Editor: Joco

Beta – reader: Takuyachan

Thư Văn đến chỗ quán bar, đang do dự không biết nên mở miệng nói gì với Ngả Lâm, thì đã nhìn thấy cậu nhận điện thoại, sau đó vội vàng đi khỏi. Thật ảo não, hắn đã nghĩ cách bắt chuyện cả nửa ngày trời nào ngờ giờ đây lại không gặp được, thở dài một hơi, nghĩ thầm: Em không ở đây, mình còn vào làm cái gì, về nhà cho xong.

Ra khỏi cửa, hắn chợt thấy Ngả Lâm vẫy xe taxi ở trước mặt. Ngẫm lại chính mình đang không có việc gì làm, hay là đi theo xem cậu ấy làm gì. Ngả Lâm ngồi trên xe, đi thẳng tới khách sạn của khách nhân, hít một hơi thật sâu, cố đè nén nỗi sợ đau xuống, rồi cậu đi lên thang máy, lên phòng. Tới khách sạn rồi, nhưng hắn chỉ nhìn cậu đi vào chứ không theo sau. Sao Thư Văn không biết vào khách sạn để làm việc gì, trong đầu hắn không ngừng nghĩ ngợi cái tên hôm qua liệu có trên đó đợi Ngả Lâm không? Chỉ mới nghĩ tới Ngả Lâm sẽ ở cùng người khác, hai gò má ửng đỏ nằm dưới thân của nam nhân khác, Thư Văn nhịn không được chỉ muốn xông lên đạp tung cửa ra, đánh cho tên đó chết thì thôi. Tự nhủ rằng cậu đúng thực không kiên nhẫn, vừa mới ly khai hắn lập tức xuất ngay mị lực quyến rũ nam nhân khác thua xa hắn, cười nhạo cậu sao lại có thể chọn người kém cỏi đến vậy (ghen thì thôi sao phải dài dòng:-<). Cứ như vậy Thư Văn im lặng ngồi trong xe suy nghĩ miên man, không biết thời gian trôi qua bao lâu. Rốt cục cũng thấy Ngả Lâm bước ra khỏi đó.

Ngả Lâm chậm rãi bước đi, dáng dấp tiều tụy, sắc mặt so với lúc bước vào còn kinh khủng hơn, so với trong suy nghĩ của Thư Văn, hai gò má ửng hồng thực khác xa, trông cậu thực sự rất yếu ớt. Không phải Ngả Lâm tới đây làm cái chuyện ấy sao? Chẳng phải vậy sao? Tên nam nhân lần trước cùng cậu còn quan hệ với nhau nữa không?

Đột nhiên Thư Văn thấy đầu óc mình thật vô dụng, không nghĩ ra được, thôi thì đừng nghĩ nữa, đi theo cậu ấy đã. Trông Ngả Lâm không giống như bình thường, hai chân đi có vẻ khó khăn. Cứ đi một đoạn lại phải dừng lại nghỉ. Bên đường có mấy cái taxi bấm còi mời cậu lên xe, nhưng cậu đều lắc đầu từ chối. Lúc tới đây được khách bỏ tiền ra, còn bây giờ về không cho, cậu còn phải để dành tiền chữa bệnh nữa.

Thư Văn quan sát rất lâu, cứ nhìn cậu tập tễnh đi từng chút một, tới bến xe bus. Chỗ đó rất ít người, Thư Văn nhìn đồng hồ trên tay, đã mười một giờ rồi. Không biết bây giờ còn xe không nữa, xe bus hình như cũng chỉ chạy tới mười giờ rưỡi thôi. Nhưng thật may mắn, Ngả Lâm đứng đó đã bắt được đúng chuyến xe về thẳng nhà mình. Nếu như không kịp, chắc phải bắt taxi mất. Cậu bước lên xe, chọn một chỗ thật khuất, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Trên chuyến xe cuối ngày, hành khách rất ít. Ngả Lâm ngồi trong góc khuất, chậm rãi nhắm mắt. Trên người cậu chỗ nào cũng rất đau, vừa mới bị tên khách giày vò đau đớn muốn ngất. Đủ mọi loại đồ chơi, dụng cụ đặt trên người, chính cậu cũng nghĩ mình như một món đồ chơi. Vì tiền, mình cam tâm làm một món đồ chơi bị mọi người tha hồ nghịch, thực vừa buồn cười vừa đáng hận. Tên đó làm cho cậu đau gần chết, nhưng càng như vậy thì hắn càng hưng phấn, nổi thú tính lên khiến cậu vật vờ nửa sống nửa chết mới buông tha. Ngả Lâm thấy bản thân mình bây giờ rất bẩn thỉu, ô uế cả trong tâm hồn.

Cậu tuy rất muốn khóc, nhưng sợ có người nhìn thấy, nên mới chọn ngồi ở góc khuất. Không phải vì khổ cực hay vất vả mà khóc, chỉ vì đau đớn quá thôi, cậu nhủ thầm. Tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, hãy cố gắng kiếm tiền, trị khỏi bệnh rồi thi đại học, học đại học xong có thể có cuộc sống tốt hơn. Bây giờ chịu khổ, sau này sẽ thấy mọi thứ cũng đáng. Dù có chuyện gì đi nữa, cũng phải kiên trì tồn tại, phải học được đại học, vì tương lai của chính mình.

Thư Văn đi theo sau xe bus, vừa lúc nhìn thấy Ngả Lâm tựa đầu lên cửa kính trên xe, nhắm mắt lại. Hình như cậu đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền, đầu tựa vào cửa kính che khuất một bên mặt. Vẻ mặt của cậu lặng lẽ mà hiền hòa, giống như không thiết bất cứ thứ gì trên thế gian, càng khiến Thư Văn thấy phiền não.

Nhờ vào ánh đèn neon sáng chói trên đường, Thư Văn có thể nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên gương mặt Ngả Lâm. Nước mắt trượt qua nốt ruồi màu rám nắng ở đuôi mắt, rồi lăn xuống chiếc cằm thon gầy.

Cậu ấy có nốt ruồi rất đẹp, nhưng Thư Văn lại cảm thấy đau đớn. Hắn không thể kìm lòng nghĩ, nếu không có nốt ruồi kia, liệu Ngả Lâm có bớt rơi lệ nhiều như vậy không?

Thư Văn cứ theo sát Ngả Lâm trên chiếc xe ấy, thi thoảng lại len lén nhìn cậu. Vì cả người Ngả Lâm đau nhức nên cứ mơ mơ màng mang, tới lúc phát hiện ra, thì đã đi qua nhà mấy trạm rồi.

Ngả Lâm mơ hồ xuống xe, phát hiện chỗ này quả thực hẻo lánh, người còn ít chứ đừng nói có xe taxi. Cậu đành ngồi đợi trên ghế, may ra có cái xe taxi nào đi qua thì gọi.

Lúc ngồi chờ, cơ thể mệt mỏi làm Ngả Lâm quên mất việc đợi taxi. Cậu lại nhắm mắt. Thư Văn dừng xe ở xa xa, tắt đèn, ngồi quan sát cậu. Ngả Lâm ngồi yên mãi không nhúc nhích, trông không giống như định đứng dậy về nhà. Thư Văn không biết cậu muốn làm gì ở đây nữa.

Một lát sau, vẫn không hề thấy cậu động đậy, hắn định đi đến, chợt thấy ba tên côn đồ lại gần, một trong số chúng giật cái túi mà Ngả Lâm cầm. Ngả Lâm giật mình tỉnh giấc còn chưa biết chuyện gì xảy ra, ba người kia đã chạy mất. Khi phát hiện ra, Ngả Lâm dùng hết sức đuổi theo, tóm được áo một tên. Trên đường vốn vắng vẻ, ba tên kia thấy Ngả Lâm không sợ chết đuổi theo, liền dừng lại vây xung quanh cậu. Một trong số chúng bắt đầu đánh.

Trong nháy mắt Ngả Lâm bị đánh tới tấp, Thư Văn thấy vậy, vội vàng rồ xe chạy tới chỗ cậu. Ngả Lâm không sợ chết cứ gào to: “Mau trả lại cho tôi.” Bọn chúng thấy có xe phóng tới, ngay lập tức nhìn nhau chạy trốn. Ngả Lâm mặc kệ, vẫn dùng tay kéo áo tên kia, miệng hô lớn: “Trả lại cho tôi.” Tên kia thấy xe càng tới gần, cuống quýt rút con dao nhỏ ra đâm vào tay Ngả Lâm. Thấy tay chảy máu, cậu mới hoảng hốt. Ba tên kia lập tức chạy mất dạng.

Ngả Lâm ngồi phịch xuống đất, cố hết sức cầm máu ở miệng vết thương. Bệnh này sợ nhất là chảy máu, không giống như người thường có thể cầm máu nhanh, nếu nhẹ thì thiếu máu, nặng thì có thể chảy máu tới chết. Ngả Lâm đang hoảng sợ thì bỗng có người chạy tới ôm cậu.

Thư Văn thấy Ngả Lâm gặp chuyện ở đằng xa, liền phóng xe tới, nhưng vì khoảng cách quá xa, tới nơi thì cậu đã bị đâm một dao, chảy rất nhiều máu. Hắn vội vàng chạy đến, ôm chầm lấy Ngả Lâm, cởi áo mình ra tìm cách cầm máu. Ngả Lâm nhìn kĩ, phát hiện ra là Thư Văn, lúng túng hỏi hắn: “Anh làm gì ở đây?!”

Thư Văn không thèm để ý, rống lên: “Ngươi bị ngu si sao? Tiền quan trọng hơn cái mạng sao? Chúng nó cướp rồi thì thôi chứ? Còn đuổi theo làm gì, chẳng may mất mạng thì sao?”

Ngả Lâm giống như tiểu hài tử làm sai cúi đầu thật thấp, ủ rũ nói: “Em chỉ nghĩ rằng… Có thể giật lại được…” Thư Văn đỡ cậu đứng lên mắng: “Ngốc tử, ta sẽ đưa ngươi đi bệnh viện.”

Ngả Lâm lắc đầu từ chối: “Không phải phiền phức vậy đâu, em tự về nhà được.” Nói xong, cậu né tránh Thư Văn, vội bước nhanh trên vỉa hè.

Thư Văn nhanh chóng đuổi theo túm cậu lại: “Bây giờ làm gì còn taxi nữa? Nếu ngươi về nhà, ta sẽ đưa ngươi về.”

Ngả Lâm một mực lắc đầu, cố chấp đi trên vỉa hè. Thư Văn thấy vậy cực kì tức giận: “Được, ngươi cứ bướng bỉnh không chịu lên xe của ta hả? Ngươi tính làm trò gì? Mặc kệ ngươi!” Nói xong, hắn tức giận lên xe bỏ đi.

Thế nhưng năm phút sau, hắn đã lái xe quay lại (=,=). Cậu vẫn lang thang trên đường chờ taxi. Thư Văn mở cửa xe, nói: “Mau lên đi, ta tiện đường đưa ngươi về nhà.” Cuối cùng Ngả Lâm cũng lên xe Thư Văn.

Trên đường, Thư Văn thấy Ngả Lâm bên cạnh có vẻ trầm mặc dị thường. Len lén nhìn, nghĩ cậu lại giống lúc ở trên xe bus, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thư Văn biết cậu không hề ngủ, nên bắt đầu hỏi: “Vết thương còn đau không?”

Ngả Lâm im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng trả lời: “Không đau.”

“Ở nhà có thuốc tím không? Về nhà bôi vào. Còn cả thuốc kháng sinh nữa, nhớ uống để vết thương không nhiễm trùng.” Ngả Lâm “Ân” một tiếng, rồi không trả lời nữa.

Tự nhiên Thư Văn thấy vô cùng xấu hổ, không phải mình thấy hắn đang ghét lắm sao? Vì sao vừa thấy hắn gặp nạn là lập tức cuống quýt như vậy? Rồi Thư Văn lại nghĩ, dù cho Ngả Lâm có lừa hắn, nhưng trong khoảng thời gian chung sống, cậu cũng đã cho hắn thấy chút hạnh phúc sung sướng. Mà dù sao nếu là người qua đường, gặp phải sự tình này, thì cũng giúp đỡ thôi. Mới nghĩ như vậy, phiền muộn trong lòng hắn đã vơi đi ít nhiều. Thư Văn tiếp tục nói: “Sau này, nếu gặp phải chuyện này thì đừng có liều mạng nữa. Bọn chúng muốn lấy thì cứ mặc kệ đi, đừng có cố chấp.”

Ngả Lâm nghe thấy câu ấy, trầm mặc một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Tiền của em, chúng nó không làm ra mà cũng muốn lấy. Mất rồi là muốn em chết sớm hơn một chút sao?”

Thư Văn không hiểu ý tứ trong lời nói của Ngả Lâm: “Cái gì mà tiền quan trọng hơn chứ? Ta nói với ngươi rồi, an toàn mới là trọng yếu!”

Ngả Lâm cười khổ, muốn nói thêm nữa nhưng không thốt nên lời. Trong ngực mãi thổn thức: Tiền đấy là để cứu cái mạng này của em, bị lấy mất thì lúc đó chết cũng khác gì nhau? Huống chi, số tiền đó, là dùng thân thể đổi lấy.

Thư Văn đưa Ngả Lâm về nhà, xuống xe đi theo cậu tới tận cửa tầng hầm. Ngả Lâm quay lại nói: “Cám ơn anh đã cứu em, anh nên về đi, em đi xin lại chủ nhà chìa khóa.”

Thư Văn nhìn Ngả Lâm, đôi mắt trong suốt như nước, tại sao giờ đây trông lại bi thương đến vậy? Nhìn đôi môi hồng nhạt nổi bật trên làn da trắng bệch, đột nhiên hắn lại nảy sinh ham muốn được hôn lên nó.

Ngả Lâm chậm rãi rời khỏi, Thư Văn vừa nhìn cậu vừa thở dài: Chẳng qua mình quá nhẹ dạ. Người này đã từng lừa dối mình, tại sao còn quan tâm tới hắn làm chi?

Thư Văn về tới nhà đã là mười hai giờ hơn. Lý Khả chưa đi ngủ, còn ngồi ở phòng khách đợi hắn. Thấy uể oải trong người, Thư Văn nhàn nhạt nói một câu: “Sao bây giờ còn chưa đi ngủ?” rồi quay về phòng ngủ thay quần áo. Lý Khả đi theo hắn, gặng hỏi: “Sao bây giờ anh mới về? Đã đi đâu vậy?”

Thư Văn định cởi áo khoác, mới nhớ ra đã dùng nó để quấn vết thương cho Ngả Lâm, hắn chỉ đáp: “Ở công ty có việc, anh phải làm cố.”

Lý Khả nói tiếp: “Em có chuyện phải nói với anh.”

Thư Văn mặc y, tiếp tục đi vào phòng tắm: “Để sáng mai hãng nói, bây giờ em ngủ sớm đi!”

Lý Khả nói: “Về chuyện của Ngả Lâm.”

Thư Văn dừng bước, quay đầu lại nhìn y. Lý Khả thấy vậy mới nói tiếp: “Rốt cuộc anh đã cho cậu ta bao nhiêu tiền? Đúng là một trăm năm mươi vạn sao?”

Thư Văn khẳng định: “Đúng! Một trăm năm mươi vạn!”

Lý Khả đừng cười khẩy, nói: “Vậy thì cậu ta đúng là người có lòng tham. Một trăm năm mươi vạn, chưa đủ để ăn cả đời hay sao? Còn thích đi làm cái nghề ấy nữa!”

Thư Văn thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, hắn chăm chú nhìn Lý Khả.

Lý Khả nói: “Anh không biết sao? Cậu tới quan bar đó, là để bán mình kiếm tiền đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play