thứ bảy như mất đi thứ gì đó.
Công việc cùng tăng ca lần nữa trở thành vấn đề chính trong cuộc sống của Nghiêm Thừa, bận rộn đến mức quên hết những chuyện khác, cũng không biết đó là biện pháp tích cực hay tiêu cực. Chính là giờ phút này đây, dốc sức làm việc dường như mất đi tác dụng, cùng với những mệt mỏi sau khi kết thúc công việc lại càng làm người ta chìm sâu thêm vào hư không. Trước khi ngủ có lẽ là khoảng thời gian đáng ghét nhất trong ngày, đầu óc khi trầm tĩnh lại sẽ nhịn không được nhớ lại một vài chuyện, cũng sẽ nhịn không được tưởng tượng ra rất nhiều điều. Nếu như không quen biết Kỳ Tích thì sẽ như thế nào? Nếu như bày tỏ thì sẽ ra sao? Nếu cùng một chỗ thì sẽ thế nào? Đến cuối cùng, Nghiêm Thừa chỉ có thể dựa vào đĩa CD nhạc cổ điển mà ngủ.
Trở thành một người vô vị, Nghiêm Thừa thật sự không biết mình còn có thể làm gì khác nữa. Cậu không có tình yêu, cũng không được tính là thất tình, cậu không thể bắt mình đi mua say một lần hay khóc lớn một hồi mà không có lý do, càng vô pháp tâm sự với bất kỳ ai.
Có lẽ, đã từng có một người có thể tâm sự tất cả. Nhưng cậu cảm thấy mình đã mất anh ấy rồi.
Sau vài tuần sống một cuộc sống nghiêm khắc tự gò bó hay có thể nói là tự ngược bản thân, Nghiêm Thừa nhận được lời mời của Chu Lẫm và Hạ Thiên Kỳ. Bọn họ chuẩn bị một buổi họp mặt bạn bè.
Đôi anh em ngu ngốc kia xem như chính thức cùng một chỗ đi? Rõ ràng một tháng trước còn từng phiền não vì bọn họ, hiện tại trời đất thay đổi, bản thân thành kẻ bị giam hãm trong chuyện tình cảm kỳ quái. Nghiêm Thừa cảm thấy mình giống như đang chìm trong một giấc mơ hoang đường.
Buổi họp mặt của Hạ Thiên Kỳ lần này cuối cùng không tổ chức tại quán rượu của y. Đại khái là Chu Lẫm yêu cầu, buổi họp mặt chọn biệt thự Chu gia tổ chức, mà người tham gia tất cả đều là bạn bè rất thân của Chu Lẫm và Hạ Thiên Kỳ.
“Tôi đã sớm muốn tổ chức ở nhà,” Nghiêm Thừa vừa đến nơi liền nghe được thanh âm Hạ Thiên Kỳ, “Hiếm khi được Thiên Vương cho phép, mẹ cũng không ở nhà… Thật là khổ tận cam lai.”
“Nói đến khổ tận cam lai, ông chủ anh lần này ngàn vạn lần đừng thất tình nữa!” Trưởng nhóm nhạc của quán bar nói. Dù sao mỗi lần ông chủ thất tình, y phải phụ trách hát những khúc ca bi đát phụ họa, tô đậm không khí đau khổ.
Hạ Thiên Kỳ giơ chân nói: “Tiểu Nguyễn cậu đừng nói xui! Tôi sẽ bắt Thiên Vương dùng mắt giết chết cậu!”
“Nghiêm tiên sinh…” Người đầu tiên phát hiện Nghiêm Thừa chính là người phụ trách quầy rượu – bartender đầu hói A Cách, xem ra hôm nay quán bar của Hạ Thiên Kỳ lại không mở cửa.
Nghiêm Thừa tùy ý cầm ly rượu, đi về phía Hạ Thiên Kỳ: “Mặc dù là tổ chức ở nhà cậu, nhưng tôi thấy cũng rất thảnh thơi.”
“Thái Đấu cậu tới rồi,” Hạ Thiên Kỳ mặt dày cười nói: “Đều là bạn thân hết, không cần khách sáo như vậy đi.”
“Vậy ‘tiệc liên hoan’ đâu?” Diệp Dật Vân sáp lại, “Có thành ý chút a Hạ Thiên, không được gọi bên ngoài.”
“Đương nhiên không gọi bên ngoài,” Hạ Thiên Kỳ đắc ý nói, “Thiên Vương và tôi đều có hỗ trợ, bất quá đầu bếp chính là Kỳ Tích nha.”
Hô hấp Nghiêm Thừa trong nháy đình trệ. Đúng rồi, đương nhiên, bạn của Hạ Thiên Kỳ cũng bao gồm cả Kỳ Tích.
“A, Kỳ Tích a…” Diệp Dật Vân ý vị thâm trường liếc nhìn Nghiêm Thừa một cái, nhưng không biết rằng lúc này đây tâm tình Nghiêm Thừa phức tạp khôn tả.
“Sao vậy, nói cứ như vậy hiểu anh ta dữ lắm vậy?” Hạ Thiên Kỳ hỏi.
“Khụ,” Diệp Dật Vân thiếu chút nữa bại lộ có chút lúng túng nói, “Tôi nghe Thái Đấu kể qua.”
Tâm Nghiêm Thừa loạn như ma, hoàn toàn quên giải vây giúp Diệp Dật Vân. Cho dù trong tình huống kế hoạch trước đó chưa hoàn thành, cậu cũng không bức thiết muốn rời khỏi buổi họp mặt bạn bè như lúc này.
“Thái Đấu, lần trước nghe Kỳ Tích nói cậu có học nấu ăn, muốn thể hiện tài năng không?” Hạ Thiên Kỳ không để ý đến Nghiêm Thừa đang thất thần.
Ngược lại Nghiêm Thừa bị Diệp Dật Vân vỗ vai mới hồi phục tinh thần: “Cậu không sợ thì cứ thử đi.”
“Vẫn là quên đi…” Ánh mắt Hạ Thiên Kỳ tràn đầy sự không tin tưởng.
Thức ăn hoàn toàn là các mọn tự phục vụ, Kỳ Tích có lẽ vẫn đang bận rộn. Ở đây tất cả đều là bạn bè quen biết lẫn nhau, nhưng Nghiêm Thừa đã không còn tâm tình hàn huyên với bất kỳ ai. Cậu một mình bước ra ban công lầu hai hít thở không khí.
Hàn ý đêm cuối thu lạnh hơn nhiều, ban công vắng vẻ cùng với tiếng huyên náo dưới lầu hình thành sự tương phản rõ rệt. Người ta càng sôi nổi, bản thân lại càng cảm thấy quạnh quẽ. Đặc biệt nghĩ đến Kỳ Tích, Nghiêm Thừa lại càng cảm thấy được mình vừa chờ mong lại vừa khó chịu. Muốn gặp anh ấy, rồi lại sợ gặp anh ấy.
Vì không thấy đói, hoặc do sợ những món ăn Kỳ Tích nấu cũng chứa sự hấp dẫn kỳ quái, Nghiêm Thừa hoàn toàn không muốn xuống dưới, chỉ ngồi trên ban công ngẩn ngơ. Trong lòng cậu thậm chí chậm rãi sinh ra vọng tưởng quái lạ, không biết Kỳ Tích có hỏi đến mình không. Dù sợ gặp nhau, nhưng rồi lại ẩn ẩn chờ mong thấy được thái độ của người kia nếu có gặp nhau. Qua một đoạn thời gian, anh ta sẽ đối diện với mình như thế nào? Là thân thiện hay lãnh đạm? Anh ta có sinh khí không, có thể xem mình là người bạn cần quan tâm không?
Nghiêm Thừa cười có chút tự trào, không ngờ mình cũng sẽ có lúc suy nghĩ vẩn vơ, có ngày thương xuân bi thu như thế. Vỗ vỗ hai má, Nghiêm Thừa thu hồi tâm tư, sau khi xuống dưới rồi nhất định phải khôi phục thái độ như ngày thường.
Đúng theo ý muốn của Nghiêm Thừa, không người nào có ý muốn tìm ‘người vô vị’ đã chạy đi đâu. Dù sao cậu vẫn luôn không thích những buổi như thế này, bị quên lãng cũng thập phần bình thường.
Bất quá lúc gió thổi lạnh hơn, Nghiêm Thừa vẫn tự mình đi xuống lầu, bởi vì tiếp theo Chu Lẫm và Hạ Thiên Kỳ muốn tuyên bố mối tình của họ đã thành công viên mãn. Đương nhiên, trước khi có được viên mãn này, bọn họ giống mấy kẻ ngốc lãng phí thời gian suốt mười năm. Chuyện Hạ Thiên Kỳ là gay thì mọi người đều biết, mà Chu Lẫm công bố lại khiến rất nhiều người trước đó không biết chuyện này được mở rộng tầm mắt. Nhưng dù sao ở đây đều là hảo tri kỷ, sau khi ồn ào vài câu liền nâng ly chúc mừng.
Buổi họp mặt đến lúc cao trào, nhưng Nghiêm Thừa không rảnh quan tâm, hắn dùng hết tinh lực kiềm chế bản thân không tìm kiếm bóng dáng Kỳ Tích.
“Cậu vừa mới chạy đi đâu?” Tựa hồ chỉ có Diệp Dật Vân phát hiện Nghiêm Thừa tạm thời biết mất.
Nghiêm Thừa diện vô biểu tình trả lời: “Hóng gió đêm.”
“Cậu hôm nay có hơi là lạ nha, Thái Đấu.” Diệp Dật Vân rờ rờ cằm, tuy là ngữ khí trêu chọc, trong đôi mắt lại pha lẫn tia lo lắng.
Nghiêm Thừa trong lòng ấm áp, nhưng vẫn chỉ nói: “Không có chuyện gì, gần đây có hơi mệt chút thôi.”
Nghiêm Thừa bên này đang nói chuyện, bên Hạ Thiên Kỳ lại ồn ào hẳn lên.
“Hạ Thiên, lúc nãy tôi còn muốn hỏi, nhà các cậu cư nhiên có đàn dương cầm?”
“Hạ Thiên, đàn một bài, đàn một bài cho vui!”
“Mấy người thấy tôi giống như người biết chơi đàn hả? Đây là cha mua cho mẹ tôi nha!”
“Là của dì a…”
“Tiểu Nguyễn cậu là nhạc công, cậu chơi đi.”
“Ngại quá, tôi chỉ biết đàn guitar.”
“Tôi còn biết đập đàn nha.”
“Đúng rồi, Kỳ Tích biết! Kỳ Tích ra tay đi, để bọn kia câm miệng!”
Trong nháy mắt nghe Hạ Thiên Kỳ gọi tên Kỳ Tích, bởi vì Diệp Dật Vân đang phân tâm, Nghiêm Thừa lập tức theo phản xạ quay đầu lại nhìn.
Người thanh niên nửa tháng không gặp cũng không có gì thay đổi, giữa tiếng ồn ào của bạn bè vẫn nhẹ nhàng như trước cười nói: “Cậu nhớ cũng kỹ ghê.”
Nghe được thanh âm gần mà như xa, khiến trong lòng Nghiêm Thừa đau xót.
Hạ Thiên Kỳ thích náo nhiệt, không chịu buông tha nói: “Không được, đàn một bài đi.”
“Tôi liền vụng về đàn một bài, chúc mừng người hữu tình sẽ thành thân thuộc.” Kỳ Tích cũng không từ chối, hào phóng bước đến trước chiếc đàn dương cầm, ngồi xuống.
Nghiêm Thừa cũng không đến gần, chỉ đứng tại chỗ chăm chú nhìn Kỳ Tích, lại không cách nào rời mắt được.
Tuy rằng diễn tấu một bài tặng bạn, nhưng Kỳ Tích đàn rất nghiêm túc thong thả. Dáng người anh cao ngất ngồi tại chỗ của mình, rũ mắt mỉm cười, những ngón tay trắng nõn thon dài lướt trên phím đàn như hành vân lưu thủy, lưu loát sinh động. Đầu ngón tay chạm xuống vang lên những giai điệu duyên dáng, tràn đầy lãng mạn cùng vui sướng.
Bản nhạc Kỳ Tích đàn chính là ‘Dedication’ của Liszt, cải biến từ tác phẩm nghệ thuật của Schumann. Đó là bản nhạc đầu tiên trong tập ca khúc mà Schumann làm quà cưới tặng cho vợ mình – Myrthen, ca từ ngọt ngào, tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu say đắm. Lúc này dành tặng Chu Lẫm và Hạ Thiên Kỳ cũng coi như thích hợp theo một nghĩa nào đó, Nghiêm Thừa khe khẽ cong khóe môi, tâm tình nhuyễn xuống, không biết tại sao dường như sinh ra cảm giác như đang tham dự hôn lễ của bạn. Nếu muốn cậu nói, lúc này mới được xem là cao trào của buổi họp mặt đêm nay, bất quá tên Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không nghe nhạc cổ điển chắc cũng không hiểu mấy đi.
Tuy rằng những người có mặt cũng không mấy người biết nhiều về bản nhạc này, nhưng Nghiêm Thừa dụng tâm hiểu Kỳ Tích được một chút vẫn cảm thầm cảm thấy có chút cao hứng. Nghiêm Thừa nhìn bàn tay quen thuộc, con người quen thuộc kia, cảm xúc mênh mang. Đôi bàn tay đưa sách cho cậu, gọt trái cây cho cậu, giờ phút này, chúng lại thuần thục tự nhiên lướt trên phím đàn diễn tấu khúc nhạc tuyệt vời. Mà người kia đang chìm đắm trong bản nhạc, đôi mắt khép hờ, bọn họ đã từng có chút hiểu ý, bọn họ từng là hai người thập phần thân thiết.
Nếu như nói trước đây không biết tâm tình khi yêu say đắm là như thế nào, vậy hiện tại, Nghiêm Thừa đã hiểu. Sợ hãi cùng trốn tránh vốn có đều bị cậu quên đi, giờ phút này cậu chỉ muốn nắm thật chặt đôi bàn tay kia, của người tràn đầy ôn nhu thân thể dường như muốn tỏa ra hào quang đang ngồi trước cây đàn dương cầm, dâng lên nụ hôn thành kính.
Sau khi bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay cắt ngang suy nghĩ Nghiêm Thừa, cậu lập tức hồi thần vỗ tay khen ngợi. Kỳ Tích mỉm cười đứng lên, gật đầu cảm ơn mọi người, trong nháy mắt dường như chạm phải ánh mắt Nghiêm Thừa. Nghiêm Thừa cảm thấy giống như có thể nghe được tiếng tim đập như nổi trống của mình, mà Kỳ Tích lại rất tự nhiên quay đầu đi nói chuyện với Hạ Thiên Kỳ.
“Quả nhiên không đúng lắm a.” Diệp Dật Vân đêm nay sắc bén khác thường.
Nghiêm Thừa cảm thấy mình đã rất lâu chưa xúc động như thế này bao giờ, không chỉ là dao động, sự tự chủ của cậu có lẽ đã thuận theo bản năng tạm thời không còn nhạy bén lắm. “Diệp Dật Vân, cậu nói làm sao có thể thoát được nỗi lo lắng được mất?”
Diệp Dật Vân sửng sốt một chút, cười nói: “Đương nhiên là theo cách thức của nam nhân.”
Kỳ Tích nói chuyện với Hạ Thiên Kỳ một chút, tựa hồ nhẹ nhàng xin miễn đàn thêm một bản, sau đó hỏi Chu Lẫm gì đó, lại đi lên lầu hai. Nghiêm Thừa một hơi uống cạn ly rượu, cảm thấy lòng bàn tay mình đầy mồ hôi. Nhưng cậu vẫn quyết định thuận theo biến đổi của mình, theo Kỳ Tích đi lên lầu.
Đương nhiên khi Kỳ Tích bước đến ban công lầu hai, Kỳ Tích đang dựa vào lan can. Ánh mắt anh chìm trong bóng đêm, đèn trên lầu chỉ có thể hắt xuống bóng dáng anh. Anh đã không còn giữ phong thái hòa nhã lúc đàn dương cầm trước đó nữa, tự nhiên đĩnh bạt, giờ phút này cầm một điếu thuốc giữa ngón tay vừa rồi còn lả lướt trên phím đàn. Gió thu đêm pha lẫn khí tức khô hanh vắng vẻ cùng mùi khói thuốc trong bóng đêm, lạnh lùng đập thẳng vào mặt.
“Kỳ Tích.” Nghiêm Thừa gọi anh, khó hiểu, cậu có thể cảm nhận được tâm tình Kỳ Tích tựa hồ không tốt lắm.
“Nghiêm Thừa, đã lâu không gặp.” Kỳ Tích tựa hồ cười khẽ một chút.
Nghiêm Thừa bước đến cạnh anh, nhất thời không biết nên nói gì. Chính là lại nghe được Kỳ Tích gọi tên mình, lại nghe được câu ‘Đã lâu không gặp’, cậu cũng không biết phải suy nghĩ gì nữa.
Cũng may chưa bao giờ sự trầm mặc giữa bọn họ gây khó xử. Im lặng một chút, Kỳ Tích hỏi: “Cậu muốn hút một điếu không?”
Nghiêm Thừa lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.” Ngừng một chút, cậu nói thêm, “Tôi không biết anh cũng hút thuốc.”
“Ngô,” Kỳ Tích cười khẽ một tiếng, hơi thở giữa tiếng nói cũng mang theo mùi thuốc thản nhiên, “Khi học đại học, tôi thường ngày cũng ít hút.”
“Ân,” Nghiêm Thừa cũng không đào sâu, chỉ nói tiếp, “Tôi cũng không biết anh còn đàn dương cầm, ‘Dedication’ đàn rất hay.”
“Vốn muốn đàn bản ‘Giấc mơ tình yêu’,” Kỳ Tích rít một hơi, phà khói thuốc vào bóng đêm giống như một hơi thở nguy hiểm, “Nhưng đối với bọn họ, ‘Dedication’ vẫn thích hợp hơn.”
“Ân.”
“Cậu đã biết yêu?” Kỳ Tích tựa hồ cười một tiếng.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Nghiêm Thừa, cậu luôn cảm thấy mình đối với tình cảm vụng dại cái gì cũng không biết, kỳ thật cậu có sự sắc bén của cậu. Không phải cậu không hiểu, cậu chỉ là không dám hiểu.”
Nghiêm Thừa nhất thời không biết anh có ý gì, có chút lo lắng hỏi: “Vậy nếu tôi nghĩ tôi đã hiểu thì sao?”
Kỳ Tích lắc đầu: “Hiện tại tôi cảm thấy, nếu cậu vẫn luôn không hiểu thì tốt rồi.” Giọng nói trong trẻo nhu hòa mà Nghiêm Thừa thích nhất trước đây, nhưng giờ phút này, dường như đã mất đi sự ấm áp vốn có.
“Nếu tôi đã hiểu thì sao?” Nghiêm Thừa hoảng sợ vô cớ, Kỳ Tích tựa như muốn nói gì với cậu vậy.
Kỳ Tích thở dài: “Tôi thấy cậu bây giờ…”
Lời Kỳ Tích còn chưa nói hết, đã bị Hạ Thiên Kỳ đột ngột xuất hiện cắt ngang: “Kỳ Tích… Kỳ Tích di động của anh để quên trong túi áo khoác, vừa rồi còn kêu liên tục.”
Sau khi bị Hạ Thiên Kỳ cắt ngang, ma lực kỳ lạ ở ban công kia một giây trước còn khiến Nghiêm Thừa đắm chìm liền biến mất. Kỳ Tích nhận điện thoại đi vào trong trả lời, để lại Hạ Thiên Kỳ cùng Nghiêm Thừa mắt to trừng mắt nhỏ.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Hạ Thiên Kỳ vẻ mặt nhiều chuyện.
Nghiêm Thừa không chút biểu tình: “Tán gẫu về bản nhạc.”
Hạ Thiên Kỳ lập tức không có hứng thú: “Được rồi, mấy cái này tôi thật sự không hiểu nổi.”
Hai người mới qua lại được vài câu, Kỳ Tích trở về trả lại điện thoại, “Các cậu muốn xuống dưới sao?”
“Đúng rồi,” Hạ Thiên Kỳ lập tức dời mục tiêu, “Người vừa rồi gọi điện thoại cho anh có tên mắc cười quá, cái gì mà ‘Ngọc Diện Tiểu Phi Long’?”
“Phốc, cậu thấy rồi?” Kỳ Tích nheo mắt cười, “Đó là đồng nghiệp của tôi, ‘Ngọc Diện Tiểu Phi Long’ là biệt danh của y.”
“Trong danh bạ của anh, tôi là gì?” Vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ tò mò.
“Ân,” Kỳ Tích tựa hồ có chút ngượng ngùng, đem danh dạ trong di động đưa cho Hạ Thiên Kỳ nhìn, “Là cái này.”
“Nha, vì sao lại là kem?”
“Bởi vì Hạ Thiên (mùa hè) rất nóng a, nhìn đến ‘Kỳ’ liền nhớ đến kem (băng kỳ lâm)”, Kỳ Tích nhịn cười nói. Cái này xuất phát từ câu ‘Hạ Thiên rất nóng’, đây là câu cười lạnh nhàm chàn nổi tiếng của Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ siêu cấp không hài lòng: “Nhìn đến ‘Kỳ’ không phải là nghĩ đến ‘Chiêm bỉ ỳ áo, lục trúc y y. Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma’ sao?”
“Trình độ tự kỷ của cậu cùng tên ‘ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái tài trí hơn người, dáng vẻ Phan An, được gọi là Nhất đóa lê hoa áp hải đường, biệt danh Ngọc Diện Tiểu Phi Long’ thật xứng đôi! Không đúng, cậu so với y thanh cao hơn, ha ha ha, cậu so với y thanh cao hơn.” Kỳ Tích bị Hạ Thiên Kỳ chọc cho bật cười. Anh vẫn là Kỳ Tích ngày thường ôn hòa thích cười, đoạn đối thoại tựa hồ ẩn chứa huyền cơ trên ban công vừa rồi giống như chưa từng xảy ra.
“Đúng rồi, ghi chú của Thái Đấu là gì? Sẽ không là ‘Thái Đấu’ vô vị như vậy đi.” Hạ Thiên Kỳ bị anh cười vội vàng lảng sang chuyện khác.
“So với ‘Thái Đấu’ càng không thú vị nha.” Kỳ Tích nói, trong lúc Hạ Thiên Kỳ cúi đầu nhìn, anh lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng với Nghiêm Thừa.
“’Bạn chính thức’ là có ý gì?” Hạ Thiên Kỳ không hiểu.
Hạ Thiên Kỳ đương nhiên không hiểu, “’Bạn chính thức’ chính là câu nói vui khi Nghiêm Thừa và Kỳ Tích trao đổi số điện thoại.
Nguyên lai, mình là ‘bạn chính thức’ của anh như cũ? Nghiêm Thừa lặng lẽ siết chặt tay, đau đớn từ lòng bàn tay khiến lý trí của cậu quay lại. Cảm xúc dâng trào vừa rồi yên tĩnh trở lại, nhưng ba chữ ‘Bạn chính thức’, lại làm đau trái tim cậu.
Nghiêm Thừa không nhớ rõ buổi họp mặt tan cuộc như thế nào, mình về nhà như thế nào. Suốt một buổi tối, cuộc sống của cậu lại long trời lở đất lần nữa.
Ba chữ ‘Bạn chính thức’ ẩn ẩn đau xót trái tim của Nghiêm Thừa, cậu chưa bao giờ khát vọng như vậy, khát vọng mình là người đặc biệt trong lòng Kỳ Tích. Bất luận biệt danh hoặc nick name ngu ngốc thế nào cũng được, cậu hy vọng mình là người đặc biệt với Kỳ Tích. Tựa như Kỳ Tích là người đặc biệt với cậu, giống như một vụ tai nạn đặc biệt, khiến tự chủ của cậu sụp đổ lần nữa.
“Khi cậu thật sự yêu người đó, sẽ cam tâm tình nguyện bỏ đi nỗi sợ hãi và thành kiến, bất giác bị hấp dẫn, cho dù có là thiêu thân lao đầu vào lửa cũng sẽ không hối tiếc.”
Nghiêm Thừa rốt cuộc tin lời Diệp Dật Vân đã nói. Cậu thậm chí cũng tin tưởng, yêu một người nào đó có thể chính là chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, Nghiêm Thừa tâm phiền ý loạn mở đĩa CD nhạc cổ điển của cậu lên.
“Tôi hiện tại cảm thấy, nếu cậu vẫn luôn không hiểu thì tốt rồi.” Anh hy vọng tôi vĩnh viễn không cần phải hiểu tình cảm của tôi đối với anh sao? Câu nói bị Hạ Thiên Kỳ cắt ngang kia là gì? Đêm nay tựa hồ vô tình thấy được một khía cạnh khác của anh sao?
Kỳ Tích, từ một người đáng ghét, trở thành có chút hiểu ý, trở thành một tai họa, trở thành một khối bí ẩn.
Giờ nhớ lại, ký ức nơi ban công kia giống như một giấc mơ không đẹp…
Kỳ Tích từ buổi họp mặt của Nghiêm Thừa trở về, cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Không phải đã quy ước mỗi người tự quay về thế giới của mình sao? Ánh mắt nóng bóng của Nghiêm Thừa là chuyện gì đây? Vết sẹo trên cổ tay đã mờ đến mức gần như nhìn không thấy, đột nhiên ngứa một trận, Kỳ Tích bực mình gãi vài cái, lưu lại mấy dấu cào đo đỏ.
Tối hôm đó, Kỳ Tích gần như không thể ngủ được, rõ ràng trước khi ngồi vào đàn, một lần lại một lần đàn khúc nhạc thứ ba ‘Giấc mơ tình yêu’ của Schumann, không nhìn bản nhạc mặc kệ tiết tấu, chỉ muốn nương theo giai điệu mà dốc hết tình cảm dồn nén trong lòng.
Hôm sau Nghiêm Thừa tỉnh dậy giữa tiếng nhạc, đã không còn nhớ được giấc mơ đêm qua, con người toát đầy vẻ ôn nhu, giống như muốn tỏa hào quang vì cậu mà diễn tấu vô số lần khúc ‘Giấc mơ tình yêu’. Mà cậu, cũng dựa theo tâm ý, như thiêu thân lao vào lửa, dâng hiến nụ hôn thành kính của mình.
Giấc mơ không thể nhớ được, mới chính là giấc mơ tình yêu chân thực…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT