Doãn Ước muốn quay lại nhà ăn, bị Kỷ Tùy Châu kéo lại.
– Tôi không thích ăn lẩu.
Cô chỉ có thể cùng anh đi ăn cơm Tây. Lúc cắt miếng thịt bò, quả nhiên không phải là người cùng thế giới, Kỷ Tùy Châu anh cũng chỉ có thể hòa nhập với giới bình dân một lát mà thôi.
Nghĩ đến chuyện này lực trong tay hơi chệch, dao cứa mạnh vào dĩa. Kỷ Tùy Châu ở đối diện ngẩng đầu, hỏi cô:
– Sao vậy, bị thương nặng nên không cắt được, có cần giúp đỡ hay không?
– Không cần, tự cắt được rồi.
Doãn Ước tiếp tục phân cao thấp với miếng thịt bò, Kỷ Tùy Châu lại buông dao nĩa lau miệng, lập tức vươn tay phải ra, đưa tới trước mặt Doãn Ước.
– Gì vậy?- Doãn Ước khó hiểu.
– Xem ra phẫu thuật rất thành công, nhìn không ra chút khác biệt.
– Tay anh bị sao mà phải làm phẫu thuật?- Doãn Ước cầm lấy tỉ mỉ quan sát một hồi, cảm thấy một chỗ trên mu bàn tay có hơi khác, cô chỉ chỉ vào đó:
– Là chỗ này à?
Ngón tay ma sát vào da, mang đến cảm giác là lạ. Kỷ Tùy Châu rút tay về, tằng hắng hai tiếng:
– Là trước kia bị axit làm tổn thương, nên đã phẫu thuật cấy da.
– Là chuyện lúc nào?
– Mấy tháng trước, có lẽ cuối xuân đầu hạ gì đó. Hôm đó em gái tôi vừa tỉnh lại không lâu, tôi đến bệnh viện thăm nó, gặp phải chuyện cố ý dùng axit đả thương người, nhất thời mềm lòng ra tay, làm mình gặp chút rắc rối nhỏ.
Trong nửa phút ngắn ngủi, Kỷ Tùy Châu nhìn thấy ánh mắt cô thay đổi vài lần. Lúc bắt đầu là bình tĩnh đến sau lại là hoài nghi, cuối cùng chính là khiếp sợ.
Cho nên, Vương Nhị Hổ ngoài bốn mươi tuổi trong miệng của Trịnh Đạc, thực ra là Kỷ Tùy Châu?
– Trước kia anh và Trịnh Đạc đã biết nhau rồi.
– Ừ, có gặp mặt vài lần. Anh ta nói thế nào với em về tôi, là người trung niên xấu xí, có phải còn nói tôi hói đầu, mập mạp này nọ đúng không.
Mặc dù không đến mức ấy, nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Kỷ Tùy Châu cười:
– Trịnh Đạc trông hào phóng, hóa ra lại nhỏ nhen như vậy.
Doãn Ước không còn lời nào để nói. Hôm qua cô còn nói với Trịnh Đạc về Vương Nhị Hổ, lúc ấy biểu hiện anh bình tĩnh, một chút cũng không giống nói dối. Nhưng Kỷ Tùy Châu càng không cần thiết phải nói dối. Chuyện này thật khiến người ta đau đầu.
– Hiện giờ có phải em cảm thấy, nhiều người theo đuổi cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, đúng chứ?
Doãn Ước cười khổ, sự việc đảo ngược nằm ngoài dự kiến của cô. Cô nhìn chằm chằm tay Kỷ Tùy Châu hồi lâu, hỏi:
– Lúc đó thế nào, có phải hơi đau đúng không?
– Chỉ là có hơi đau thôi á? Doãn Ước, có muốn tôi cũng tạt em một ít không?
– Không cần. Vậy phẫu thuật thành công không, không ảnh hưởng…- Cô đột nhiên ngừng lại, nghĩ không biết nên dùng từ nào để biểu đạt.
– Không ảnh hưởng, làm gì cũng được- Kỷ Tùy Châu liền tiếp lời.
Khi anh nói câu này ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Doãn Ước, nhìn đến toàn thân cô khó chịu không nói tiếp được. Kết quả sau khi làm người ta bối rối, anh lại tự bào chữa, lần nữa cầm dao nĩa lên:
– Nhất là cắt thịt bò, một chút cũng không ảnh hưởng.
Ăn được một nửa Hà Mỹ Hi lại gọi đến hỏi thăm vết thương của Doãn Ước, Doãn Ước nói mình đã về phòng nghỉ ngơi, nói cô đừng lo lắng. Cúp máy ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Kỷ Tùy Châu đang nhìn mình, liền giải thích:
– Là Mỹ Hi gọi.
– Tôi biết. Tình bạn của hai người không tệ.
– Tốt lắm, cậu ấy là người bạn đầu tiên tôi quen sau khi bị mù, vẫn rất chăm sóc tôi. Cho nên chuyện đó, nếu anh thật sự có tâm tư khác, tốt nhất nên suy xét thấu đáo. Đừng giống như trước kia… dù sao gia đình của Mỹ Hi, chắc là không có thù oán gì với anh.
– Em yên tâm, tôi đối với bạn gái của người khác không hề có hứng thú- Kỷ Tùy Châu ăn hai miếng lại dừng tay, nhíu mày nói- Sớm biết như vậy nên dẫn em đi ăn há cảo.
– Tại sao?
– Nhiều giấm như vậy, không cần lãng phí.
Doãn Ước ngạc nhiên hai giây rồi phản ứng lại:
– Tôi đâu có ghen.
– Mùi chua bốc lên tận trời rồi, còn dám nói không. Em yên tâm, cho dù tôi muốn ăn cũng ăn cỏ hồi đầu[1], tôi chỉ thích cái đó thôi.
– Cỏ hồi đầu không tốt với anh đâu.
– Vậy à? Có nói cũng đừng nên nói quá khẳng định như vậy.
Lòng dạ Doãn Ước bị anh làm rối thành một mớ bòng bong, ăn xong trở về phòng nghỉ ngơi, hoạt động tập thể vào buổi chiều cũng không tham gia. Đến giờ cơm chiều, một cô gái trong đoàn tên là Tiểu Văn đến phòng gọi cô ăn cơm, tiện thể tán gẫu chuyện xảy ra lúc nãy.
– Mỹ Hi hình như cãi nhau với Thành Tựu, hai người không ai để ý đến ai, thật không biết họ làm sao nữa, rõ ràng là họ khởi xướng chuyến du lịch này, kết quả tự mình lại gây mâu thuẫn trước.
Lại cãi nhau? Phụ nữ khi yêu đều vậy.
Đang nói đề tài này, bên ngoài có người gõ cửa dồn dập, vừa gõ vừa gọi tên Doãn Ước. Doãn Ước đi ra mở cửa, phát hiện Phương Thành Tựu đứng đó, đầu đầy mồ hôi:
– Thấy Mỹ Hi không?
– Không thấy.
– Kỷ Tùy Châu đâu?
– Anh có ý gì?
– Hai người họ chắc chắn có vấn đề. Doãn Ước, tôi nói với em em cũng đừng mất hứng. Vừa nãy thôi, Mỹ Hi về phòng nhận được điện thoại, không chào hỏi gì đã bỏ ra ngoài. Tôi cảm thấy không đúng nên đi đến phòng anh Trịnh, quả nhiên Kỷ Tùy Châu cũng đúng lúc đi ra ngoài. Anh Trịnh còn nói, trước khi ra ngoài tên họ Kỷ có gọi điện thoại. Tôi tức lắm, đây là đùa giỡn dưới mắt tôi đúng chứ, xem tôi là người chết à.
Tiểu Văn sáp đến xen miệng vào:
– Không thể nào đâu, chắc anh nhầm rồi, hai người họ trước kia không quen biết nhau mà.
– Không quen? Tên họ Kỷ nổi tiếng khó trị, nhưng mấy hôm nay theo quan sát của tôi, tất cả yêu cầu của Mỹ Hi anh ta không hề từ chối. Doãn Ước em cũng nên tinh mắt chút đi, đừng hồ đồ bị gạt mà chẳng hay biết gì.
Theo trực giác, Doãn Ước cảm thấy chắc chắn có gì đó, nhưng khẳng định không phải loại chuyện Phương Thành Tựu đang lo lắng. Cô bình tĩnh lại, quay trở về phòng lấy áo khoác chuẩn bị cùng Phương Thành Tựu ra ngoài tìm người. Ai ngờ khi cô quay trở ra, đối phương đã đi mất rồi.
Cô ở trong phòng đợi không được, dứt khoát đi ra ngoài tìm kiếm. Đang thời gian dùng bữa, trong khách sạn dần náo nhiệt hơn, khi Doãn Ước đi ngang qua đại sảnh nghe được người đi trượt tuyết bên ngoài quay về thảo luận một chuyện, nghe kỹ hơn thì là chuyện trai gái ghen tuông đánh nhau.
Cô lập tức hỏi kỹ địa điểm, một đường chạy vội đến đó.
Tới nơi, nhìn thấy quả nhiên là Phương Thành Tựu ở đó làm phiền Kỷ Tùy Châu, cách đó không xa Hà Mỹ Hi cũng đứng đó, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Doãn Ước đi lên kéo tay cô, hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Hà Mỹ Hi liếc nhìn cô, đột nhiên đẩy mạnh cô một cái. Doãn Ước không đề phòng, bị cô đẩy ngã ngồi xuống đất. Kỷ Tùy Châu vốn đang đối phó Phương Thành Tựu lập tức bỏ lại anh ta, vội chạy đến kéo Doãn Ước đứng lên, đứng chắn phía trước bảo vệ cô.
Ánh mắt Hà Mỹ Hi bối rối muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cắn môi, quay đầu bỏ chạy. Phương Thành Tựu thấy thế cũng đuổi theo, chỉ còn lại Doãn Ước và Kỷ Tùy Châu đứng đó nhìn theo hai người họ chạy đi.
Một lát sau, Kỷ Tùy Châu mới xoay người kéo tay Doãn Ước:
– Không bị thương chứ?
Doãn Ước có hơi tức giận, rút tay về. Cô không khóc nháo, chỉ nhìn Kỷ Tùy Châu bằng ánh mắt kiên định:
– Anh có chuyện gạt tôi, không định nói rõ ràng hay sao?
– Chuyện không phải như em nghĩ đâu.
– Tôi biết, nhưng chắc chắn cũng có chuyện rất quan trọng.
Kỷ Tùy Châu tiến đến, vén tóc lòa xòa trước trán cô khẽ hôn hai cái, sau đó ôm cô vào lòng:
– Được rồi, tìm một chỗ rồi nói.
Họ đi vào tiệm trà của khách sạn, muốn một phòng trang nhã. Bên trong bày bàn cờ, hương trà lượn lờ, phong cách cổ xưa hoàn cảnh yên tĩnh lập tức cách ly với khó chịu và huyên náo vừa rồi.
Lòng dạ khẩn trương của Doãn Ước cũng dần bình ổn lại.
Kỷ Tùy Châu kéo cô ngồi xuống, vẫn kiểm tra tay cô trước, rồi mới nói:
– Vốn muốn hỏi cho rõ ràng rồi mới nói với em, bây giờ nói trước cho em biết vậy.
Anh lấy điện thoại ra, lục lọi đưa ra đoạn video clip. Doãn Ước nhận lấy nhìn, phát hiện chất lượng hình ảnh không tốt lắm, xem góc độ như là hình ảnh từ camera được trang bị trên cao quay xuống.
Có hai đoạn clip, thời gian không dài, sau khi xem xong Kỷ Tùy Châu hỏi cô:
– Có nhận ra ai đây không?
Doãn Ước chỉ vào hình ảnh cuối cùng dừng lại khi một người xuất hiện ở đó:
– Người này có hơi giống Chung Vi, nhưng tôi không dám khẳng định.
– Vậy xem lại lần nữa đi.
Lần này Doãn Ước xem cẩn thận hơn, hai đoạn clip xem đi xem lại năm sáu lần, mới gật đầu nói:
– Lần này có tám phần chắc chắn, chính là Chung Vi.
Kỷ Tùy Châu ngồi gần hơn, tay anh khoát lên vai Doãn Ước một cách tự nhiên. Trong đầu Doãn Ước lúc này toàn là hình ảnh của Chung Vi, hoàn toàn không chú ý mình đang bị người nào đó “lợi dụng”.
Cô hỏi Kỷ Tùy Châu:
– Clip này quay khi nào?
– Mấy tháng trước, lúc tôi đang điều tra là ai gửi tin nhắn nặc danh cho tôi, tra ra được một trong hai clip này. Sau đó em nói em cũng nhận được tin nhắn tương tự, tôi lại cho người điều tra sâu hơn, bắt được thêm một đoạn clip nữa. Trong hai đoạn clip này đều xuất hiện Chung Vi, rất phù hợp với suy đoán lúc trước của tôi.
– Anh đã nói người gửi tin nhắn là cô ấy. Nhưng sao hôm nay anh lại muốn cho tôi xem cái này?
Kỷ Tùy Châu lại phát hai đoạn clip thêm một lần nữa, lần này không hề thừa nước đục thả câu, trực tiếp chỉ ra mấu chốt. Trong hai đoạn clip, ngoại trừ Chung Vi ra, còn xuất hiện cùng một nhân vật.
Doãn Ước nhìn màn hình điện thoại nhỏ xíu cả buổi, luôn không dám xác định. Cô lắc đầu với Kỷ Tùy Châu:
– Tôi, tôi không nhìn ra.
– Quả thực có hơi khó nhìn, hôm nào tìm màn hình lớn hơn có lẽ em sẽ nhìn được rõ ràng hơn. Nhưng mà em có thể nói cho tôi biết, trong lòng em có đối tượng nào em cảm thấy nghi ngờ không?
Chính bởi vì có, nên Doãn Ước mới càng không dám chắc chắn.
Kỷ Tùy Châu lấy lại điện thoại, không ép Doãn Ước nữa, chỉ cầm tách trà chậm rãi thưởng thức. Anh càng điềm nhiên, trong lòng Doãn Ước lại càng lo lắng, cuối cùng vẫn đặt câu hỏi:
– Anh cho tôi xem cái này, là muốn nói gì.
– Có chứ, thực sự lúc trước khi điều tra ra người gửi tin nhắn là Chung Vi, tôi cũng có chút phân vân. Bởi vì tôi không nhìn ra được cô ta có mối liên hệ nào với em trai em. Đương nhiên, hiện tại người thứ hai này có vấn đề gì, tôi cũng không nhìn ra được nốt. Hai đoạn clip này có được nhờ xác định vị trí đại thể phát ra tín hiệu từ trạm thu phát sóng di động, sau đó theo dõi tất cả các khu vực rồi tìm ra, mới xác định là Chung Vi. Nhưng sự thật là, tin nhắn có phải do cô ấy gửi hay không thì không chắc. Cho nên ngày đó tôi mới đến phim trường, muốn tìm cô ấy hỏi rõ ràng. Kết quả xảy ra chuyện không đúng lúc, Tất Nhiên đến trước giết Chung Vi, manh mối này cứ vậy mà đứt. Hiện giờ xem ra, người nọ thật thông minh, có lẽ biết được bản thân có thể bị bại lộ, dứt khoát tìm kẻ thế thân.
– Tại sao lại tìm Chung Vi?
– Bỏi vì cô ấy là ngôi sao, là nhân vật nổi tiếng. Hình ảnh mờ mờ trong đoạn clip thế này, người bình thường thường diện mạo đại chúng, rất khó bị phát hiện. Nhưng Chung Vi thì khác, cô ấy vừa xuất hiện chắc chứn sẽ có người nhận ra, cũng rất tự nhiên sẽ liên tưởng đến người gửi tin nhắn là cô ấy. Mặc dù sau đó chúng ta có tìm được Chung Vi, cô ấy không thừa nhận chuyện này, nhưng hiềm nghi vẫn không thể rửa sạch. Huống hồ thời gian người đó chọn tốt như vậy, một lần là sau khi em vừa gửi hồ sơ xin việc, lần khác là khi tôi đang tiếp xúc với Wenda. Người này có lẽ cũng biết Chung Vi, biết được lịch trình của cô ấy, cho nên vừa vặn xuất hiện gần cô ấy cùng một thời gian, nhưng lại không gặp nhau.
Doãn Ước đau đầu xoa thái dương, ngẩng lên vẻ mặt rối rắm nhìn Kỷ Tùy Châu:
– Thật sự chính là cậu ấy sao?
– Tìm cô ấy hỏi vậy.Chú thích:
[1] Cỏ hồi đầu (回头草): được trích trong câu 好马不吃回头草:tạm dịch là ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ. Nghĩa của cỏ hồi đầu trong câu này chính là Kỷ Tùy Châu muốn nói có yêu thì cũng muốn quay lại yêu Doãn Ước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT