Câu nói của Sandy làm Doãn Ước không biết nên tiếp tục thế nào.

Chuyện tình cảm, người ngoài không nên can dự vào, chỉ có thể giữ im lặng. Sandy cũng không muốn nói nhiều, nói một câu như vậy liền đổi đề tài khác.

Hai người thảo luận chuyện lễ phục cả buổi chiều, cuối cùng cũng chọn được một mẫu. Sandy nhìn chằm chằm vào cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Doãn Ước, rầu rĩ nhíu mày:

– Chị hai à, chị đúng là một trong những khách hàng khó nhằn nhất mà “tui” từng gặp đó nha. Giờ “tui” phải đi đâu tìm một người mẫu dáng người như chị mà bụng hơi lớn để thử quần áo giúp chị đây. Chị làm ơn kiềm chế, đừng có ăn thành heo mập nhé!

– Em sẽ cố gắng- Chỉ là gần đây sức ăn của cô có hơi khỏe.

Sandy thấy sắc mặt kia của cô liền đoán ra được, kinh ngạc trợn tròn mắt.

– Lễ đính hôn là vào ngày nào?

– Em không biết nữa.

– Kỷ Tùy Châu xem em như heo để nuôi à, ngay cả chuyện này cũng không thương lượng với em- Sandy há hốc mồm.

– Hình như anh ấy có nói rồi, nhưng em mệt mỏi nên không nghe rõ. Kệ đi, hiện giờ em chỉ để ý chuyện sinh con thôi, mấy chuyện khác giao hết cho anh ấy làm. Chị nói xem, phụ nữ chúng ta đã có đàn ông rồi, cần gì phải đích thân quan tâm mọi chuyện chứ.  Lo tận hưởng thú vui cuộc sống đi.

Cặp đôi ân ái luôn bị người khác sinh hận, Doãn Ước bị Sandy chế nhạo, trước khi đi còn bóp mặt cô:

– Đừng ăn nữa, mập lên rồi đó, cứ tiếp tục thế này làm sao em ra ngoài gặp ai được. Có muốn một hôn lễ hoàn mỹ không?

Doãn Ước cảm giác mình đã bị vạn tiễn xuyên tâm.

Sandy ra về, lái xe quay về phòng làm việc tiếp tục đẩy nhanh tiến độ. Ngoại trừ Doãn Ước, trong tay chị còn không ít khách hàng. Như chị đã nói với Doãn Ước, chuyển biến thái độ của nhà họ Hạ hoàn toàn không chút ảnh hưởng đến chị.

Chị cũng đã sống gần bốn mươi năm rồi, một chút cũng không muốn thay đổi. Ông Hạ nói muốn gặp chị, nhưng chị không muốn bước vào cổng nhà họ Hạ dù chỉ một chút. Cho nên chị làm bộ không nghe thấy, xem lời người khác truyền tin như không khí.

Sau đó ông ta mất kiên nhẫn, đích thân tìm đến cửa, Sandy khách sáo rót cho ông ta ly trà, nghe ông ta nói một đống đạo lý máu mủ tình thân, sau đó mời ông ra về.

Ông lão này không chỉ có vô tình, ngay cả diễn kịch cũng diễn dở như vậy. Chẳng lẽ ông đã quên năm đó chia rẻ ba mẹ chị như thế nào, còn la lối muốn bóp chết đứa cháu gái này từ trong trứng nước sao?

Hiện tại phát hiện Hạ Tịch có vấn đề, đem chị ra làm bảo bối, tưởng chị thích à?

Sandy từ trước đến giờ chưa từng thích, người khác chỉ xem đó như của bố thí, cho nên chị tuyệt đối sẽ không quay về nhà họ Hạ, một bước cũng sẽ không vào.

Nghĩ vậy, chị không có cách gì tĩnh tâm làm việc, tiện tay ném tờ phác thảo vào trong máy hủy giấy. Chị liếc mắt nhìn ra màn đêm tối mịt bên ngoài, thu dọn đồ đạc về nhà.

Trong phòng làm việc ngoại trừ chị ra về, khu làm việc của nhân viên chỉ còn một bóng đèn mờ nhạt sáng lên, lúc Sandy đi ngang qua đó luôn cảm thấy có người đứng ở đối diện, sợ đến mức da đầu tê dại.

Chị nhìn xung quanh, đụng đến tay vịn ghế bên cạnh. Đang muốn nhấc lên để tự vệ, người kia lại chủ động lên tiếng:

– Không cần sợ, là anh.

Giọng nói đã lâu không được nghe.

Sandy nghe giọng nói đó, suýt nữa rơi lệ. Còn tưởng rằng đã sớm quên đi, nhưng quanh đi quẩn lại, sợi dây trong lòng kia vẫn bị kích thích đến mất kiểm soát.

Sự phóng khoáng và ương bướng của chị, khi ở trước mặt người đàn ông này, hết thảy đều hóa hư không.

Diệp Hải Thần đứng đó, ánh đèn không chiếu đến mặt anh. Sandy tưởng tượng biểu cảm lúc này của anh, đúng là không thể nào đoán được. Chị buông bàn tay đang nắm chiếc ghế, chậm rãi đi về phía trước, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình.

Khi lên tiếng, giọng chị đã bình thản:

– Sao anh lại đến đây?

– Sự việc mới xảy ra mấy ngày, nên đến thăm em.

– Có gì mà thăm chứ, em vẫn như trước thôi.

– Anh nghe nói em từ chối lời đề nghị của ông Hạ.

– Tất nhiên- Sandy mỉm cười- Hiện giờ em sống rất tốt, công ty gì đó, em không có hứng thú.

Hai người gần trong gang tấc, Sandy cuối cùng cũng nhìn rõ biểu cảm của Diệp Hải Thần. Anh không cười, cái gọi là biểu cảm chính là không có biểu cảm gì, giống hệt như lúc hai người chia tay.

Diệp Hải Thần trước kia không như vậy, anh nhiệt tình tích cực và rất lạc quan. Tên mặt anh luôn ngự trị nụ cười ấm áp, là ánh dương rực rỡ nhất trong cuộc sống đầy u ám của Sandy.

Sandy kể với Doãn Ước nguyên nhân hai người chia tay, nhưng kể chưa đầy đủ. Hoặc là có thể nói, chị tránh nặng tìm nhẹ, lược bớt rất nhiều điều quan trọng.

Chị của lúc trẻ quả thật rất tự ti, đó là thứ đã cắm rễ trong lòng chị. Ánh dương của Diệp Hải Thần có rực rỡ đến đâu, cũng không cách gì sưởi ấm bóng tối trong lòng chị.

Gia thế nhà họ Diệp cũng khá, nhưng không phải rất giàu có, chính là kiểu gia đình thường thường bậc trung điển hình. Anh được ba mẹ chăm sóc rất kỹ càng, chưa từng cảm thấy cuộc sống vật chất của chính mình không đủ dư dả.

Nhưng Sandy thì không, chị có thể không mặc đẹp ăn ngon, nhưng lại không chịu nổi sự chế nhạo chị là đứa con không cha của mọi người. Chị khi ấy, không hề tự tin như bây giờ. Đối mặt với người mình yêu, sự tự ti của chị càng được bộc lộ, không thể nghi ngờ.

Nhất là sau khi chị nhìn thấy Hạ Tịch, cô ta nhỏ hơn chị mười tuổi, nhưng lại được sống như một cô công chúa, tính cách của chị lập tức thay đổi rất nhiều.

Mối tình đầu không chỉ có ngọt ngào, cũng tràn đầy những so sánh và cãi vả. Cãi đến sau đó có một ngày, là ngày sinh nhật của Diệp Hải Thần, Sandy lại ra ngoài uống rượu với đám bạn. Sáng sớm hôm sau thức dậy, phát hiện chị đang ngủ trên chiếc giường cùng với bạn nam cùng lớp.

Chuyện này đã tổn thương tình cảm của hai người quá lớn. Chị vĩnh viễn nhớ như in khoảnh khắc Diệp Hải Thần đến tìm chị, đôi mắt anh ấy đỏ au. Anh giống như dã thú bị thương, cực lực khắc chế cảm xúc của chính mình.

Sandy bị anh dọa sợ, cho nên khi anh hỏi chị nguyên nhân, chị bắt đầu nói vớ vẩn.

– Anh ấy giàu hơn anh, chỉ đơn giản như vậy.

Đúng, chỉ một câu đơn giản như thế đó, đã phá hủy tất cả những gì họ đã có với nhau. Chia tay, cái quan định luận[1], từ nay về sau chỉ xem đối phương như người qua đường.

Lúc mới chia tay, Sandy còn cảm thấy tự do, cảm thấy không có ai quản thúc cũng rất tốt. Nhưng nhiều năm sau lần đầu gặp lại, chị mới phát hiện mối tình tan vỡ năm đó, chưa từng đứt đoạn trong lòng chị.

Khó trách, mấy năm nay chị không nhìn trúng người đàn ông nào, luôn là mũi không phải mũi, mắt không phải mắt. Người tốt nhất vẫn luôn là người đàn ông đầu tiên chị yêu, lại bị chính chị tổn thương.

Sau đó, chị luôn bôn ba khắp thế giới, cũng bởi vì như vậy mới không để anh ấy hoàn toàn chiếm cứ trái tim chị. Sandy đột nhiên thấy hối hận, chị không nên trở về. Nếu không quay về, chị sẽ không tình cờ gặp lại anh, hết thảy quá khứ cũng không cần khơi lại.

Diệp Hải Thần gần bước qua tuổi bốn mươi, vẫn có dáng dấp của năm đó. Tựa như lời bài hát, anh có khuôn mặt không già.

Diệp Hải Thần có chút bất ngờ với quyết định của chị:

– Anh còn tưởng em sẽ rất vui vẻ, dù sao đó cũng là thứ năm xưa em luôn muốn có.

– Khi đó còn trẻ không hiểu chuyện.

– Sớm biết em không thích, anh không cần phí tâm tư này.

– Cho nên thân phận của Hạ Tịch, là do anh vạch trần?- Sandy tóm lấy trọng điểm.

– Vốn là thứ của em, nhận cũng tốt. Họ đã nợ em, cũng nên để họ nôn ra một ít- Đối phương không đáp, mà nói tiếp.

Diệp Hải Thần đến tuổi này, lại luôn nhớ rõ năm đó Sandy đã canh cánh trong lòng với chuyện thân phận biết bao. Trước mặt người khác chị vờ như không để ý, nhưng trong lòng luôn có khao khát được thừa nhận.

Lúc mẹ chị qua đời, đã dặn dò chị bỏ qua quá khứ làm lại từ đầu. Nhưng chị không thể làm được, nếu không chị cũng sẽ không ngủ cùng người bạn học kia.

– Trước kia những thứ em muốn anh không thể cho em, hiện giờ có thể rồi, xem như đã hoàn thành được một tâm nguyện của em.

– Nhưng thứ hiện tại em muốn không phải nó.

Diệp Hải Thần mím môi im lặng, im lặng thật lâu sau mới nói:

– Anh sẽ kết hôn với Hạ Tịch.

– Anh vẫn cưới cô ta?

– Anh làm cô ấy thành ra thế này, hiện tại anh không cưới cô ấy, còn có người nào muốn cô ấy chứ? Nếu anh từ hôn, chính là đẩy cô ấy vào đường chết.

– Nếu anh đã thật lòng yêu thương cô ta, cần gì phải phanh phui chuyện này, duy trì hiện trạng không tốt hơn sao?

Diệp Hải Thần tiến lên vài bước, cuối cùng cũng ra khỏi bóng tối dày đặc kia. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt của Sandy, ngón tay lạnh lẽo không có chút ấm áp nào, lạnh đến Sandy run rẩy.

– Em muốn thứ gì, anh sẽ cho em thứ đó. Tuy rằng đã muộn, nhưng anh không hề nuốt lời. Năm đó lúc chúng ta bên nhau, anh đã hứa với em như vậy.

– Hiện giờ em muốn anh, anh có thể cho em không?

– Không- Diệp Hải Thần từ chối rất kiên quyết- Anh có thể làm bất cứ chuyện gì cho em, ngoại trừ cưới em.

Sandy cười chua chát. Thứ trước kia chị khát khao có được, hiện giờ xem ra chỉ là đống giấy vụn. Mà người từng nắm giữ, hiện tại cũng không đuổi theo kịp.

– Anh yêu Hạ Tịch chứ?- Câu hỏi cuối cùng dành cho Diệp Hải Thần.

Diệp Hải Thần xoay người bước đi, giơ một tay lên, giọng nói như hòa vào làn gió:

– Cả đời anh chỉ yêu một người.

Câu nói đó lạnh như băng tuyết, lạnh đến Sandy ngạt thở. Chị cứ thế nhìn anh đi xa dần, cảm giác bản thân cuối cùng vẫn không đuổi kịp.

Đã thanh toán xong ân oán, có phải nên nói lời tạm biệt với nhau không?

Khoảnh khắc đó, Sandy cảm thấy vô cùng hâm mộ Doãn Ước. Không phải những gì đã vỡ, đều có thể hàn gắn được.

Lúc đó, Doãn Ước đang nằm trên giường nghiên cứu đồ đạc của Hà Mỹ Hi. Trương Tú Lệ để lại cho cô vài quyển sổ, tất cả đều là sổ chép tay của Hà Mỹ Hi.

Bên trong ghi rất lộn xộn, sự kiện bên trong cũng không theo trình tự thời gian. Cảm giác lần nào cô ấy cũng tùy tiện lật đại một trang, rồi tiện tay viết vài dòng. Muốn tìm ra manh mối từ chỗ này cũng hệt như đi mò kim ở đáy biển.

Kỷ Tùy Châu ngồi đằng kia cười cô:

– Em vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi, cảnh sát lợi hại hơn em, mấy thứ này họ xem trước cả em. Nếu thật sự có manh mối thì đã tra ra được rồi. Em vẫn nên mang cất đi, đợi sau này có cơ hội thì trả lại cho ba mẹ của Hà Mỹ Hi. Nghe nói lần trước em nhờ lão Tần giả xã hội đen à?

– Đâu có đâu có, chỉ để hù dọa chú Hà kia thôi, xem chú ấy sau này còn dám đánh vợ nữa hay không.

Đừng nói, lão Tần diễn như vậy, thật sự đã hù được người ta. Tên Hà Triệu Cường đó là người ức hiếp kẻ yếu, bên nhà mẹ đẻ của Trương Tú Lệ nhu nhược, chú ấy được đằng chân lên đằng đầu, uống rượu vào là bắt đầu nổi điên.

Hiện tại biết nhà mẹ vợ có một nhân vật như vậy, về sau còn có ý định đưa con trai lên thành phố B lập nghiệp, đương nhiên không dám đánh vợ nữa.

Chẳng những không đánh, người trước kia bình dầu ngả cũng không dựng lên, hiện tại thỉnh thoảng còn nấu cơm giúp Trương Tú Lệ, khiến dì ấy hoảng sợ không nhẹ.

Lúc dì ấy gọi điện nói chuyện với Doãn Ước, đã cám ơn cô rối rít, chỉ là cuối cùng không quên nói thêm:

– Anh Tần đó sẽ không phải là… Chúng tôi cũng không muốn rước họa vào thân, ngộ nhỡ ngày nào đó cảnh sát tìm đến nhà, chúng tôi nên nói thế nào?

Doãn Ước bên này cười đến xấu hổ.

Người tốt chân chất thật thà như vậy, sao không gặp lành chứ?

Cô đóng quyển sổ ghi chép của Hà Mỹ Hi lại, ngồi xếp bằng trên giường nghĩ một chuyện. Dì giúp việc bỗng nhiên đến gõ cửa:

– Cậu chủ, cô chủ, có khách đến.

Bây giờ đã gần mười giờ tối, ai muộn thế này chạy đến nhà đây?

Doãn Ước định xuống giường, bị Kỷ Tùy Châu ngăn lại:

– Anh đi, em đừng quản.

Anh mặc thêm áo xuống lầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sandy ngồi trên sô pha say đến nghiêng ngã. Chị uống rất nhiều rượu, đầu váng mắt hoa. Vừa nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đi tới, lập tức đứng lên sà vào lòng anh, gào khóc thảm thiết.

Tiếng khóc vang trời, Doãn Ước ở trên lầu nghe đến tò mò không nhịn được, đi xuống lầu.

Khi nhìn thấy hai người họ đang ôm ấp nhau, Doãn Ước vô cùng kinh hãi.

[1] Cái quan định luận có nghĩa là khi người ta chết đi, nắp quan tài đậy lại thì mới định công luận tội được, thì mới phân định người đó là người tốt hay kẻ xấu, là ác độc hay nhân từ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play