Thật giống như tiếng hú vang giữa đêm khuya, Doãn Ước nghe thấy giọng nói chắc nịnh của Trịnh Đạc.

– Không được.

– Anh dám không đi?

– Tôi sẽ đi, nhưng không cho phép cậu động vào một sợi lông của Doãn Ước, nếu không…

– Thời gian của anh không nhiều đâu- Trịnh Đạc nói còn chưa dứt lời, đã bị Kỷ Tùy Châu cắt ngang- Đi nhanh về nhanh.

Trịnh Đạc có chút không vui:

– Rốt cuộc anh giúp bên nào?

– Bên nào cũng không quan trọng, quan trọng là anh ngoan ngoãn làm theo lời cậu ta đi. Bây giờ anh còn sự lựa chọn nào khác à?

Hiểu được đạo lý này, nhưng Trịnh Đạc vẫn không vui. Anh nhìn về phía Phương Thành Tựu, luôn muốn xác nhận một chuyện với anh ta:

– Tôi nhất định sẽ quay lại, nhưng không cho phép cậu tổn thương Doãn Ước chút nào. Bằng không tôi sẽ không để cậu sống sót ra khỏi căn phòng này.

Bình thường là hai anh em thân thiết nhất, đến lúc này lại trở mặt thành thù. Phương Thành Tựu vẻ mặt có hơi vặn vẹo, mất tự nhiên ừ một tiếng, lập tức quay mặt đi.

Không ai biết suy nghĩ chân thật trong lòng anh ta lúc này là gì, có thể khi đối mặt với người bạn thân và đàn anh lúc trước, tâm trạng của anh ta sẽ phức tạp hơn chăng.

Tóm lại, Trịnh Đạc vẫn theo lời dặn dò của anh ta, mau chóng xuống lầu. Trong phòng yên ắng một lát, cho đến khi Bạch Lục không nén được đau, lại hét lên.

Phương Thành Tựu bị âm thanh này làm cho phiền não, anh nói với Doãn Ước:

– Cô đi nói với cô ta, còn dám kêu một tiếng nữa, tôi sẽ lập tức tiễn cô ta lên thiên đàng.

Doãn Ước có hơi tức giận, lạnh lùng đáp trả anh:

– Phụ nữ sinh con đều như vậy, đáng lẽ anh không nên tới đây.

– Tôi làm gì không cần cô quản.

– Vậy anh cũng đừng quản cô ấy có la hay không. Anh dọa cô ấy thành ra như vậy, ngay cả bác sĩ cũng không để lại người nào, còn không cho cô ấy kêu la, vậy chả khác nào giết cô ấy. Nếu anh nghĩ tới mẹ mình, anh không nên như vậy.

Doãn Ước thật không rõ, Phương Thành Tựu trước kia vừa thích đùa vừa thân thiện đi đâu mất rồi. Người trước mặt này, xa lạ đến độ cô không nhận ra nữa.

Cô ném lại những lời này, cũng không quan tâm đối phương sẽ làm gì cô, lập tức quay vô phòng. Y tá Phạm thấy cô đi vào, cơ thể run rẩy không ngừng lắc đầu. Doãn Ước ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng khuyên bảo:

– Cô chui ra trước đi, ít nhất cũng cùng tôi giúp cô ấy sinh đứa bé ra.

– Không, không được, chân tôi không còn sức nữa.

– Tôi dìu cô.

– Tôi thật sự không được.

Y tá Phạm khóc đến tối tăm mù mịt, trong tiếng khóc tràn đầy tuyệt vọng sâu sắc. Doãn Ước biết cô ấy sợ hãi, bởi vì giờ phút này nội tâm của cô cũng sợ hãi như thế. Nhưng so với cô, Bạch Lục càng giày vò càng đáng thương hơn.

Cô vươn tay đến ôm lấy y tá Phạm, nhẹ giọng nói:

– Nếu chúng ta không giúp cô ấy, nếu cô ấy quá xúc động không khống chế được, Phương Thành Tựu sẽ bị kích thích, chúng ta sẽ càng nguy hiểm.

– Bác sĩ Phương sao lại biến thành như thế, trước kia anh ta rõ ràng…

– Ai rồi cũng sẽ thay đổi, chúng ta không quản được người khác, ít nhất có thể quản được chính mình. Trước kia tôi từng đọc ở đâu đó, nói sinh mạng mới có tác dụng cảm hóa tâm trạng của người khác. Chúng ta thử một lần đi, có lẽ anh ta nhìn thấy đứa bé chào đời sẽ thay đổi suy nghĩ, đây chính là cơ hội của chúng ta.

– Thật không?- Y tá Phạm nghẹn ngào.

– Thật, thử đi.

Khuyên nhủ một lát, y tá Phạm cũng chui ra khỏi gầm giường. Mới vừa đứng lên, chân nhũn đến suýt nữa té ngã, Doãn Ước nhanh tay lẹ mắt đỡ cô đến bên giường, rồi nói chuyện với Bạch Lục.

Lúc này cách lúc Phương Thành Tựu gây rối đã gần ba tiếng đồng hồ, Bạch Lục vừa đau vừa sợ, hơn nữa sức lực tiêu hao quá nhiều, đã xuất hiện triệu chứng hư thoát. Cô bắt đầu nói nhảm, câu trước câu sau mâu thuẫn với nhau, còn nói những chuyện trước kia, đôi khi cô thậm chí quên mất hiện giờ mình đang là con tin, còn kéo tay Doãn Ước tán gẫu.

Chỉ là nội dung cô ấy nói, tất cả đều xoay quanh Kỷ Tùy Châu. Những lời này nếu nói vào lúc bình thường, Doãn Ước nghe xong chắc sẽ ghen tuông, thế nhưng hiện tại cô lại đồng tình sâu sắc với Bạch Lục.

Cô ấy là thật lòng thích Kỷ Tùy Châu, cảm giác cầu mà không được rất khó chịu đựng. Vào thời khắc sinh tử tồn vong, nghe vậy lại có vài phần bi tráng.

Nói đến cuối cùng Bạch Lục lại bắt đầu khóc lóc, y tá Phạm hình như được lời nói của Doãn Ước cổ vũ không ít, cũng bắt đầu khuyên cô:

– Giữ gìn sức lực, cô sinh đứa bé ra đã. Cô khóc như vậy sẽ kích thích đến hắn, cô bình tĩnh đi.

Nói thì dễ làm mời khó, Bạch Lục vẫn khóc thút thít không ngừng, nhưng âm thanh cuối cùng cũng nhỏ xuống. Lúc cơn đau lại tới cô ấy không biết lấy đâu ra dũng khí, cắn chặt khớp hàm không mở miệng, không dám phát ra bất kỳ tiếng kêu gì.

Hai người phụ nữ ở đây có vô vàn cảm xúc, nhất là y tá Phạm, rõ ràng đây là chuyện bình thường nhìn quen rồi, lúc này lại có cảm giác rất khác.

Y tá Phạm muốn di dời sự chú ý, nhân khoảng cách cơn đau đẻ chưa đến mới hỏi Doãn Ước chuyện vừa rồi xảy ra bên ngoài. Doãn Ước kể sơ lược yêu cầu của Phương Thành Tựu, y tá Phạm nghe xong không khỏi trợn mắt.

– Bác sĩ Trịnh xuống lầu, anh ấy còn có thể quay lại không?

Tuy là nghi vấn, nhưng y tá Phạm thấy, bác sĩ Trịnh tuyệt đối sẽ không quay lại. Đổi lại là cô, tuyệt nhiên không có can đảm trốn thoát khỏi lang sói rồi lại tự động quay lại nộp mạng. Ai biết được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, bất luận ra sao cũng sẽ lựa chọn tự bảo vệ mình.

Doãn Ước cũng không xác định được Trịnh Đạc có quay lại hay không, nhưng với hiểu biết của cô về anh, khả năng anh quay lại vô cùng lớn.

Y tá Phạm hỏi cô:

– Cô muốn bác sĩ Trịnh quay lại không?

Doãn Ước không thể nói rõ được. Vừa muốn lại vừa không muốn, bởi vì ai cũng không biết sau khi quay lại sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu cuối cùng đều phải chết, Trịnh Đạc có thể thoát được thì tốt hơn.

Cô chỉ có thể cười khổ, nói:

– Tôi cũng không biết nữa.

Trong phòng ai cũng không nói gì, ngay cả Bạch Lục cũng nghe đến nhập tâm. Doãn Ước bất giác đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới. Cảnh sát nhận được tin tức, đã bao vây toàn bộ bệnh viện rồi. Trong những bụi cây dưới lầu có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng người, nhìn kỹ có thể nhận ra là có người núp ở đó.

Đấy chắc là những đặc công, trong tay có vũ khí. Tòa nhà này nằm giữa khuôn viên bệnh viện, phía sau là công trường thi công, hai hôm nay bệnh viện đang cố gắng xây tòa nhà mới. Nhưng tòa nhà còn chưa xây lên, chỉ mới đổ móng, cho nên tay súng bắn tỉa không ẩn náu được.

Cô đột nhiên hiểu được Phương Thành Tựu tại sao lại chọn nơi này. Trong phạm vi gần đây không có tòa nhà cao tầng nào, tương đối mà nói khá an toàn.

Y tá Phạm lại làm kiểm tra cổ tử cung lần nữa cho Bạch Lục, lúc này cuối cùng cũng có tin tốt. Cổ tử cung mở được năm ngón tay, sắp sinh được rồi. Bạch Lục nghe tin tốt này thì vui đến chảy nước mắt, thoáng cái lại đau đến cắn răng.

Bên phòng ngoài, Phương Thành Tựu đang nói chuyện với Kỷ Tùy Châu. Anh ta đưa tay lên nhìn đồng hồ, từ từ thốt ra:

– Qua mười phút rồi, anh nói xem tôi nên giết ai trước thì được nhỉ.

Kỷ Tùy Châu vẻ mặt không sao cả:

– Nếu cậu muốn giết, sẽ không bàn bạc với tôi.

– Anh dựa cái gì mà tự tin như vậy.

– Trong lòng cậu cũng rõ ràng mà, mười phút hoàn toàn không đủ. Bên dưới toàn là cảnh sát, Trịnh Đạc một khi đi xuống sẽ lập tức bị họ lôi đi. Anh ta phải nói như thế nào để thuyết phục họ cho anh ta đi lên là một vấn đề lớn đấy. Vậy thì cần thời gian, thậm chí anh ta cũng có thể bị cưỡng chế mang đi, hoàn toàn không lên đây được. Vì chuyện này mà sát hại con tin, tôi cảm thấy đây không phải là cách làm của người thông mình.

– Sợ chết thì nói đại đi- Phương Thành Tựu cười lạnh.

– Chẳng lẽ cậu không sợ chết à? Nếu cậu không sợ chết, cũng sẽ không kéo nhiều người như vậy chết chung với cậu. Cậu cũng rõ mà, con tin càng nhiều cậu càng có lợi. Một khi cậu nổ súng, xuất phát từ lo lắng cảnh sát có thể áp dụng biện pháp tấn công. Đến lúc đó mặc dù chúng tôi chết, cậu chắc chắn cũng không sống nổi đâu. Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ càng.

Khẩu súng Phương Thành Tựu giơ lên không trung ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn chậm rãi thả xuống. Anh ta ném điện thoại cho Kỷ Tùy Châu:

– Gọi đi, kêu họ mau chóng thả Trịnh Đạc lên đây.

Kỷ Tùy Châu nhìn chiếc điện thoại bị ném bên cạnh, rất muốn nổi nóng:

– Phiền cậu đưa vào tay tôi giúp, nếu không thì cởi trói cho tôi.

Phương Thành Tựu cảm thấy con người này rất rắc rối, anh ta đột nhiên hối hận khi cùng giam Kỷ Tùy Châu vào đây. Sớm biết vậy vừa rồi để anh ta đi xuống dưới mới đúng, để lại mấy người phụ nữ sẽ dễ xuống tay hơn.

– Anh làm đi- Nghĩ rồi anh ta nói.

– Sao, sợ chết trong tay tôi à?

– Sợ cái rắm, bố mày bây giờ bắn chết mày đây.

Kỷ Tùy Châu đưa tay gạt khẩu súng kia đi, đang định nói tiếp, cửa phòng bị ai đó đẩy mạnh ra. Trịnh Đạc thở hổn hển lao vào, trong tay cầm túi to.

Anh ném thứ đó lên bàn:

– Thứ cậu muốn đó, Doãn Ước không sao chứ.

Phương Thành Tựu không trả lời anh, cảnh giác quan sát cái túi khác trong tay anh:

– Gì vậy?

Trịnh Đạc cầm túi, trực tiếp dốc ngược đồ bên trong xuống đất:

– Đồ ăn nước uống, bên trong còn có sản phụ, tất cả mọi người đều cần ăn gì đó. Cậu có cần không?

Phương Thành Tựu hoài nghi lắc đầu, Trịnh Đạc không thèm để ý đến anh ta, bỏ lại đồ vào trong túi, trực tiếp xách vào phòng trong.

Anh vừa đi, Phương Thành Tựu liền nói với Kỷ Tùy Châu:

– Xem ra anh ấy thật sự không thích anh, ngay cả nước bọt cũng không để lại cho anh.

Khi tình địch mặt đối mặt, trong mắt cháy bỏng hận thù, chết đến nơi vẫn không thay đổi được.

Trịnh Đạc đi vào không quan tâm đến ai, chỉ đi đến bên cạnh Doãn Ước, lấy chai nước ra đưa cho cô:

– Uống chút đi.

Doãn Ước quả thật không khát, trong phòng này có nước, nhưng ý tốt của Trịnh Đạc cô không tiện chối từ, chỉ đành nhận lấy chai nước. Cô hỏi anh:

– Sao anh quay lại đây?

– Sao anh có thể không quay lại, anh sẽ không bỏ em lại một mình ở đây đâu.

Nói xong, anh lại lấy hộp cơm ra:

– Em ăn chút đi, chỗ này giao cho anh.

Cũng không quản Doãn Ước có đồng ý hay không, anh liền kéo cô đến một bên ngồi xuống, nhét hộp cơm vào tay cô. Xong xuôi, anh đến chỗ y tá Phạm hỏi:

– Tình hình ra sao?

– Vừa mới nở năm ngón tay, trước mắt tình hình coi như tốt.

– Vất vả rồi- Trịnh Đạc chỉ vào túi- Cô cũng ăn chút gì đi.

Y tá Phạm không có lòng dạ nào ăn, nhưng vẫn đi đến ngồi xuống bên cạnh Doãn Ước nghỉ ngơi. Lúc nãy bận quá không cảm nhận được gì, lúc này ngồi xuống lại bắt đầu hồi hộp, tay chân đều không ngừng run rẩy.

Doãn Ước muốn khiến cô dễ chịu hơn, liền vạch tìm trong túi Trịnh Đạc mang đến:

– Có bánh mì, còn có trái cây nữa, cô có muốn ăn gì không?

– Tôi không đói, cô ăn đi.

– Cô đói không, tôi đút cô ăn một chút nhé?- Doãn Ước lại hỏi Bạch Lục.

Bạch Lục sắc mặt trắng bệch, yếu ớt lắc đầu. Cơn đau quá lớn khiến cô không hề thấy đói khát, cơ thể như rơi vào trạng thái hư hư thật thật. Lúc này, cô ngược lại bắt đầu quan tâm đến một chuyện khác.

Cô yếu ớt nhìn Trịnh Đạc hỏi:

– Anh ta bắt anh mang cái gì lên?

– Không biết, tôi không mở ra xem- Trịnh Đạc mặt không chút thay đổi, lắc đầu.

Doãn Ước cũng trở nên tò mò. Cô đi đến cạnh cửa, mở ra một khe hở để nhìn ra ngoài. Bên ngoài phòng khách, Kỷ Tùy Châu vẫn ngồi trên sô pha, Phương Thành Tựu đứng trước mặt anh, trên bàn là chiếc túi lớn màu đen, Phương Thành Tựu bắt Kỷ Tùy Châu mở túi ra.

Kỷ Tùy Châu hai tay bị trói, lúc kéo khóa rất mất thời gian, khoảng nửa phút sau túi được mở ra, để lộ một đống gì đó.

Kỷ Tùy Châu liếc mắt một cái liền nhận ra thứ này là gì, trên mặt lại nở nụ cười:

– Không ngờ cậu còn có thể làm ra được thứ này.

Phương Thành Tựu đắc ý, vỗ vỗ chiếc túi kia:

– Đàn ông đều thích thứ này mà.

– Cầm đi giết người thì không thú vị lắm đâu.

Nói xong, Kỷ Tùy Châu lại dời mắt nhìn chiếc túi kia, hình như trong lòng đang phân tích gì đó, liền nói:

– Nhiều bom và thuốc nổ như vậy, ước đoán có thể nổ banh tòa lầu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play