Vốn dĩ Chu Quyền là hạ nhân của Ngụy gia. Ông bắt đầu đi theo Ngụy Nghiễm từ khi hắn vẫn còn bé xíu, một tay ông chăm lo cuộc sống hàng ngày cho Ngụy Nghiễm. Năm Ngụy Nghiễm bước sang tuổi mười bảy, sau khi cưới thê tử, hắn bắt đầu chuyển ra khỏi Ngụy gia, lúc ấy ông cũng đi theo Ngụy Nghiễm. Một năm sau, thê tử của Ngụy Nghiễm qua đời, từ đó cho tới nay hắn không cưới tiếp nữa.
Xét về mặt trị quân, Ngụy Nghiễm là một người rất có năng lực, làm việc thì nghiêm túc, hầu như không có chỗ nào phải chê trách. Nhưng từ sau khi thê tử hắn qua đời, Ngụy Nghiễm bắt đầu sống phóng túng hơn trước, chuyện quan hệ nam nữ hắn cũng khá thoải mái, nữ nhân bên cạnh được thay đổi liên tục. Trong khoảng một năm, thời gian hắn ở lại Ngư Dương cũng không có nhiều, nay đây mai đó không khác gì bèo trôi. Từ phu nhân cũng thường xuyên gọi Chu Quyền qua đây để hỏi thăm tình hình của Ngụy Nghiễm. Mỗi khi Chu Quyền trở về từ chỗ Từ phu nhân, thỉnh thoảng ông sẽ nói vài câu khuyên nhủ Ngụy Nghiễm nên cưới tiếp, như thế mới yên ổn hơn nhiều.
Mỗi lần nghe xong, Ngụy Nghiễm cũng chẳng bức xúc gì, chỉ cười cho qua chuyện.
Đợt này Ngụy Nghiễm lên đường đi Đại Quận, chuyến đi chuẩn bị khá vội vàng, ngày đấy trước lúc khởi hành, Ngụy Nghiễm còn đuổi hết toàn bộ cơ thiếp trong nhà đi. Chu Quyền cũng thấy dạo này Ngụy Nghiễm hơi khác so với trước, từ sau khi Ngụy Nghiễm về nhà hình như hơi hậm hực, cả ngày cứ đứng ngồi không yên. Vừa rồi có một người quen biết rủ ông đi uống rượu, từ chối không được nên Chu Quyền đành phải đi theo tới quán rượu phố bên, vừa mới ngồi uống được mấy chén, ông thấy ngoài cửa có nhiều người liên tục kéo nhau về phía trước, vừa chạy vừa hô to. "Xảy ra hỏa hoạn rồi", nghe vậy ông cũng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài xem sao, nhìn về phương hướng mình mới tới, quả nhiên phía xa xa lấp ló một đám lửa cháy bùng, lòng ông cứ bồn chồn không yên nên vội vàng quay lại. Mới chạy đến đầu phố, từ đó nhìn sang quả nhiên là nhà mình đang cháy, ngọn lửa bùng lên dữ dội, cháy ngút đến tận trời.
Chu Quyền hoảng quá vội vàng kêu người đi dập lửa. Thế nhưng mùa hè ở phương Bắc vốn nóng như lửa đốt, tuy dạo này đã bắt đầu vào thu nhưng thời tiết vẫn hừng hực không nguôi, cộng thêm nhiều ngày không có mưa, một đám cháy lớn thế này làm sao mà dập được, cuối cùng ông chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đám lửa từ từ nuốt trọn cả tòa nhà. Cũng may Ngụy Nghiễm khá kĩ tính, lúc trước khi chọn nhà để ở, hắn không thích ở sát cạnh nhà người ta, cho nên hai bên tòa nhà chẳng có ai, bởi vậy mới không ảnh hưởng đến những người xung quanh. Đợi đến khi ngọn lửa tàn dần rồi dập tắt, cả căn nhà đã bị lửa thiêu rụi hoàn toàn, nóc nhà sụp xuống chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát, tất cả đồ dùng bên trong cũng bị đốt cháy sạch.
Chu Quyền nhớ rõ, trước lúc ông ra ngoài trong nhà có để lửa gì đâu. Không hiểu tại sao lại xảy ra hỏa hoạn. Nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là lan từ phòng bếp, chắc lúc nãy nấu ăn còn chưa dập hết lửa, bởi vậy mới cháy lan ra ngoài, gây nên một trận hỏa hoạn lớn như vậy.
Chu Quyền thấy hối hận vô cùng, tự trách bản thân không nên đi ra ngoài uống rượu mà hỏng việc, sau khi dập lửa xong, một mình ông lúi húi thu dọn cả đám cháy, sau đó còn phái người đi sang bẩm báo một tiếng cho Từ phu nhân.
Sáng sớm lúc Ngụy Thiệu ra ngoài, hắn cứ lưu luyến không nỡ rời Tiểu Kiều, chàng một câu rồi thiếp lại một câu, còn hẹn buổi tối sẽ về nhà ăn tối.
Trời vừa chạng vạng, Tiểu Kiều đã tắm rửa sạch sẽ, nàng thay một bộ xiêm y mới đã được ủ huân hương mùi anh thảo nhẹ nhàng, soi gương rồi bắt đầu trang điểm.
Nhìn trong gương, một nữ tử với hàng lông mày gọn ghẽ, làn thu thuỷ[1] nằm ngang, mặt như phù dung[2], đẹp như Vân Hà[3]. Chính bản thân nàng nhìn vào còn thấy thích.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Tiểu Kiều bắt đầu ngồi đợi Ngụy Thiệu về. Nhưng tới khi tối, đã qua cả giờ hẹn dùng cơm, nàng cũng không thấy Ngụy Thiệu đâu.
[1] Làn thu thuỷ chỉ đôi mắt long lanh của người con gái đẹp.
[2] Phù dung chỉ đóa hoa sen.
[3] Vân hà chỉ đám mây ngũ sắc.
Trong lòng Tiểu Kiều bỗng cảm thấy không yên. Nha môn cách Ngụy phủ không xa, nàng đang định tự mình đi qua đấy một chuyến xem tình hình thế nào thì một tên lính của Ngụy Thiệu đã chạy tới truyền lời, hắn nói Quân hầu còn bận việc, tạm thời không thể trở về nhà dùng cơm, bảo phu nhân cứ dùng cơm trước không cần chờ ngài ấy.
Ngày thường Ngụy Thiệu cũng tất bật ngược xuôi, thường xuyên có việc bận đột xuất, bởi vậy Tiểu Kiều cũng không nghi ngờ gì, một mình nàng ăn trước.
Bởi vì Ngụy Thiệu rất mẫn cảm với mèo. Mặc dù đã đưa con mèo đi chỗ khác, nhưng mà Tiểu Kiều đã tắm rồi, cho nên buổi tối nàng cũng không dám sai người mang nó tới để chơi, chỉ sợ bất cẩn dính lông mèo hay nước bọt của nó, làm cho Ngụy Thiệu thêm khó chịu. Sau khi trở về phòng Tiểu Kiều cũng không có lòng dạ làm việc khác, sau khi bình tĩnh lại, nàng bắt đầu ngồi xuống tiếp tục sao chép kinh thư.
Trong căn phòng yên ắng, tâm đèn trên bàn nhỏ thỉnh thoảng lại tanh tách khẽ khàng.
Tiểu Kiều chăm chú cầm bút bằng tay phải, ngòi bút gạch từng nét phẩy, trên bề mặt tấm lụa trắng tinh bắt đầu hiện ra từng hàng chữ nhã nhặn mà tinh tế. Lúc nàng ghi tới đoạn "Thí như đại hải nhất nhân đấu lượng, kinh lịch kiếp sổ thượng khả cùng để. Nhân hữu chí tâm cầu đạo, tinh tiến bất chỉ, hội đương khắc quả, hà nguyện bất đắc"[4], nàng sững người nhìn dòng chữ trên rồi từ từ ngừng bút, cuối cùng lại gác bút lên kệ, hai tay chống cằm nhìn ánh đèn trên bàn, cứ thất thần như thế.
[4] Nếu như một người có thể đo biển cả bằng đấu, những việc đã trải qua sẽ rõ ngọn nguồn. Một người có tâm cầu đạo, sẽ luôn tích lũy không ngừng, tương xứng với nhân quả thì nguyện gì mà không được.
Hình như Ngụy Thiệu hơi thích nàng thì phải. Dạo gần đây càng lúc hắn càng quyến luyến nàng nhiều hơn. Còn về chuyện hắn có thật lòng thích nàng hay chỉ quan tâm khuôn mặt và cơ thể, thẳng thắn mà nói, Tiểu Kiều cũng không biết hắn đang nghĩ thế nào. Bởi vì lúc hai người gần nhau, cho dù có là ngay buổi ngày đi nữa, Ngụy Thiệu vẫn hay quấn lấy nàng làm chuyện đó, hắn hay trêu chọc nàng và những điều nhỏ nhặt mà các đôi tình nhân vẫn hay làm.
Trừ những lúc đó ra, Tiểu Kiều cũng không nghĩ ra được giữa hai người có đề tài gì chung để mà nói.
Có những lúc nồng nàn, nàng ngập ngừng muốn hỏi rồi lại hơi lo lắng. Nàng không đủ can đảm để thăm dò hắn thử, liệu có có một ngày hắn bỏ qua cho Kiều gia nàng không.
Tiểu Kiều cũng hiểu suy nghĩ đó ngây thơ buồn cười đến mức nào. Làm sao nàng có thể hi vọng một nam nhân có thể bỏ qua cả thù hận trong lòng chỉ vì một nữ nhân như thế, nếu vậy có lẽ nữ nhân đó phải vô cùng vĩ đại, có như vậy mới có thể hóa giải được mối thâm thù trong lòng hắn bao lâu.
Nàng nghĩ chắc chỉ có Phật tổ mới làm thế được thôi, bởi chỉ có người mới có năng lực để phổ độ chúng sanh như thế.
"Tâm thường đế trụ độ thế chi đạo. Vu nhất thiết vạn vật, tùy ý tự tại[5]."
[5] Tâm thường chân thật, trong đạo độ đời, đối tất cả pháp, tùy ý tự tại, vì chúng hữu tình. [Phẩm Hai. Đức Tôn phổ hiền]
Mấy hôm trước nàng nhớ trong kinh văn có một câu như thế.
Nàng chỉ là một người trần tục, nào có hiểu đạo độ đời gì đâu, tuy là vậy nàng vẫn luôn tự nhắc nhở chính mình, tâm thường chân thật, trong đạo độ đời, có thể độ chính mình là được, nếu có thể, nàng vẫn mong sẽ cùng nam nhân này ở bên nhau suốt đời, có lẽ khi đó còn chưa muộn.
...
Ngụy Thiệu vẫn mãi chưa thấy về.
Đêm càng lúc càng khuya, Tiểu Kiều giữ lại đèn trong phòng, một mình nàng leo lên giường trước.
Trong lòng nàng cũng hơi trông ngóng Ngụy Thiệu về, vì thế cứ nửa tỉnh nửa mê, đêm lặng lẽ trôi qua, trời chuyển dần về sáng, có lẽ bây giờ cũng đã qua giờ Tý, lúc này nàng lại mơ thấy Đại Kiều và Bỉ Trệ.
Trong giấc mơ là những đoạn ngắn khá rời rạc. Đến lúc nàng tỉnh lại mở bừng mắt ra, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Ngụy Thiệu.
Chẳng biết Ngụy Thiệu về phòng từ lúc nào mà không nghe thấy tiếng, hắn cũng không lên giường mà chỉ đứng ở kia, hình như Ngụy Thiệu đã nhìn nàng lâu lắm.
Tiểu Kiều bị hoảng, nàng vỗ nhẹ ngực rồi thở ra một hơi, từ trên giường ngồi dậy nhìn hắn rồi mới hỏi, nghe giọng nàng còn có phần oán trách: "Chàng muốn hù chết thiếp đấy hả? Chàng về khi nào không nghe thấy tiếng."
Ngụy Thiệu dời mắt không nhìn nàng nữa, hắn xoay người đi, tự mình cởi bỏ xiêm y, đáp lại nàng: "Ta thấy nàng đang ngủ nên không muốn đánh thức. Nàng cứ ngủ tiếp đi."
Hắn cởi đồ xong thì đi vào phòng tắm. Một lát sau hắn tắm xong đi ra. Tiểu Kiều hỏi hắn có thấy đói bụng không, Ngụy Thiệu bảo không đói. Sau đó hắn đi lại thổi đèn, leo lên giường nằm xuống.
Vừa rồi trong lúc hắn xoay người, Tiểu Kiều cảm thấy vẻ mặt hắn hình như hơi khác lạ. So với buổi sáng lúc ra ngoài, chẳng khác nào là hai người khác nhau.
Bộ dạng của hắn bây giờ làm Tiểu Kiều thấy lạ.
Hai người nằm song song trên giường, Ngụy Thiệu cũng không ôm nàng như mọi khi, hắn cứ nằm im ngửa mặt lên trời như đã ngủ mất rồi, Tiểu Kiều đoán chắc có chuyện gì rồi, một lúc sau nàng không nhịn được hỏi: "Hôm nay ở nha môn đã xảy ra chuyện gì sao? Đến cơm tối chàng cũng không về ăn nữa."
"Việc nhỏ thôi. Chuyện hơi rườm rà nên cũng khá tốn công." Ngụy Thiệu trả lời.
Tiểu Kiều nghe được vẻ mệt mỏi trong giọng nói của hắn, trông như có tâm sự. Chần chờ một lúc, nàng xoay người sang bên, dịu dàng hỏi tiếp: "Chàng làm sao vậy? Thiếp thấy hình như chàng có chuyện không vui. Buổi sáng lúc đi ra ngoài chàng cũng đâu có thế."
"Không có chuyện gì đâu." Ngụy Thiệu đáp: "Hôm nay nhiều việc nên ta thấy hơi mệt. Trời không còn sớm nữa, nàng cũng mau ngủ đi."
Tiểu Kiều nghe hắn nói vậy cũng biết hắn không muốn nói chuyện tiếp với mình, thế là nàng cũng không hỏi nữa.
Màn đêm buông xuống, Tiểu Kiều thêm mấy phần suy tư, giấc ngủ cũng nửa vời. Ngụy Thiệu vẫn nằm im một chỗ không nhúc nhích, nhưng mà càng không giống trước, mọi khi trong giấc mộng, hắn vẫn hay đưa tay sang ôm nàng. Cũng không biết có phải vì hắn đã ngủ say hay vì điều gì khác. Một đêm cứ lặng lẽ trôi qua, không nói gì thêm nữa, sáng sớm ngày hôm sau hai người cùng thức dậy. Tinh thần của Tiểu Kiều không được tốt, nhìn sang Ngụy Thiệu thấy sắc mặt hắn cũng không khá hơn nàng bao nhiêu. Hai người chuẩn bị xong thì cùng đi ra cửa sang chỗ Từ phu nhân. Lúc bước xuống bậc thang, nhìn thấy con mèo đang nuôi tạm trong phòng của Xuân Nương chạy ở giữa hành lang, nó lao thẳng một đường tới bên chân Tiểu Kiều, chui xuống dưới làn váy của nàng, cọ cọ lui tới ở bên chân, miệng kêu meo meo như làm nũng.
Ngụy Thiệu cũng dừng bước lại.
Tiểu Kiều thấy hắn nhìn con mèo chằm chặp, đột nhiên cũng nhớ ra chuyện gì, mặt nàng hơi cứng ngắc, lần trước nàng nghi hắn bị dị ứng với lông mèo, hình như hắn còn rất ghét mèo nữa ấy.
Chuyện ghét mèo cũng giống như chuyện tối qua hắn một mực im lặng lúc về phòng, đó là những điều nàng không sao lý giải, nghĩ mãi cũng không ra.
Hai ngày trước hắn cũng đâu như vậy.
Tiểu Kiều vội vàng ôm mèo con lên, đưa cho một thị nữ đứng gần đó, dặn dò coi chừng nó.
Ngụy Thiệu đã nhấc chân đi trước. Tiểu Kiều vội vàng đuổi kịp hắn. Hai người cùng đi sang Bắc phòng.
Hôm nay là mười lăm nên Chu thị cũng tới. Bà ấy còn tới đây sớm hơn cả Ngụy Thiệu và Tiểu Kiều. Sau khi hành lễ vấn an Từ phu nhân, Chu thị cũng chuẩn bị đi luôn, đúng lúc bắt gặp nhi tử mình đi tới, thế là bà cũng hơi nán lại.
Vừa đi tới Bắc phòng, sắc mặt Ngụy Thiệu cũng thay đổi, khác hẳn với vẻ trầm mặc tối hôm qua, bây giờ nhìn hắn không khác gì thường ngày, hắn trò chuyện với Từ phu nhân một lúc, trên mặt còn thấm đượm ý cười. Sau khi vấn an Từ phu nhân xong, qua đôi ba câu thăm hỏi, một lúc sau Từ phu nhân mới nói: "Chắc cháu còn chưa biết, đêm qua tự dưng tòa nhà của biểu huynh cháu lại bốc lửa dữ dội, Chu Quyền nói có lẽ nguyên nhân bắt đầu từ nhà bếp. May là không có ai mất mạng, cũng không ảnh hưởng gì đến mọi người xung quanh. Trong hai ngày nay chắc biểu huynh của cháu chưa trở về, đến lúc đó kêu nó đến nhà mình ở tạm. Lúc trước ta cũng không thích chuyện nó dọn ra ngoài, bây giờ vừa lúc xảy ra chuyện này thì gọi nó về luôn."
Tiểu Kiều cũng thấy khá bất ngờ. Nhìn sang Ngụy Thiệu ngồi bên cạnh. Trên mặt hắn không có biểu cảm gì. Đôi đồng tử có vẻ hơi híp lại, không biết trong lòng hắn nghĩ chi.
Ngược lại Chu thị vừa nghe thấy chuyện bà mẫu muốn gọi Ngụy Nghiễm về đây ở, trên mặt bà lập tức hiện ra vẻ chán ghét. Mặc dù đã rất cố gắng không biểu hiện ra ngoài, nhưng đuôi lông mày ở cuối mắt vẫn cau lên, không sao che giấu được.
Từ phu nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu thị một cái. Chu thị ngượng ngùng cúi đầu ngay.
Tiểu Kiều nhìn rõ những chuyện này. Trong lòng nàng cũng đôi phần cảm xúc.
Ở chung với Tổ mẫu và Chu thị một thời gian đã lâu, qua một số chuyện xảy ra, thực ra nàng cũng hiểu tính cách của Chu thị.
Chu thị là một người có tầm mắt hạn hẹp, điều này có quan hệ rất lớn với xuất thân và giáo dục từ nhỏ của bà ấy. Tuy nhiên không phải là tất cả. Nếu trong lòng của bà thoải mái và bao dung, thì việc xuất thân hay giáo dục gì đó cũng không đủ làm cho người đó có tầm nhìn hạn hẹp, một người luôn biết rút kinh nghiệm từ những việc đã trải qua trong cuộc sống cũng sẽ giúp cho tầm mắt mở mang hơn, cho đến một thời điểm nào đó, bản chất con người tất nhiên sẽ thay đổi.
Đáng tiếc Chu thị không phải là người như vậy. Cho tới bây giờ, dường như Chu thị vẫn chưa hiểu đúng vị trí phu nhân Hầu phủ của chính mình.
Đương nhiên Tiểu Kiều cũng không có tư cách để thấy bà đáng thương. Đối với bà mẫu này, cảm giác của nàng cũng không đến mức như ghét cay ghét đắng.
Chỉ là nàng cũng không thích bà mẫu này mà thôi.
"Qua hai ngày nữa là đại hội Lộc Ly, nghe nói lần này đệ đệ của cháu cũng muốn tham gia cưỡi ngựa bắn cung có phải không?"
Từ phu nhân quay sang hỏi Tiểu Kiều, trông bà có vẻ khá hào hứng.
Tiểu Kiều mỉm cười trả lời bà: "Cháu cũng không muốn nó tham gia chỉ sợ thằng bé lại gây ra chuyện gì. Nhưng mà hiếm khi có một lễ hội lớn thế này, mấy người trẻ tuổi vẫn háo hức chờ mong. Cháu cũng không ngăn được nó."
Từ phu nhân buồn cười: "Tại sao phải ngăn chứ? Thanh niên ấy à phải có lòng hiếu thắng. Có thế mới đoạt được giải cao. Năm nào ta cũng đi coi. Năm nay cháu vừa mới vào phủ, cũng nên xuất hiện cho mọi người biết mặt. Đến lúc đó cháu đi cùng với ta."
Dưới cái nhìn sắc lẻm của Chu thị, Tiểu Kiều cúi người nói tạ ơn.
"Đúng rồi, tiểu cữu của cháu có thích con ngựa đang dùng không?" Tới lúc chuẩn bị rời đi, Từ phu nhân bỗng nhớ tới chuyện này, bà quay lại hỏi Ngụy Thiệu một câu, "Nếu thằng bé không thích, cháu chọn cho nó một con ngựa tốt vào, tranh thủ còn hai ngày phải tăng cường luyện tập."
"Thưa tổ mẫu, trước khi đi biểu huynh có tặng cho tiểu cữu một con ngựa thanh ô[6] rồi."
[6] xanh đen.
Ngụy Thiệu trả lời. Giọng điệu khá lạnh nhạt.
Từ phu nhân thấy vậy cũng yên tâm, bà gật đầu cười nói: "Ta biết thằng bé là người cẩn thận mà. Hai ngày nay cháu không có mặt ở đây, tiểu cữu của cháu cũng đều nhờ biểu huynh tiếp đãi đấy. Mai mốt hết bận, cháu phải nhớ phải cảm ơn huynh trưởng của cháu nghe."
Ngụy Thiệu chỉ mỉm cười lắng nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT