Tiểu Kiều thấy Từ phu nhân giật mình nhìn mình, nàng nói tiếp: "Cháu biết yêu cầu này của mình quả thật hơi quá đáng. Hiện nay phu quân vẫn còn đang chinh chiến ở bên ngoài, tổ mẫu tuổi cũng đã cao, bị bệnh một thời gian, mới khỏi được mấy ngày, lẽ ra cháu phải an phận ở nhà cùng tổ mẫu chờ phu quân chiến thắng trở về mới đúng. Chỉ là thực sự chuyện này là có nguyên nhân. Sáng nay, cháu nhận được thư của đệ đệ gửi tới, nói bá mẫu bị bệnh không dậy nổi đã nhiều ngày rồi. Mẫu thân cháu qua đời từ rất sớm, trước đây ở Đông quận khi cháu còn ở nhà luôn được bá mẫu quan tâm chăm sóc, coi cháu giống như nữ nhi ruột thịt của người. Bá mẫu cháu không có nhiều con, dưới gối chỉ có một vị a tỷ. Năm ngoái lúc cháu xuất giá, a tỷ cũng gặp chuyện, bởi vậy lúc đó cũng không có ở nhà. Hôm nay cháu nhận được tin bá mẫu bị bệnh, trong lòng rất lo lắng. Cháu biết rõ mình không nên mở miệng cầu xin chuyện này nhưng vẫn đến đây cầu xin tổ mẫu. Khẩn cầu tổ mẫu cho phép cháu trở về một chuyến, thăm bá mẫu xong cháu sẽ nhanh chóng trở về."
Tiểu Kiều nói xong, hai mắt nhìn Từ phu nhân đầy mong đợi.
Vẻ mặt Từ phu nhân rất ân cần, đợi nàng nói xong liền nói: "Đây là chuyện thường tình, tại sao lại bảo là không nên nói? Cuộc đời ta ghét nhất chính là câu con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Nếu một nữ nhi sau khi lập gia thất, quãng đời còn lại không lẽ sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình mẹ đẻ, vậy thì nhân tình ở chỗ nào? Cháu cứ về đi, ta ở đây không có chuyện gì. Cháu đem mọi chuyện trong nhà giao phó cho người dưới, phần còn lại giao cho quản sự trong nhà. Rồi mau chóng lên đường."
Bà hơi trầm ngâm một chút, rồi lại nói: "Ta chỉ lo lắng một chuyện, chính là sự an toàn của cháu trên đường đi. Cũng may từ U Châu đi xuống phía nam đến Ký Châu, toàn bộ đều là thuộc hạ dưới trướng của Thiệu nhi, trên đường đi chắc không có vấn đề gì. Đi tới Ký Châu, ta sẽ báo tin trước cho quận trưởng ở đó, để phái quân giáp giúp cháu qua sông, trực tiếp hộ tống cháu tới Duyện Châu. Cháu thăm hỏi bệnh tình của bá mẫu xong, rồi nhanh chóng trở về là được."
Duyện Châu U Châu, cách sông Hoàng Hà rất xa, xa cả ngàn dặm đường. Tiểu Kiều gả đến đây cũng chỉ mới một năm, bây giờ muốn trở về nhà mẹ đẻ, nàng dĩ nhiên biết mở miệng cầu xin chuyện này là không hay lắm.
Chỉ là nàng đã muốn trở về nhà rất lâu rồi, trong lòng cũng đắn đo một hồi, lúc này vừa vặn nhận được tin bá mẫu bị bệnh, cho nên mượn cơ hội này nói ra.
Tiểu Kiều cũng biết chọn nói ra lúc này, Từ phu nhân là một người hiểu chuyện, cho dù trong lòng không muốn thì bà cũng vẫn sẽ đồng ý.
Không ngờ bà có thể đồng ý dễ dàng như vậy, còn sắp xếp mọi chuyện rất chu đáo. Ban đầu nàng một mực suy đoán như vậy, tuy người Ngụy gia không biết tâm tư này của nàng nhưng nàng cũng cảm thấy áy náy.
Mỗi lần nhớ đến cơn ác mộng nàng từng mơ thấy vô số lần kia, rồi cả kết cục của đời trước, nàng vẫn không dám buông lỏng một chút nào, và luôn tự nói với bản thân phải luôn phòng bị trước mọi chuyện, không có gì là sai.
Tổ mẫu thật sự rất tốt. Thêm chuyện lần này, nếu tổ mẫu còn sống tốt thì mình hoặc là Kiều gia, có lẽ cũng sẽ tồn tại giống như Định Hải Thần Châm.
(BT: Định Hải Thần Châm, hay còn gọi là gậy Kim Cô, gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký của tác giả Ngô Thừa Ân.)
Nhưng tổ mẫu đã lớn tuổi, lần này nàng dựa vào hiểu biết của kiếp trước nên có đề phòng trước, lại thêm may mắn nên mới tránh được một lần. Còn những chuyện về sau, nàng cũng không thể nào biết được.
Nếu chẳng may ngày nào đó tổ mẫu không còn, người thừa kế tiếp theo là Ngụy Thiệu. Dựa vào kinh nghiệm cùng phán đoán của nàng khi ở chung với hắn một năm nay, một khi Từ phu nhân qua đời, ai biết được sau này hắn có trở mặt hay không, rồi trở mặt đến mức độ nào?
Nàng có thể suy nghĩ mọi chuyện lạc quan hơn hoặc là dứt khoát không nghĩ tới. Nhưng tuyệt đối không thể không chuẩn bị một con đường lui cho mình.
Dù ở trên giường Ngụy Thiệu say mê nàng đi chăng nữa, nàng cũng vẫn luôn không quên điểm này.
Trên mặt Tiểu Kiều lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng cảm ơn Từ phu nhân.
Từ phu nhân mỉm cười gật đầu: "Cháu về phòng thu xếp hành lí đi. Mong rằng bệnh của bá mẫu cháu sớm khỏi, như thế cháu cũng trở về sớm hơn. Ta đây cũng chuẩn bị vài thứ, cháu cầm giúp ta, biếu tặng cho người lớn."
Lần trước đoàn người Kiều Từ tới, Kiều gia cũng chuẩn bị hậu lễ cho Từ phu nhân và Chu thị. Có qua có lại, giờ nàng trở về Từ phu nhân đáp lễ cũng là chuyện thường tình.
Tiểu Kiều cảm ơn lần nữa.
...
Bận bận rộn rộn. Do về vội vàng thăm bá mẫu nên nàng cũng không chuẩn bị nhiều đồ, sắp xếp một lúc là xong. Sang ngày hôm sau là đầu tháng 11, Tiểu Kiều tới chào Từ phu nhân rồi mang theo Xuân nương rời khỏi Ngư Dương, lên đường đi xuôi về phía nam.
Chinh chiến lần này Ngụy Lương cũng đi theo Ngụy Thiệu. Từ phu nhân chọn dũng tướng lang tướng Giả Tư mang theo ba mươi hai người hộ tống Tiểu Kiều. Toàn bộ ba mươi hai người này đều được chọn ra từ các dũng tướng ở Ngụy gia, chuyên đảm nhiệm bảo vệ, cực kì đáng tin cậy. Sau khi ra khỏi thành, ban ngày lên đường còn ban đêm đều nghỉ ở dịch trạm. Đây chính là con đường Tiểu Kiều được gả tới phía Bắc một năm trước.
Vẫn nhớ lúc ấy không đoán trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng đều thấp thỏm không yên, tới hôm nay thấm thoắt đã qua một năm rồi. Không biết sau nay sẽ còn gặp phải những chuyện gì nhưng tâm trạng bây giờ khác xa một năm trước. Theo như lộ trình thì sẽ đi qua Phạm Dương, Nhậm Khâu, Hà Gian bảy tám ngày sau sẽ tiến vào địa phận Ký Châu, sau đó đi khoảng nửa tháng nữa sẽ tới Quảng Bình.
Quận trưởng ở Quảng Bình đã nhận được tin Từ phu nhân truyền tới từ trước, cho nên tiếp tục hộ tống đoàn người của Tiểu Kiều xuôi về phía Nam, rồi vượt qua sông Hoàng Hà.
Từ lúc đi cho tới giờ đã hơn nửa tháng, ở đây cũng không còn thuộc quyền sở hữu của Ngụy Thiệu. Càng gần Trung Nguyên thuộc khu vực sông Hoàng Hà, bởi vì ở đây xảy ra chiến tranh nhiều năm, nhiều người tranh đoạt không ngừng, hôm nay anh đến, ngày mai tôi đi, quân đội cũng như trộm cướp, mỗi lần đi qua đều vơ vét nhiều lần, người dân ngày càng điêu linh. Đường xá bị hư hỏng, ruộng đồng hai bên ngày càng hoang tàn, thậm chí còn có xương trắng giống như nơi hoang dã. Ngoại trừ thành quách, có khi đi cả buổi, cũng không gặp được tiếng gà hay thôn xóm. Mặc dù vẫn còn có người ở nhưng cũng chỉ là mấy người già yếu mà thôi.
So với một năm trước Tiểu Kiều nhìn thấy, phía Bắc bây giờ càng hoang vu thêm vài phần.
Đi từ một nơi thái bình như U Châu lại trông thấy cảnh tượng hoang vắng thế này. Trong lòng nàng biết rõ trong thời buổi loạn lạc, nhìn thấy tình cảnh như vậy không thể tránh khỏi nhưng vẫn cảm thấy đau lòng. Đi thêm đoạn đường nữa, dần dần tới Tế Bắc, tuy những nơi này cũng khá hỗn loạn nhưng các thế lực phản quân cũng không nhân nhượng, dẫu chiến tranh xảy ra nhưng cũng không đến nỗi kéo dài từ năm này sang năm khác, thôn xóm thị trấn hai bên đường đang dần dần khôi phục.
Một tháng sau, đến đầu tháng mười hai, hôm đó đoàn người Tiểu Kiều cuối cùng đã tiến vào địa phận Duyện Châu.
Sẩm tối ngày hôm sau, đoàn người Tiểu Kiều còn chưa đi tới Đông quận, đang đi trên đường thì từ xa nhìn thấy một đoàn người ngựa cầm cờ xí của Kiều gia ở phía đối diện đi tới.
Đoàn người này chính là của Kiều Từ đi đón a tỷ của mình.
Mấy ngày trước Giả Tư có phái khoái mã đi trước, từ Duyện Châu đi tới Đông quận truyền tin. Kiều Bình nhận được tin tức, biết con gái đang trên đường về nhà nên vô cùng mừng rỡ, bảo Kiều Từ đi ra đón.
Chị em cuối cùng cũng gặp mặt nhau.
Một tháng qua, trên đường đi mệt nhọc. Tiểu Kiều nhớ tới chuyện bá mẫu Đinh phu nhân bị bệnh, rồi nghĩ tới phản ứng của phụ thân khi nhận được thư của mình, trong lòng thật ra cũng hơi lo.
Nhưng ngày hôm qua khoảng khắc đi vào Duyện Châu, bao nhiêu mệt mỏi trên đường Tiểu Kiều đều không còn cảm thấy gì.
Tuy Kiều Từ mới về nhà từ Ngư Dương mới được ba tháng nhưng bây giờ gặp được a tỷ ở nhà cũng vô cùng vui sướng.Thật ra, với tính cách của hắn thì chỉ muốn a tỷ ở nhà luôn mà không trở lại nữa, sau này cũng không cần về Ngư Dương mới tốt. Hai chị em nói chuyện với nhau vài câu. Tiểu Kiều hỏi chuyện Đinh phu nhân. Biết bá mẫu chưa khỏi hẳn nhưng tình hình cũng không xấu lắm, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Do đã tối nên đoàn người vội vàng vào thành, tiếp tục lên đường. Kiều Từ bảo phu xe đi xuống, còn mình ngồi vào vị trí của y, tự tay đánh xe ngựa cho Tiểu Kiều.
Một đường suôn sẻ, đêm khuya, đoàn người vào thành Đông quận, về đến nhà.
Tôi tớ bên trong nhận được tin tức công tử và tiểu thư trở về, Kiều Bình đang ngóng đợi nghe thấy vậy vội vàng chạy ra ngoài cửa đón.
Khi nhìn thấy Tiểu Kiều, hai mắt ông rơm rớm nước mắt, nghe giọng nói quen thuộc của con gái gọi mình hai tiếng "phụ thân", trong lòng Kiều Bình cảm thấy vui buồn lẫn lộn. Chỉ là ở trước mặt hạ nhân, ông không biểu lộ ra ngoài, đón tiếp như bình thường rồi bảo con gái vào trong nhà.
Bởi vì đã muộn, phòng lớn bá phụ Kiều Việt bên kia đã đi ngủ nên bây giờ cũng không đi qua quấy rầy bá mẫu nghỉ ngơi. Kiều Bình bảo con gái đi nghỉ ngơi trước, sáng mai đi qua chào hỏi cũng không muộn. Tuy nhiên, ông có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại sợ con gái đi trên đường mệt mỏi nên bảo nàng đi nghỉ ngơi. Rồi tự mình đưa nàng tới trước cửa khuê phòng ngày trước.
Đẩy cửa đi vào, Tiểu Kiều nhìn một lượt xung quanh căn phòng mình ở trước đây. Thấy bài trí bên trong không hê thay đổi, ngay cả bức tranh mỹ nhân nàng vẽ đã phai màu cũng vẫn được treo ở trên tường như cũ. Trong lòng nàng thấy rất xúc động, nàng quay lại nhìn phụ thân rồi cảm ơn.
Con gái đi một đoạn đường xa trở về đây, tâm trạng Kiều Bình cũng vui sướng. Ông cười ha ha: "Con bé ngốc nghếch này, có gì mà cảm ơn? Mặc dù con đã gả ra ngoài, chả lẽ vi phụ không thể giữ lại cho con một gian phòng ư?"
Một năm không gặp, phụ thân dường như gầy hơn trong tưởng tượng của Tiều Kiều. Tuy nhiên, khi cười, ông vẫn phóng khoáng như xưa, khi ông còn trẻ hay được mọi người gọi là "Lang quân Đông quận", song bây giờ khóe mắt đã có nếp nhăn rõ hơn trước rồi.
Ông thực sự chưa tới bốn mươi, đàn ông ở tuổi này rất có sức quyến rũ, càng có khát vọng mưu đồ chuyện lớn, nhưng vì ông phụ tá bá phụ chịu nhiều mệt nhọc, vất vả nên mới như bây giờ.
Ở Duyện Châu, bá phụ Kiều Việt của Tiểu Kiều là gia chủ kế thừa địa vị, nắm giữ quyền lực, trong tay nắm toàn độ đại cục, bá phụ cùng với đám thủ hạ chỉ phụ trách bày ra kế sách cho đất nước. Nhưng khi áp dụng cụ thể xuống dưới, gì mà thu lương thực để chinh chiến, chăm lo đời sống nhân dân, xây dựng quân đội vững mạnh,...thực tế rất nhiều chuyện phức tạp, cơ hồ đều là do một mình Kiều Bình thật thà làm hết, làm tốt bổn phận thì không sao, không tốt chính là thất trách.
Tiểu Kiều đau lòng, không nén nổi đành cất lời: "Phụ thân nhớ chú ý sức khỏe, chớ có quá vất vả. So với một năm trước khi con đi, bây giờ phụ thân già đi rất nhiều."
Kiều Bình nhìn con gái. Ánh nến chiếu trong phòng, thấy con gái của mình xinh đẹp hơn lúc trước còn ở nhà, hình như còn trưởng thành hơn, sắc mặt cũng rất tốt. Lần trước con trai Kiều Từ từ Ngư Dương về, thấy hắn nói gần nói xa, tuy con rể Ngụy Thiệu hơi lạnh lùng, không biết đối xử với con gái như thế nào nhưng lão phu nhân của Ngụy gia cực kì hiểu lòng người. Nghe ý tứ của Kiều Từ, hình như bà ấy có phần yêu quý con gái, mỉm cười, ân cần nói: "Vi phụ hiểu. Ngược lại con là nữ nhi, ở bên kia con chỉ có một mình, nên tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT