Doãn Ước lúc này mới chú ý đến trên áo khoác của Kỷ Tùy Châu có vết máu.

Nền vải đen nhuốm màu đỏ tươi, nhìn không kỹ sẽ không nhận ra.

Cô mau chóng giúp anh cởi áo khoác ra, nhìn thấy áo len bên trong đỏ tươi một mảng, cởi cả áo len lẫn áo thun lót ra, cô nhìn thấy cánh tay trái của anh bị rách sâu.

– Sao anh không đi bệnh viện?

– Không có gì đâu, tự xử lý vết thương là được.

Doãn Ước đang muốn nói anh vài câu, nghe thấy có người nhấn chuông, liền xoay người đi ra ngoài định mở cửa. Còn chưa đến cửa, Kỷ Tùy Châu từ phía sau túm cổ áo cô lại, sau đó anh bước lên trước mấy bước, bảo vệ cô ở sau lưng.

Anh đánh mắt nhìn người trong màn hình, sau đó mở cửa cho đối phương. Người nọ đi rồi, Doãn Ước mang đồ vào phòng ăn, vừa đi vừa nói:

– Anh quá cẩn thận rồi đó, còn có người sẽ chạy đến chỗ anh đối phó tôi được hay sao?

Mọi việc cẩn thận vẫn hơn, Kỷ Tùy Châu tưởng tượng đến từng trong lúc vô tình đặt Doãn Ước vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, còn có chút cuống cuồng bực bội. Đôi khi thật muốn lấy dây thừng trói cô lại bên người, nhưng cô lại không phải là chó mèo.

Chẳng những không thể trói cô, còn phải cấp cho cô không gian đầy đủ. Nếu không cô lại cằn nhằn không để anh yên, không chừng còn nổi giận với anh luôn.

Giống như bây giờ, anh bị tai nạn không đến bệnh viện, lo về nhà tìm cô trước, lại phải dỏng lỗ tai nghe cô lải nhải. Trước kia thỉnh thoảng Kỷ Tùy Châu sẽ thấy phiền, hiện giờ lại cảm thấy lải nhải thật ra cũng rất thích.

Doãn Ước cầm hộp thuốc xử lý vết thương cho anh, vừa làm vừa cằn nhằn cử nhử không thôi, vừa ngẩng lên lại thấy Kỷ Tùy Châu cười toét miệng, cảm thấy không lẽ đầu của người này cũng bị đụng đến hỏng rồi.

– Không đau à?- Cô vừa mới xịt nước khử trùng cho anh.

– Đau.

– Vậy anh cười cái gì?

– Cười em thật giống mẹ tôi.

Doãn Ước cũng không khách sáo, trực tiếp đáp trả:

– Nếu tôi mà có đứa con lớn già đầu lại không nghe lời như anh, đã sớm quánh nát mông rồi.

Kỷ Tùy Châu đưa tay xoa đầu cô, kề sát vào nhỏ giọng hỏi:

– Đành lòng sao?

Lại ghẹo gái, bị đứt tay rồi còn không quên động dục, Doãn Ước đẩy đầu anh ra, bắt đầu quấn băng gạc cho anh. Bởi vì tức tối trong lòng, lúc quấn dùng sức hơi mạnh, Kỷ Tùy Châu ở một bên nhắc nhở cô:

– Muốn hành hạ thế nào cũng được, làm ơn giữ lại cánh tay cho tôi, ít nhiều gì cũng có lúc dùng đến.

Doãn Ước liền hỏi anh nguyên nhân xảy ra tai nạn xe.

– Không rõ nữa, trời mưa nên đường trơn, lão Tần cũng có chút không tỉnh táo.

– Có khi nào có người có ý giở trò không?

– Phương Thành Tựu vẫn chưa có bản lĩnh lớn như vậy- Kỷ Tùy Châu cười nhếch mép.

– Anh cũng thấy anh ta có vấn đề à?- Doãn Ước trong lòng hồi hộp.

Kỷ Tùy Châu quấn băng gạc xong mới đứng lên về phòng, thay đồ sạch sẽ xong mới lại đi xuống, ra hiệu bảo Doãn Ước ăn cơm trước. Doãn Ước làm sao nuốt nổi nữa, nói ra hết những manh mối mình phát hiện cho anh nghe:

– Có lần tôi đến bệnh viện thăm Tiểu Hàm, ở cổng có gặp được một vụ xe đụng. Lúc ấy chiếc xe màu đỏ kia rất lạ, vụ việc còn chưa giải quyết, tôi vừa mới đi ra thì chiếc xe đó đã chạy mất rồi. Khi đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay ở trước cửa bệnh viện lại gặp được chiếc xe đó, Trịnh Đạc nói là xe của Phương Thành Tựu. Kỷ Tùy Châu, anh còn nhớ giáo sư Dương Tiến Đức không?

– Là một trong những chuyên gia tôi tìm cho Doãn Hàm, em cảm thấy ông ta có vấn đề à?

– Không, ông ta không có, nhưng tôi cảm thấy Phương Thành Tựu có vấn đề. Anh có thể điều tra được lúc giáo sư Dương làm đánh giá cho Tiểu Hàm, trợ lý ông ta dẫn theo là người nào không?

Chuyện này đối với Kỷ Tùy Châu mà nói chỉ cần một cú điện thoại. Có lẽ khoảng một phút sau, tên của trợ lý liền gửi đến điện thoại anh. Hệt như suy đoán của Doãn Ước, là Phương Thành Tựu.

Theo họ tên gửi tới, còn có một số tài liệu tỉ mỉ.

– Thầy hướng dẫn môn tâm lý học cho Phương Thành Tựu chính là giáo sư Dương, lúc làm đánh giá cho Doãn Hàm, anh ta cũng đi theo. Tôi không ngờ anh ta đã âm thầm nhúng tay vào.

Chuyện Phương Thành Tựu nhúng tay vào đâu chỉ có vậy.

– Lúc Tiểu Hàm tự sát tôi đã nghĩ ngay, sao lại khéo như vậy, tổ chuyên gia vừa làm đánh giá cho cậu ta xong, cậu ta liền tự sát. Nhưng lúc ấy tôi chỉ điều tra lý lịch của những giáo sư đó thôi, không cảm thấy có vấn đề gì. Không thể ngờ lỗ hổng này lại ở trên người trợ lý của họ.

Kỷ Tùy Châu nhíu mày suy nghĩ một lát, nói với Doãn Ước:

– Xin lỗi em, tôi có trách nhiệm trong chuyện này.

– Không liên quan đến anh. Vốn dĩ Phương Thành Tựu là trợ lý của giáo sư Dương cũng không có gì, nhưng anh ta ở cổng bệnh viện nhìn thấy tôi liền bỏ chạy, chuyện này rất có vấn đề. Chuyện của Mỹ Hi bây giờ xem ra anh ta không thoát khỏi can hệ, còn có Triệu Sương.

Kỷ Tùy Châu nghe kết luận như thế cũng không chút ngạc nhiên, anh cầm áo khoác trong phòng tắm lúc nãy ra, từ bên trong rút ra một phong thư. Doãn Ước vừa nhận lấy, thấy tất cả đều là ảnh chụp.

– Lấy được từ chỗ Từ Tri Hoa, Triệu Sương quả thật từng lên xe của Trịnh Đạc, nhưng mà cẩn thận phóng to lên xem, người cầm lái và Phương Thành Tựu có mấy phần tương tự.

Tấm ảnh đã phóng lớn rất nhiều, người ngồi ở vị trí ghế lái có thể nhìn ra là phái nam, kiểu tóc hình dáng gương mặt đều khá giống Phương Thành Tựu. Mấu chốt chính là Trịnh Đạc cao hơn, nếu người lái xe là anh, so sánh tóc và ghế ngồi sẽ không phải là độ cao này.

Nói vậy, Phương Thành Tựu mới chính là người bạn trai thần bí trong miệng của Triệu Sương. Quan hệ giữa anh ta và Trịnh Đạc tốt như vậy, thi thoảng mượn xe Trịnh Đạc chở bạn gái đi chơi cũng rất bình thường. Đúng lúc lần đó bị người của Từ Tri Hoa phái đi chụp được.

Nói không chừng anh ta đã nhận ra Từ Tri Hoa đang điều tra Triệu Sương, cố ý mang Trịnh Đạc ra để che mắt thiên hạ.

Một bác sĩ khoa mắt, suy nghĩ lại phức tại thâm sâu đến thế? Doãn Ước không rét mà run.

Kỷ Tùy Châu cũng cầm tấm ảnh lên nhìn thật kĩ, hỏi Doãn Ước:

– Triệu Sương và Phương Thành Tựu, em cảm thấy tính khả năng thế nào?

– Anh bây giờ đang hoài nghi chuyện gì?

Kỷ Tùy Châu không nói nhiều lắm, anh đương nhiên là có lý do để nghi ngờ. Thực tế thì con người Từ Tri Hoa rốt cuộc đang nghĩ gì, ai cũng không rõ. Cuối cùng bà ta đứng ở bên nào, thứ đưa ra là thật hay giả, lúc này vẫn chưa thể kết luận. Những tấm ảnh này rốt cuộc là do bà ta chụp được, hay là chủ động thả dây, dù sao cũng phải điều tra mới biết.

Chẳng qua Phương Thành Tựu, trong câu chuyện này nhất định có sắm một vai diễn nhất định. Anh ta là diễn viên, hay phối hợp diễn xuất với ai?

Doãn Ước ít nhiều đoán được ý nghĩ của anh:

– Anh vẫn còn đang hoài nghi Trịnh Đạc?

– Hoài nghi hợp lý mà. Anh ta và Phương Thành Tựu hiện tại đều có dính dáng đến chuyện này, rốt cuộc ai là chủ mưu, ai là người chịu tiếng oan thay kẻ khác, hiện tại em và tôi đều không rõ. Tôi hỏi em, chuyện Phương Thành Tựu là trợ lý của giáo sư Dương, là Trịnh Đạc nói với em đúng không?

– Phải.

Kỷ Tùy Châu mỉm cười, lập tức gom những tấm ảnh trên bàn lại.

– Sự việc còn chưa sáng tỏ, em cũng đừng vội kết luận như vậy. Ăn cơm trước đã, lát nữa băng ghi hình đưa đến rồi nói sau.

– Băng ghi hình gì?

Kỷ Tùy Châu không trả lời, trực tiếp kéo cô vào phòng ăn dùng bữa. Thức ăn hơi nguội, anh mang vào bếp hâm lại. Doãn Ước còn đang suy nghĩ câu nói vừa nãy của anh. Hình như chân tướng giống như anh nói, có hai người liên quan đến sự việc này, nói phải hay nói trái gì cũng được. Cô và Trịnh Đạc có quan hệ thân hơn, nên sẽ lựa chọn tin tưởng anh mà hoài nghi Phương Thành Tựu.

Còn Kỷ Tùy Châu bởi vì có quan hệ với cô, hiển nhiên ghét Trịnh Đạc hơn, nên tình nguyện tin tưởng anh ta mới chính là chủ mưu của chuyện này.

Doãn Ước đột nhiên cảm thấy não bộ của chính mình không đủ dùng.

Loại cảm giác nguy hiểm này mãi cho đến khi cô ăn xong vẫn chưa tan đi. Rõ ràng đã gần trong gang tấc, giơ tay định bắt, lại biến mất không thấy tăm hơi.

Cơn đau đầu vừa đi rồi chợt đến, quấn lấy cô không tha. Kỷ Tùy Châu nhìn ra được trạng thái tinh thần của cô không tốt, bảo cô đi nghỉ ngơi trước đi.

– Thứ đó muộn lắm mới đưa đến, nhận được rồi tôi sẽ gọi em, em đi ngủ trước đi.

Anh dẫn cô đến gian phòng mấy hôm trước cô từng ngủ, bài trí bên trong vẫn như vậy, chỉ là lần này mở ngăn tủ ra liền thấy bên trong có thêm nhiều quần áo thích hợp với cô, gần như nhồi nhét vào chật tủ.

Lại nhìn đến bàn trang điểm, các sản phẩm dưỡng da và trang điểm chất nhiều hơn lần trước, Doãn Ước thấy lạ:

– Chỗ của anh sao có nhiều đồ dùng phụ nữ vậy?

– Là Diệp Hải Thần mua. Gần đây hình như anh ta đang theo đuổi cô nào đó, đối với mỹ phẩm có nghiên cứu, nên tôi nói anh ta mua về một ít. Em xem xài hợp không, không thích thì đổi loại khác.

Bộ dạng anh nói chuyện vẫn như trước, khi đó hai người họ yêu nhau, anh vẫn luôn ngang ngược và hào phóng thế này. Mấy đứa bạn cùng phòng mỗi khi nhìn cô đều hâm mộ không thôi. Đôi khi cô thật áy náy khi đối phương lấy tiền đè người, các bạn cô lại còn khuyên cô.

– Cân nhắc cái gì cũng đừng cân nhắc lòng tốt của anh ta. Đàn ông ngoại trừ lòng tốt ra còn có thứ khác cho phụ nữ, đây mới là thật sự yêu cậu.

Cô luôn cảm thấy ba cô này hẳn phải trở thành tư vấn tình yêu và hôn nhân mới đúng. Quả thật so với sự lơ mơ trong tình yêu của cô, các cô ấy quả thật hiểu rõ hơn, tìm người càng thích hợp hơn.

Ai cũng không như cô, trên con đường tình cảm lại ngã đau đến vậy.

Nhưng hiện tại cô lại sắp giẫm lên vết xe đổ. Kỷ Tùy Châu càng đối xử tốt với cô, cô càng khó chống đỡ. Mấy thứ này không phải là ngọt ngào, mà chính là gánh nặng.

Cô tiện tay cầm lấy chai nước hoa ngắm ngía, đột nhiên nhớ đến câu nói vừa rồi của anh:

– Anh nói họ sẽ đưa cái gì đến?

– Băng ghi hình ở sân bay, hình ảnh trước khi Phương Thành Tựu làm thủ tục rời khỏi thành phố H, tôi muốn xem lại.

– Vậy lát nữa anh nhất định phải gọi tôi dậy đó.

Kỷ Tùy Châu vịn vai cô, thuận tay lấy chai nước hoa trong tay cô lại, bước đến nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi nói:

– Chúc ngủ ngon.

Doãn Ước bị chọc ghẹo thế này dĩ nhiên thành quen rồi, bất chấp so đo với anh, nhìn anh đi ra sau đó tìm áo ngủ đi tắm. Tắm xong cô lên giường, chỉ một lát đã mơ màng thiếp đi.

Dưới lầu, Kỷ Tùy Châu thu dọn bàn ăn, cảm thấy cánh tay bị thương ngày càng đau, liền gọi điện thoại cho Lý Mặc, nhờ anh ta đến lần nữa xem xét vết thương của mình.

Bản thân Lý Mặc cũng có chuyện đau đầu, bị gọi liền vác bộ mặt u ám vạn năm đến, ở đó thưởng thức “kiệt tác” của Doãn Ước.

– Người này có thù oán với anh đúng không, quấn băng chặt như vậy, muốn biến anh thành tàn phế thì cứ nói thẳng ra, đến tìm tôi là được.

Kỷ Tùy Châu không nói gì, ánh mắt vô thức nhìn về hướng cầu thang.

– Đang ngủ trên lầu? Anh là đang nuôi vị tổ tông nào à. Vết thương này của anh tốt nhất nên đến bệnh viện.

– Hôm nay không rảnh, mai hẳn tính.

– Lo lắng để một mình cô ấy ở nhà? Anh si tình thật, năm đó cần gì phải…

Kỷ Tùy Châu rút điếu thuốc ra, cắt ngang lời anh ta:

– Đủ rồi đủ rồi, mẹ anh ở nhà có khỏe không?

Vừa nghe câu hỏi này Lý Mặc mặt nhăn mày nhó:

– Già trẻ gì cũng không bớt lo, phụ nữ bẩm sinh đều là yêu tinh mà.

Nghĩ nghĩ cảm thấy không đúng, bản thân sao lại bị người ta kéo xuống cống chứ:

– Đấy không phải mẹ tôi.

Đúng vậy, không phải mẹ anh, anh muốn người đó là mẹ của con anh mà. Hai người đàn ông tình trường trắc trở ghé vào nhau cảm khái hồi lâu, cho đến sau khi Lý Mặc nhận điện thoại ra về, Kỷ Tùy Châu mới bắt đầu xem đoạn phim ghi hình mà cấp dưới đưa đến.

Đây là lần đầu anh xem thứ này, lần trước kêu người khác xem, anh cảm thấy có lẽ đối phương đã bỏ qua chi tiết nào rồi. Anh không gọi Doãn Ước, cứ để cô ngủ đến khi nào thức dậy.

Doãn Ước vừa thức dậy lại phát hiện, mình đã ngủ hơn ba tiếng đồng hồ. Lúc này đã gần đến nửa đêm, cô mau chóng khoác thêm áo đứng dậy, mang dép lê đi tìm Kỷ Tùy Châu.

Trên tầng hai không thấy bóng dáng anh đâu, cô lại đi xuống lầu, khi đi ngang qua thư phòng nhìn thấy có ánh sáng tràn qua khe cửa, cô đẩy cửa đi vào.

Kỷ Tùy Châu đang ngồi trên sô pha, đối diện là màn hình siêu lớn. Trên màn hình có hình ảnh dừng lại, trong đó xuất hiện bóng của một người đàn ông.

Là Phương Thành Tựu, Doãn Ước liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play