Lúc nghe Từ phu nhân nói vậy, Tiểu Kiều vô thức cúi mắt xuống.

Nàng hiểu những gì bà nói chẳng qua chỉ là cảm thán cho hoàn cảnh lúc bấy giờ mà thôi.

Nhưng bỗng dưng nàng lại không dám nhìn sang Ngụy Thiệu đang ở phía đối diện, hay thậm chí là vẻ mặt của Ngụy Nghiễm bây giờ như thế nào.

Càng không dám nhìn thẳng vào con mắt duy nhất ánh lên vẻ vui mừng của Từ phu nhân.

Mặc dù chỉ vừa mới đây thôi, nàng vẫn không hiểu nổi rốt cuộc giữa hai huynh đệ Ngụy Thiệu và Ngụy Nghiễm đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng có một điều nàng chắc chắn, giữa hai người này có khúc mắc gì đó, một rắc rối không hề nhỏ. Không những thế, có lẽ nguyên nhân của nó còn liên quan đến mình.

Thẳng thắn mà nói, cho dù Ngụy Nghiễm có nảy sinh suy nghĩ gì đó không nên có với mình, vì thế làm Ngụy Thiệu tức giận, thì nàng cũng không nghĩ là tại vì mình sai. Cũng giống như cách Ngụy Thiệu đối xử với nàng vào buổi tối hôm đó, nàng cũng vô tội mà.

Thế nhưng vào đúng lúc này đây, bỗng nhiên nàng lại hơi sợ hãi.

Không phải vì nàng tự dát vàng lên mặt, mà đúng là sợ thật.

Câu nói của Từ phu nhân vừa nãy đã nhắc nhở nàng rằng.

Nếu lỡ như hai huynh đệ họ Ngụy vì nàng mà trở mặt với nhau, chuyện này ầm ĩ tới tai Từ phu nhân, khi đó bà sẽ xử lý nàng thế nào? Sau này nàng phải tiếp tục đặt chân ở Ngụy gia ra sao?

Nói cách khác, nàng gả vào Ngụy gia có khác nào đi trên lớp băng mỏng, lần đầu tiên nhìn thấy Từ phu nhân ở Ngư Dương, bà đã đối xử với nàng vô cùng tốt. Nhưng nếu bà biết vì mình mà hai huynh đệ lại nảy sinh hiềm khích, bà sẽ cảm thấy thế nào đây?

Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Đây là một câu danh ngôn thiên cổ, thể hiện sự khinh thường và phỉ nhổ nhường nào.

Nhưng bây giờ nàng lại hi vọng rằng, thà Ngụy Thiệu chỉ xem nàng như một bộ y phục, cũng không mong Từ phu nhân có chút hiểu lầm gì với mình, hoặc là sẽ đau thương khổ sở. Nếu Ngụy Thiệu cứ bất chấp đẩy tình trạng này đến mức không thể cứu vãn được vì một nam nhân khác có lòng tham với mình, dẫu cho người đó có là huynh trưởng của hắn đi chẳng nữa, thì ngoài lỗ mãng và ngốc nghếch, nàng cũng không nghĩ ra phải đánh giá thế nào.

Suốt hai ngày nay, những thay đổi thất thường và đối xử khắc nghiệt của Ngụy Thiệu khiến nàng cảm thấy tủi thân không kể xiết, thậm chí còn có phần tức giận.

Nhưng bỗng nhiên, ngay giây phút này đây, đầu óc của nàng càng tỉnh táo.

Nếu giải quyết không đúng, tình hình càng trở nên nghiêm trọng thì chính nàng cũng không thể gánh nổi hậu quả này.

Đúng lúc giật mình, Tiểu Kiều hốt hoảng ngước mắt lên, nhìn về Ngụy Thiệu phía đối diện.

Nàng hi vọng hắn có thể nhìn thấy ánh mắt mình lúc đó.

Nhưng bây giờ Ngụy Thiệu lại không hề nhìn nàng.

Hai mắt hắn vẫn nhìn sang Từ phu nhân cạnh nàng, cung kính và bình tĩnh.

Hắn nói: "Tổ mẫu đã khổ cực khởi hành khi trời sáng, tôn nhi sẽ đưa tổ mẫu trở về thành."

Trong thành sẽ tổ chức đại yến Lộc Ly, quân doanh bốn cửa đông nam tây bắc cũng bắt đầu mở tiệc, chưa tới nửa đêm chắc sẽ chưa chịu hết.

Từ phu nhân cũng biết mấy ngày này hắn và Ngụy Nghiễm đều vô cùng bận bịu, bà đâu thể để cho hai huynh đệ Ngụy Thiệu đưa mình về.

Hơn nữa trở vẫn còn khá sớm, hai người và đông đảo Thái thú cùng tiễn Từ phu nhân ra khỏi cửa Thanh Long.

Kiều Từ cũng có mặt trong nhóm, đứng cùng mọi người ở bên ngoài. Cánh tay bị thương của cậu đã được băng cẩn thận, có vẻ không có gì đáng ngại.

Lúc này Tiểu Kiều mới thấy yên tâm hơn, thấy đệ đệ nhìn về phía mình qua một lớp tường người, nàng khẽ gật đầu về phía đó.

Từ phu nhân cũng nhìn thấy Kiều Từ, bà ngoắc tay gọi cậu bước lại đây. Mọi người vội nhường đường cho cậu.

Từ phu nhân hỏi thăm tình hình vết thương của Kiều Từ.

Kiều Từ khom người đáp: "Tiểu tử không sao ạ, tạ ơn lão tổ mẫu quan tâm."

Từ phu nhân khen ngợi: "Bà cũng thấy hết rồi. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Là một người nhân ái và chính trực thì lại càng hiếm thấy." Bà quay sang Tiểu Kiều: "Đệ đệ của cháu giỏi lắm, nhìn là biết thường rất có gia phong."

Mấy người còn lại cùng phụ họa.

Gương mặt tuấn tú của Kiều Tử cũng hơi ửng hồng, có vẻ hơi xấu hổ, lần thứ hai cậu khom người đáp lại đầy cung kính: "Lão tổ mẫu quá khen rồi, tiểu tử không dám nhận."

Từ phu nhân mỉm cười gật đầu.

Tiểu Kiều cũng vội nói cảm ơn với Từ phu nhân, cùng Chu thị đỡ bà lên xe ngựa.

Trong những trường hợp thế này, Tiểu Kiều cũng không có cách nào nói chuyện với hắn.

Lúc nàng khom người lên xe ngựa, vừa quay đầu nhìn lại, nàng lại liếc mắt trông Ngụy Thiệu. Lúc này hắn cũng đang nhìn mình.

Hai người cứ nhìn nhau một lúc rồi mới bước vào xe.

Buổi tối chờ hắn về, nàng quyết định phải nói chuyện mới được.

Trên đường về nhà, trong lòng Tiểu Kiều nghĩ như thế.

...

Ngụy Thiệu nhìn theo chiếc xe ngựa chở nữ quyến trong nhà dần đi xa, hắn nói chuyện với nhóm thái thú ở bên cạnh một lúc rồi mờ họ cùng nhau đi vào thành, khai mạc thịnh yến.

Lý Điển cũng dẫn cả Kiều Từ lại đây, sau khi làm quân lễ, hắn cười nói: "Thuộc hạ muốn tới mượn chúa công người này, Kiều tiểu công tử đã thể hiện tuổi trẻ tài cao trên võ đài, nhóm huynh đệ đều muốn uống rượu làm quen với cậu ấy. Không biết chúa công có cho người hay không?"

Lý Điển là một trong ba danh tướng hàng đầu lúc bấy giờ, trước kia khi còn ở Duyện Châu, Kiều Từ cũng từng nghe tên hắn. Thấy hắn tự mình tới đón cậu như vậy, sau một lúc kinh hoàng, trong lòng Kiều Từ cũng vô cùng vui sướng, hân hoan muốn được cùng làm quen, trong mắt cậu bỗng toát lên vẻ mong chờ.

Ngụy Thiệu đưa mắt nhìn rồi nói: "Được đại tướng quân tán dương như vậy, còn không cảm ơn nhanh?"

Kiều Từ vội vàng nói cảm ơn Lý Điển.

Lý Điển cười ha ha dẫn cậu đi.

Ngụy Thiệu nhìn theo bóng lưng của hai người dần xa, hắn chuyển tầm mắt về phía huynh trưởng Ngụy Nghiễm của mình lần nữa.

Từ sau khi đấu võ đài xong, hắn luôn trầm mặc. Mặc dù vừa nãy cũng tiễn Từ phu nhân đến đây, nhưng từ đầu tới cuối hắn không nói một câu.

Bây giờ lại lặng lẽ đi rồi.

Ngoài cửa của giáo trường Thanh Long, đâu đâu cũng đông người chen chúc.

Bóng dáng hắn nhanh chóng khuất lấp giữa biển người nhốn nháo.

...

Ngày hôm đó, trong ngoài thành Ngư Dương náo nhiệt đến tận khuya.

Cuối cùng Ngụy Thiệu cũng thoát thân được khỏi buổi yến nhạc kéo dài, một mình cưỡi ngựa về thành Tây.

Trong thành Ngư Dương có ban lệnh hạn chế, để tránh quấy nhiễu đến dân chúng, nếu không có quân tình khẩn cấp, không ai được phép phóng ngựa chạy nhanh trên đường phố, người vi phạm sẽ bị phạt chịu roi.

Lệnh hạn chế này là do Ngụy Thiệu ban bố mấy năm trước. Lúc đầu mới lập ra, có một tướng quân vi phạm nó, phóng ngựa giữa phố phường nhộn nhịp, thế là bị hắn lôi tới nha môn phạt đánh ba mươi gậy. Từ đó về sau, kỉ luật nghiêm minh, không ai vi phạm luật đó nữa.

Nhưng ngay lúc này đây hắn lại phạm luật đó.

Ngụy Thiệu phóng ngựa như bay trên đường lớn, vó ngựa rơi xuống như mưa rào trút lên mặt đường đá thênh thang và bằng phẳng, làm người đi về muộn cũng hoảng hồn.

Đã lâu rồi người đi đường chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, họ vội vàng dừng chân, nhìn một người một ngựa xuyên qua bóng đêm phía đằng xa, người vút qua như gió táp, chẳng mấy chốc đã mất dạng ở cuối màn đêm.

Sắc trời tối kịt, người qua đường còn chưa kịp nhìn thấy rõ dáng ai, chỉ đành oán trách vài ba tiếng.

Ngụy Thiệu không nghe được mấy câu oán giận với theo đằng sau lưng.

Mà trong lúc này đây hắn cũng không để ý.

Hầu như cả ngày nay hắn chẳng ăn chút gì, chỉ uống rất nhiều rượu. Cả một bụng rượu.

Hắn cảm thấy cả người mình nóng hực, đến bước chân cũng bắt đầu chao đảo.

Nhưng ý thức lại hết sức rõ ràng.

Càng uống nhiều rượu, ý thức của hắn lại càng rõ, đến khi hơi nóng bốc lên trong lồng ngực càng lúc càng cháy bỏng.

Hắn không hề dừng lại mà phi ngựa nhanh hơn, cuối cùng khi tới trước cửa La Chung phường đèn đuốc huy hoàng, hắn xoay mình xuống ngựa, bước nhanh vào bên trong.

Trước kia người giữ cửa đã từng thấy Quân hầu cưỡi ngựa đi vào thành, hắn rất ấn tượng với diện mạo của Ngụy Thiệu, huống hồ cả bộ đồ mà hắn mặc lúc này. Vừa nhìn đã nhận ra, người kia vội vàng ra đón. Ngửi thấy mùi rượu sực nức trên người hắn, hình như say rượu mới tới đây. Hơn nữa sắc mặt của hắn không tốt lắm, người giữ cửa hoàng hốt, bị Ngụy Thiệu kéo vạt áo lại gần: "Ngụy Nghiễm có đây không?"

"Quận công?"

Người kia phản ứng lại rồi vội vã gật đầu, dẫn Ngụy Thiệu vào trong.

Nhóm nhạc kỹ trong đại đường thấy vậy cũng giật mình, không ai dám mua vui gì nữa, tất cả đều ngừng lại nhìn theo. Đang lúc leo lên cầu thang, người kia hoảng quá mà đạp hụt, té lộn nhào một cái, hắn không lo đau đớn mà vội vàng dùng cả tay chân bò lên lầu, cuối cùng đứng trước một cánh cửa khắc hoa, hắn khom người nhỏ giọng: "Quận công ở bên trong."

Cánh cửa khắc hoa được đóng chặt. Loáng thoáng nghe thấy tiếng sáo trúc da diết ở bên trong, xen lẫn với tiếng nữ nhân trêu đùa cười nói nhỏ.

Ngụy Thiệu đứng trước cửa một lát rồi bỗng giơ chân lên, "rầm" một tiếng, đạp cửa ra. Kinh động hai nhạc kĩ ngồi cạnh cửa. Nhạc kỹ nọ sợ hãi thốt lên, ôm chặt tỳ bà trong ngực lùi về sau, họ hoảng sợ nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi anh tuấn bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này. Sắc mặt của hắn quá âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm về vị khác đang ngồi trên giường nhỏ.

Ngụy Nghiễm nghiêng người nằm trên tháp, quần áo trên người vẫn chỉnh tề, đôi mắt nhắm lại như thể đã say rượu thiếp đi. Trước mặt hắn là chiếc bàn bày rượu, ly chén trên bàn đặt ngổn ngang, dưới đất cũng đầy bình rượu rỗng, vây quanh hắn là một nhóm các nữ tử trẻ trung, có người mặc áo váy đỏ hồng, người thì vàng tươi, hở ra nửa ngực, đôi gò má ửng hồng và ánh mắt mê li, họ đang cười cười nói nói, đột nhiên nghe tiếng người đạp cửa, mọi người giật mình quay đầu lại, mở to mắt nhìn ra. Tiếng ầm ĩ trong phòng dần yên ắng.

Ngụy Nghiễm mở mắt ra, nhìn thấy Ngụy Thiệu ở trước cửa cũng không hề kinh ngạc, hắn từ từ ngồi dậy, nói: "Hôm nay bận bịu như vậy, sao nhị đệ còn tới chỗ của ta?"

Ngụy Thiệu lạnh lùng nói: "Đi theo đệ." Nói xong hắn xoay người bước đi.

Ngụy Nghiễm bàng hoàng một lát rồi đẩy hai nữ lang trái phái, lúc bước xuống tháp nhỏ, bước chân của hắn thoáng lảo đảo, nữ nhân mặc áo hồng vội vàng chạy tới đỡ.

Ngụy Nghiễm lại đẩy ra, tự vịn tường bước đi.

Ngụy Thiệu và Ngụy Nghiễm lần lượt bước ra khỏi La Chung phường, từng người lên ngựa. Ngụy Thiệu đi trước, lao thẳng về phía thành Đông. Ngụy Nghiễm theo sau, tiếp tục ra khỏi thành khoảng chừng mười dặm, đi qua cả tòa điện Vương mẫu, cuối cùng họ mới dừng lại tại một vùng đất hoang.

Xa xa phía đằng Tây, bầu trời đêm xanh tím dần xuất hiện một vầng trăng lưỡi liềm mờ nhạt. Giữa vùng đất hoang vu với bốn bề yên ắng, chỉ có tiếng lào xào rất nhẹ của nhúm cỏ dại bên chân bị gió đêm lay động.

Ngụy Thiệu xuống ngựa, đứng trên vùng đồng cỏ, bóng lưng không nhúc nhích.

Ngụy Nghiễm cũng xuống ngựa theo, hắn ngừng một lúc rồi đi tới, nói: "Nhị đệ gọi ta tới đây là vì..."

Hắn còn chưa dứt lời, Ngụy Thiệu bỗng nhiên quay người lại, tay siết thành nắm đấm, một quyền vung mạnh về phía mặt người kia.

Đột nhiên bị tập kích nên Ngụy Nghiễm cũng không kịp chuẩn bị, mặt hắn chịu một đòn, máu mũi cũng tuôn ra, cả người ngửa ra sau rồi ngã trên mặt đất. Hai bên tai vang lên tiếng ong ong, một lát sau mới dần khôi phục lại.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Ngụy Thiệu quỳ một gối xuống ngay trước mặt mình, vẻ mặt đầy giận dữ, hắn cắn răng nói: "Từ trước tới giờ ta vẫn xem huynh là huynh trưởng, mà huynh cũng đúng là huynh trưởng của ta. Trên đời này có bao nhiêu nữ tử, vì sao huynh lại bất kính với nàng ấy?"

Ngụy Nghiễm nhắm hai mắt lại, đưa tay lau đi vệt máu mũi vẫn đang chảy không ngừng.

Ngụy Thiệu cười gằn: "Ta nghĩ suốt một ngày cuối cùng cũng rõ ràng đôi chút. Cho dù huynh và ta có là hai huynh đệ, nhưng có phải huynh cũng bất mãn với ta không? Vì thế ta mới gọi huynh ra đây, có gì cần nói thì nói cho rõ ràng, muốn đánh cũng đánh nhau một trận cho thoải mái."

Hắn nhìn chằm chằm Ngụy Nghiễm.

Hai người nhìn nhau một lúc, hơi thở cũng trở nên ồ ồ, bỗng nhiên Ngụy Nghiễm hét lớn một tiếng, vung một đấm về phía Ngụy Thiệu như cách hắn mới đánh chính mình.

Ngụy Thiệu bị hắn đánh ngã trên mặt đất, lau máu từ khóe miệng chảy ra, Ngụy Thiệu tung người nhảy lên, lao tới chỗ Ngụy Nghiễm như ác hổ.

Lúc đầu hai người còn ta tới huynh đi, đến cuối cùng lại biến thành đánh nhau cho hả giận, ra tay không chút lưu tình, từng cú đấm cực mạnh được vung ra làm ai cũng bị thương.

Ngụy Thiệu bị Ngụy Nghiễm đè xuống, liên tiếp nhận hai đấm của hắn, đau đớn chẳng khác nào phế phủ lộn tùng phèo, hắn rống lên một tiếng rồi lật người qua, bắt chéo hai tay Ngụy Nghiễm ra sau lưng, đè hắn dưới người mình.

Hai người họ đã đấu một hồi lâu, người nào người nấy đều thở dốc như trâu, gần như kiệt sức.

Đúng vào lúc đó, Ngụy Nghiễm cảm thấy hai tay của mình bị hắn bẻ đau đớn như đã gãy xương rồi.

Hai mắt của Ngụy Thiệu đỏ bừng, đột nhiên hắn cong khuỷu tay lại, đánh thẳng về phía huyệt thái dương của Ngụy Nghiễm, ngay lúc sắp đánh xuống, hắn lại gắng ngừng tay lại, chuyển lên phía trên tầm một tấc.

Ngụy Nghiễm cũng cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ trên người Ngụy Thiệu nhưng không có cách nào để né tránh. Hắn bị Ngụy Thiệu giữ chặt cứng, sức lực trong người cũng từ từ trôi đi theo đau đớn.

Như ngửi thấy hơi thở gần tử vong.

Thế mà kì lạ là, ngay vào giây phút đó, hắn lại không sợ hãi chút nào. Trong lòng cảm thấy bình tĩnh đến lạ lùng, giống như bình tĩnh khi giải thoát.

Hắn nhắm mắt lại, chịu đựng một đòn đau cuối cùng từ chính đệ đệ của mình, cũng là lửa giận to lớn từ Quân hầu của hắn.

Nhưng mà một đòn đó lại không ập đến như mong muốn.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Ngụy Thiệu từ từ thu tay lại, buông hắn ra.

Hắn vội bật dậy trên mặt đất.

"Chuyện này cứ bỏ qua như vậy, sau này ta sẽ không nhắc lại nó thêm nữa, cũng không để trong lòng. Ta nói được thì cũng sẽ làm được. Đã là huynh đệ hai mươi năm, sau này có muốn tiếp tục nữa hay không, tất cả đều là do huynh cả."

Ngụy Thiệu thở hồng hộc, đứng lên xoay người bỏ đi.

Lúc đầu bước chân của hắn còn tập tễnh, nhưng rồi lại càng chạy càng nhanh, thoát cái đã tới bên cạnh ngựa, tung người bay lên rồi phóng ngựa rời đi, bóng người mất hút ở cuối vùng đồng cỏ.

Ngụy Nghiễm vẫn nằm im trên mặt đất bỏ hoang, hai mắt nhìn sững bầu trời đêm xanh sẫm đầy sao sáng, hình như chưa ngủ nhưng lại không nhúc nhích.

...

Ban ngày sau khi về nhà, Tiểu Kiều vẫn một mực chờ Ngụy Thiệu trở về.

Nàng biết hôm nay hắn bận rất nhiều chuyện, nếu về nhà chắc cũng sẽ muộn lắm.

Không ngờ phải tới tận giờ Hợi hắn mới quay trở về.

Càng khiến nàng giật mình hơn là hắn lại bị thương. Bên thái dương, khóe môi đều bị rách, máu chảy đã dần đông, mu bàn tay cũng bị thương khá nặng. Còn trên người hắn thì nàng không thấy được.

Tiểu Kiều chưa từng thấy hắn thảm hại như vậy. Nàng hoảng hốt vội vàng chạy tới đón: "Chàng bị sao thế này? Sao lại thành ra như vậy?"

Ngụy Thiệu yên lặng nhìn nàng, suốt một lúc cũng không thấy nói gì, ánh mắt lại có phần quái dị.

Tiểu Kiều bị hắn nhìn như thế cũng lấy lại bình tĩnh, nàng bước gần tới đó thêm một bước: "Rốt cuộc là chàng bị ai đánh thế này?"

Cuối cùng Ngụy Thiệu mới nói: "Bị hắn đánh."

Một câu không đầu không đuôi như thế, Tiểu Kiều hơi ngẩn ra rồi bỗng hiểu. Trong lòng nàng buốt lạnh.

"Nhưng mà hắn bị ta đánh còn thảm hơn."

Bất thình lình, Ngụy Thiệu lại khẽ cười, nhìn nàng từ từ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play