Tin sắp làm phụ thân chợt đến quá bất ngờ, khiến hắn phấn khích đến tột cùng, nhưng lại lo tướng ngủ của mình không tốt, nhỡ chân đạp phải cái bụng của Tiểu Kiều thì sao.
Vì thế cứ ngủ lại bật tỉnh nhiều lần.
Mỗi lần tỉnh lại, vừa mở mắt ra, nhìn Tiểu Kiều cuộn tròn cả người dán vào bên người mình mà ngủ, tầm mắt của Ngụy Thiệu lại không nỡ rời khỏi dung nhan điềm tĩnh như thiếu nữ trước kia của nàng ấy.
Lúc bất chợt nhớ tới mười mấy năm đằng đẵng thời thơ ấu, dường như giết chóc, chiến sự, hận thù đã chiếm hết toàn bộ sức lực của hắn.
Những đau khổ thời niên thiếu đã cướp đi hơi ấm hắn không muốn rời xa, giống như sương mai khi mặt trời chiếu tới, biến mất nhanh chóng đến vô hình vô ảnh.
Khiến cho người thiếu niên đó chỉ còn một bóng tối mờ nhạt với nữ nhân.
Vì thế từ sau lần đó, hắn bất giác không thích nữ nhân lại gần mình.
Hắn hưởng thụ cảm giác giết chóc, chiến tranh và trả thù. Tận hưởng dòng máu nóng bắn lên tung tóe từ lưỡi dao của hắn, cảm quan khiến cho mình phấn khích.
Hắn đã từng nghĩ rằng, có lẽ cả đời này, tổ mẫu là nữ nhân duy nhất mà hắn muốn ở bên từ sâu tận đáy lòng.
Thế nhưng bây giờ lại không còn thế nữa.
Hắn lấy được nàng.
Trong lòng Ngụy Thiệu ấp ôm một tình cảm dịu dàng, quả thực không biết phải biểu đạt với nàng như thế nào cho phải.
Ngay thời khắc này đây, nếu muốn hắn quỳ xuống trước mặt nàng còn nàng thì kiêu ngạo ngẩng đầu cao, nàng mới bằng lòng yêu thương hắn, Ngụy Thiệu nghĩ có lẽ mình cũng làm thế được.
Cho dù có bị nàng ấy tát nhiều lần.
Hắn chẳng buồn để tâm.
Sợ làm Tiểu Kiều tỉnh giấc, hắn không dám ôm nàng quá chặt, chỉ hơi khoanh tay lại để cơ thể mềm mại của nàng dán sát vào người hắn, cằm tựa vào vầng trán của người kia, tâm tình đầy sung sướng.
Nếu như lần này Man Man có thể sinh nhi tử cho hắn, hắn sẽ vui lắm đấy.
Hắn muốn đích thân dạy con cưỡi ngựa bắn tên, hành quân đánh giặc.
Hơn nữa, Ngụy gia vốn ít nam đinh, hắn cũng cần nhi tử để kế thừa hương khói. Lúc đi tông miếu cúng tế tổ tiên và phụ huynh, có nhi tử đồng hành với mình, trong lòng hắn chắc thấy sung túc lắm.
Nhưng nếu lần này Man Man sinh nữ nhi trước, hắn cũng vui như vậy.
Hắn vô thức mường tượng trông nữ nhi của hắn và Man Man sẽ thế nào đây nhỉ.
Có lẽ sẽ có một đôi mắt sáng long lanh như nước giống Man Man.
Hắn sẽ rất yêu rất yêu con.
Hắn muốn giành cả giang sơn tú lệ này, để nữ nhi của hắn được ngồi lên một chiếc xe dát vàng, có sáu con ngựa kéo, muôn ngàn dân chúng sẽ quỳ dưới chân con, là một tiểu công chúa cao quý nhất trên đời, cũng là công chúa nhỏ được hắn yêu thương nhất.
Một khắc trước khi nhắm mắt ngủ thiếp đi, trong lòng Ngụy Thiệu nghĩ như vậy.
...
Ngày hôm sau, tinh thần của Ngụy Thiệu rất xán lán.
Sáng sớm hắn gửi một phong thư cho Từ phu nhân, báo tin Tiểu Kiều có thai rồi.
Bởi vì mới mang thai không lâu, hơn nữa với thể trạng lúc này của Tiểu Kiều cũng không thích hợp để đi quãng đường dài.
Vì thế Ngụy Thiệu quyết định tiếp tục ở cạnh Tiểu Kiều ở Tín Đô một thời gian.
Đợi đến khi cơ thể của nàng khỏe mạnh hơn, hắn sẽ đưa nàng về Ngư Dương chờ sinh.
...
Một ngày nọ vào cuối thu Thái An năm thứ hai, Lang Gia vương Lưu Diễm tới Linh Bích.
Trên đoạn đường đi, trời thu sáng chói, khắp vùng thơm cỏ.
Nhưng mà Lưu Diễm lại không có tâm tình để thưởng thức cảnh đẹp này.
Trong con mắt của hắn chỉ có gió thu lạnh lẽo, cây rừng xơ xác, suối lặng im.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chưa được hai tháng, đây là lần thứ ba hắn đi tới Linh Bích. Khác với hai lần trước hăng hái, nghênh ngang, lần này lại không hề giống vậy.
Mấy lần Tiết Am phát binh tới đoạt thành.
Sau hai lần dã chiến, Lưu Diễm hạ lệnh lui quân đóng chặt cửa thành, giữ chặt không ra.
Hắn biết nếu cứ đánh trực diện, cho dù không thất bại thì ba vạn binh mã mà mình tích cóp được trong suốt hai năm này cũng hao tổn nặng nề.
Hắn không trả nổi cái giá đó.
Vì vậy mới quyết định lui quân.
Nhưng mà bế quan phòng thủ kiểu này cũng không thể lâu dài. Hắn hiểu rõ điều đó.
Nếu không có viện binh, sớm muộn gì hắn cũng bị bắt như ba ba trong rọ.
Vì thế mấy ngày trước, nhân lúc đêm khuya, hắn và mấy thân vệ hộ tống lặng lẽ ra khỏi thành Tây Môn, đi theo đường mòn tới Linh Bích lần ba.
...
Trong hơn hai năm nay, hắn nằm gai nếm mật vẫn một lòng hướng tới, chỉ mong rồi sẽ có một ngày, hắn có thể hiên ngang bất bại giữa đất trời loạn lạc.
Bao nhiêu lần tỉnh mộng khó ngủ giữa đêm khuya, làm bạn với hắn chỉ có nỗi khuất nhục vào hai năm về trước mà hắn khắc ghi không cách nào quên được, nghiền ngẫm đắng cay.
Nữ tử mà hắn yêu tha thiết, nữ tử vốn nên thuộc về hắn, cuối cùng lại bị nam nhất khác đoạt lấy.
Kiều gia hủy bỏ hôn ước, không coi hắn ra gì, chắp tay đưa vị hôn thê của hắn cho người khác.
Nguyên nhân duy nhất chỉ vì người kia đủ mạnh mẽ.
Mà lúc đó thứ hắn có trong tay chỉ là danh hiệu thế tử Lang gia như chuyện cười.
Có lẽ trong suốt cả đời này, hắn cũng không thể nào quên được khung cảnh trong ngày tuyết hôm ấy.
Đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy mặt nàng.
Nàng bị Trần Thụy cướp đi từ trong tay của hắn.
Và cuối cùng hắn lại chỉ có thể quỳ gối trong màn tuyết, trơ mắt nhìn nàng ấy biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Ngay tại thời khắc đó, Lưu Diễm tự thề với mình rằng, rồi sẽ có một ngày, dù nàng ấy đang ở bất cứ đâu, dù là thê tử của kẻ nào đi nữa, nhất định hắn sẽ đoạt lại nàng.
Nàng phải thuộc về hắn! Đã từng là vậy, đến chết cũng sẽ phải như vậy!
...
Thực ra hắn đã bước được một bước dài trên con đường đạt được giấc mộng của chính mình.
Giành được Từ Châu, cuối cùng cũng có thể khuếch trương thế lực nhỏ bé của Lang Gia.
Khi đó, khoảng cách tới giấc mơ ngồi lên vị trí cao nhất ở Lạc Dương chưa bao giờ rõ ràng như thế cả...
Đương nhiên hắn là người có tư cách để ước mơ điều đó.
Cả thiên hạ này vốn phải thuộc về nhà họ Lưu của hắn.
Trong số đông đảo con cháu trong tôn thất, hắn là người duy nhất được khen là chi lan ngọc thụ.
Tuyên đế băng hà, Lưu Ai, Lưu Lợi đánh nhau tơi bời vì tranh giành ngôi báu, một người thì chết, kẻ cầm tù, đế vị lại để không, năm ấy hắn chỉ mới bước sang tuổi mười bảy, từ Duyện Châu trở lại Lang Gia không bao lâu.
Tên của hắn cũng từng được triều thần Lạc Dương đề cập rất nhiều lần, họ cho rằng trong nhóm tôn thất hắn là người thích hợp với ngôi vị cao quý nhất.
Đương nhiên, những điều đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Và đến tận bây giờ, nhờ thời cơ loạn lạc, hắn dốc sức kinh doanh, cuối cùng Lang gia mới có thể vươn xa, chiếm được địa bàn mới, hơn nữa còn là vùng đất tốt.
Nếu có thể nuốt được vùng Từ Châu, hắn sẽ đặt được một nền móng vững chắc cho các mục tiêu xa hơn nữa.
Suy đi nghĩ lại, hắn quyết định mạo hiểm ra khỏi thành, tới Linh Bích lần nữa để cầu kiến một người mà hắn hi vọng có thể chiêu mộ được, người ta gọi là Lục Mâu tướng quân, Bỉ Trệ.
Lần đầu tiên, Bỉ Trệ đang bận ứng chiến với Dương Tín, hắn không gặp được.
Lần thứ hai, Bỉ Trệ từ chối hắn.
Và lần thứ ba tới đây, hắn chỉ hi vọng rằng, tinh thành sở chí, kim thạch vi khai [1].
[1] Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai: chỉ cần chân thành, không gì là không lay chuyển được.
Từ khi trận mở màn giữa Lục Mâu tướng quân và Tiết Thái bắt đầu, Lưu Diễm luôn quan tâm tới vùng đất Từ Châu cũng nhạy bén nhận ra người đó không phải kẻ tầm thường.
Sự thật được chứng mình, hắn không hề nhìn nhầm người đó.
...
Hai lần trước hắn tới, mặc dù Tiết Am cam đoan sẽ rút quân khỏi Hạ Khâu, nhưng Dương Tín vẫn tấn công Linh Bích như ngày trước.
Còn lần này tới đây, Dương Tín đã lui binh, Linh Bích được an bình.
Lưu Diễm không hề biết Dương Tín nghe theo lệnh Ngụy Thiệu, cũng không biết chuyện Dương Tín lui quân là làm theo chỉ đạo của người kia.
Vậy thì nhất định lần đi thuyết phục này của hắn sẽ thất bại.
Ngày đó, mặc dù đã gặp được Bỉ Trệ, Bỉ Trệ cũng cực kì tôn kính với thân phận tôn thất của mình, lấy lễ để tiếp đón, còn gọi hắn là vương.
Nhưng mà dù Lưu Diễm có nói sao đi nữa, từ đầu tới cuối Bỉ Trệ không gật đầu.
Hắn nói: "Ta chỉ là một thảo dân quê mùa, được Vương đánh giá cao nên ba lần tới chơi, ta vô cùng cảm kích, vốn cũng nên góp chút sức mọn, nhưng mà ta lại là người không chí lớn, cũng không có bản lĩnh gì hơn ai, chỉ cần an phận ở đây đã hài lòng thỏa ý, không dám làm chậm trễ đại nghiệp của vương đây, xin vương thượng chớ trách."
Lưu Diễm cũng là người thông minh, hắn biết mình không nên ép buộc làm khó người ta.
Cuối cùng hắn khách khí đứng dậy, cáo từ trước: "Cô [2] nghe nói, phu nhân tướng quân là nữ nhi của Kiều thứ sử phủ Duyện Châu, cũng là anh em [3] với Yên hầu Ngụy Thiệu, không biết tướng quân đã từng gặp gỡ Yên Hầu chưa?"
[2] Cô: tiếng tự xưng của Vương hầu thời phong kiến
[3] Từ gốc trong truyện là liên khâm, tức là anh em đồng hao, anh em cột chèo. Ở đây ý là có quan hệ anh em vì Đại Kiều Tiểu Kiều là chị em.
Bỉ Trệ đáp: "Từng gặp một lần."
Lưu Diễm cười nói: "Yên Hầu là hào kiệt đương thời, Cô từng nghe thấy nhưng tiếc là chưa có dịp gặp gỡ. Tướng quân và Yên Hầu lại là anh em đồng hao, chẳng lẽ Yên Hầu đã tới sớm trước ta một bước, giành được lòng của tướng quân rồi?"
Bỉ Trệ vội nói: "Vương thượng nói đùa rồi. Ta và Yên Hầu chỉ mới gặp nhau có một lần, sao có chuyện giành giật gì đây được."
Ánh mắt Lưu Diễm lóe lên, hắn hơi trầm ngâm rồi nói: "Lúc thiếu thời Cô từng gặp khó khăn, nhờ Kiều phủ lại rộng lòng cho ta ở mấy năm. Ta và phu nhân ngài tình như huynh muội, nay đến đây Cô có chút lễ mọn, mong tướng quân cho gặp mặt một lần?"
...
Đại Kiều gặp được Lưu Diễm trong đại sảnh.
Lưu Diễm có phong tư như dao lâm quỳnh thụ, lại ôn tồn lễ độ trước tới nay, lúc nhỏ ở lại nhà Kiều gia, Tiểu Kiều và hắn đôi bên đều tình nguyện, cho nên Đại Kiều cũng có ấn tượng tốt với hắn. Mười bảy tuổi hắn rời khỏi Duyện Châu, từ khi từ biệt cho tới giờ đã nhiều năm xa cách, lần này gặp gỡ ở nơi đây, Đại Kiều nhớ lại chuyện xưa mà sinh lòng cảm khái.
Biết chuyện của hắn và Tiểu Kiều, vì thế lúc chuyện trò nàng không hề nhắc tới Tiểu Kiều một câu nào.
Mỗi người kể lại tình hình của mình dạo gần đây, đột nhiên nàng thấy Lưu Diễm hơi chần chừ một lúc rồi hỏi: "Xin hỏi A Phạm muội muội, muội có biết dạo này Man Man thế nào không?"
Đại Kiều thoáng ngập ngừng.
"A Phạm muội muội chớ hiểu nhầm. Ta không có ý gì khác cả. Bởi vì đã từ biệt nhiều năm mà không có tin tức gì của nàng ấy, cho nên ta mới hỏi vậy thôi."
Đại Kiều ngước mắt lên, thấy ánh mắt Lưu Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi phiền muộn.
Nàng nhớ lại kí ức thời niên thiếu, cuối cùng chỉ có thể cảm thán vận mệnh quá trêu ngươi.
Nghĩ một hồi, Đại Kiều mới đáp: "Không dám giấu diếm huynh, ta cũng có thư từ qua lại với muội ấy... Bây giờ nàng ấy sống tốt lắm, cũng đã mang thai rồi. Đa tạ Lang Gia vương nhớ tới."
Mặc dù đã hai năm trôi qua nhưng Đại Kiều cũng có thể nhìn ra, hình như Lưu Diễm vẫn nhớ tới Tiểu Kiều, bởi vậy nàng mới cố ý cường điệu thêm như thế, cho hắn đừng nhớ nhung si mê đến vậy.
Lưu Diễm xuất thần chốc lát rồi chợt nhoẻn miệng cười: "Đa tạ muội muội đã báo tin. Ta từng nghe chuyện cũ giữa Kiều gia và Yên Hầu, vốn còn lo lắng cuộc sống của nàng không được thoải mái lắm. Bây giờ biết tin mọi chuyện đều suôn sẻ, ta cũng an tâm rồi. Trong lòng ta, nàng ấy cũng giống như muội vậy, mãi mãi là muội muội của ta. Lần tới nếu muội viết thư cho nàng ấy, có thể đồng ý lời thỉnh cầu của ta không?"
Đại Kiều nói: "Mời Lang Gia vương cứ nói."
"Bảo là..."
Lưu Diễm cúi mắt, thoáng trầm ngâm.
"Bảo là, trước hôm đại hôn của nàng và Yên Hầu, hoa chúc [4] thắp lên, mà ta vẫn nhớ mãi chuyện xưa, chưa kịp nói một câu chúc mừng vui vẻ, ta thấy thẹn trong lòng. Bây giờ vật đổi sao dời, thênh thang rộng mở. Nghe được tin lành mà hân hoan vui sướng, ta chúc cho muội muội vạn sự như ý. Từng câu từng chữ đều là tấm lòng của ta."
[4] Hoa chúc: đèn hoa thắp trong phòng tân hôn.
Vốn Đại Kiều còn hơi thẫn thờ, nghe câu đó nàng cũng thấy yên tâm, Đại Kiều gật đầu cười đáp: "Lang Gia vương yên tâm, ta sẽ gửi lời lại cho ngài."
Lưu Diễm cảm tại Đại Kiều rồi cáo lui.
Bỉ Trệ tiễn hắn rời khỏi Linh Bích.
Lưu Diễm phi ngựa như tên bắn, lúc ngừng lại mặt đã hướng về phương Bắc, hắn bàng hoàng một lúc.
Tùy tùng Lưu Phiến biết chuyện lần này tới chiêu mộ Bỉ Trệ không thu được kết quả, hắn chần chờ rồi hỏi: "Từ Châu tràn ngập nguy cơ, Tiết Am thì ở ngoài, Dương Tín cũng nhìn chằm chằm nó. Bỉ Trệ lại không chịu góp sức. Bước kế tiếp Vương định làm sao đây?"
Tầm mắt của hắn từ từ quay lại, đáp lời: "Cô nghe nói, bây giờ ngay cả đứa trẻ ba tuổi ở Lạc Dương cũng hát được bài đồng dao "Tôn ở núi, chợt bước đi". Hạnh Tốn soán vị là chuyện ắt xảy ra. Cứ chờ mà xem, một khi thiên hạ này có biến, ta sẽ có phản hồi, rồi cũng có biện pháp khác."
Dứt lời, hắn phóng ngựa về phía trước, không quay đầu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT