Con người Kỷ Tùy Châu không sợ trời không sợ đất, nhưng một khi đụng tới chuyện đứa bé, liền trở nên cẩn trọng và sợ sệt.
Đêm đó cuối cùng anh không làm gì Doãn Ước, chỉ quấn lấy cô đòi cô cùng mình đi tắm. Lúc tắm lại đòi hỏi nhiều hơn, đến cuối cùng Doãn Ước thấy quá phiền, ném lại khăn tắm cho anh, đi ra ngoài.
Kỷ Tùy Châu phát hiện, Doãn Ước hiện giờ “mẫu bằng tử quý”[1] lại ngày càng khó bắt chẹt hơn. Nhìn cái đuôi vểnh lên tận trời kia đi thì biết.
Nhưng tâm trạng anh vẫn tốt, nghĩ lại đứa bé sắp chào đời, có tâm trạng người cha nào mà không tốt được chứ.
Ngược lại với bên này, tâm trạng Sandy lại trở nên rất tệ. Bởi vì lễ đính hôn của Doãn Ước còn chưa tổ chức, mà bụng cô ấy lại lớn trước rồi. Đây có nghĩa là tất cả mọi cố gắng lúc trước của Sandy đều đổ sông đổ biển.
Doãn Ước khuyên Sandy:
– Chị nới eo ra một chút là được mà.
– Không được, sao có thể làm như thế được chứ.
Sandy trước nay luôn có yêu cầu tiêu chuẩn khắt khe với các tác phẩm của mình, nên tuyệt đối sẽ không để mặc cho tác phẩm của chính mình rơi vào chiều hướng thất bại được. Một bộ lễ phục hoàn mỹ, mỗi một chi tiết đều phải theo đuổi đến cực hạn, thiết kế mọi thứ phải hỗ trợ cho nhau. Nhiều hơn một chút hay ít hơn một chút cũng không được, nên Doãn Ước nói nới phần eo ra một chút, có lẽ sẽ làm cả bộ lễ phục bị giật lên trên, làm thiết kế phần eo bị cao hơn, vậy sẽ hoàn toàn phá hủy bộ váy này.
Sandy quả thật vừa thích lại vừa ghét cô.
– Vốn phải chúc mừng em sắp làm mẹ, nhưng xét thấy em không báo gì cả đã một mình mang thai rồi, nên đã làm tăng thêm lượng công việc của chị, vì thế chị chỉ có thể chúc phúc cho em bé khỏe mạnh và đáng yêu. Nhớ kỹ, sau khi chào đời, chị muốn làm mẹ nuôi của nó.
Doãn Ước bây giờ còn chưa công bố với bên ngoài tin tức mình mang thai, báo với Sandy cũng vì để chị ấy có thời gian sửa lại lễ phục, cho nên vẫn chưa có ai giành chức mẹ nuôi của đứa bé.
Mang thai lần đầu luôn mới mẻ, cô không chút suy nghĩ đã đồng ý ngay.
Sandy trở nên vô cùng bận rộn, ngay cả thời gian cùng Doãn Ước ra ngoài uống trà cũng không có. Tết Nguyên Đán lại trôi qua trong chiêng trống rộn ràng, thời tiết còn chưa ấm lên, Doãn Ước đã cảm thấy áp lực ngày càng lớn dần.
Chỉ còn hơn một tháng đã đến tháng Tư rồi, nhiệm vụ học tập của cô lại như vĩnh viễn không thể hoàn thành.
Vì kỳ thi, cô giảm bớt số lần đến thăm Ngải Băng, nhưng cô không đi, Doãn Hàm vẫn đi rất thường xuyên. Trên cơ bản cách một ngày lại đến thăm.
Từ Tri Hoa thấy hai đứa con chơi thân với nhau, cũng không ngăn cản, thậm chí còn đề nghị Doãn Hàm dọn đến nhà sống chung với bà.
Doãn Ước lại không đồng ý. Doãn Hàm và Ngải Băng có rất nhiều bí mật, nếu thời gian sống với nhau lâu dần, cô lo lắng họ sẽ làm ra hành động bất ngờ nào đó. Vẫn là ai ở nhà nấy, để người lớn trông nom thì tốt hơn.
Doãn Hàm cũng không có ý định dọn đến đó. Mặc dù anh ta thân thiết với Ngải Băng, nhưng vẫn rất dính lấy Doãn Ước. Đôi khi gọi điện kêu cô về nhà ăn cơm, thậm chí có lần không thông báo gì đã một mình chạy đến nhà tìm cô.
Anh ta trở nên ngày càng cởi mở, ngày càng giống một người bình thường. Bình thường đến Doãn Ước còn cảm thấy anh ta có thể tìm một công việc kiếm tiền nuôi sống bản thân, thuận tiện yêu đương thậm chí kết hôn sinh con.
Chỉ có thi thoảng anh im lặng không nói lời nào, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị khó hiểu, sẽ lại nhắc nhở Doãn Ước em trai cô vẫn là một người từng dựa vào thuốc để duy trì lối suy nghĩ bình thường. Mượn lời Kỷ Tùy Châu mà nói, người như vậy không phát tác thì thôi, một khi phát tác, ai cũng không khống chế nổi.
Vốn chỉ có một người, hiện giờ Ngải Băng trở về, dường như lại có thêm một người nữa rồi.
Hôm rằm tháng Giêng, Doãn Ước nhận được điện thoại của Trịnh Đạc. Nghe lại giọng nói quen thuộc đó, Doãn Ước lại cảm thấy có chút lạ lẫm. Đối phương hẹn cô ra ngoài gặp mặt, nói mời cô đi ăn Nguyên Tiêu.
Doãn Ước mặc áo khoác ra ngoài, gọi xe đến địa điểm đã hẹn với đối phương.
Giữa trưa, trong tiệm đông người hết chỗ, Trịnh Đạc đã đặt phòng, Doãn Ước đi vào, có người dẫn cô đến một căn phòng trang nhã ở tầng hai.
Lúc vào trong, Trịnh Đạc đã ở đó, đang ngồi uống trà. Anh đứng lên kéo ghế cho Doãn Ước, lại nhận lấy áo khóa cô cởi ra.
– Cẩn thận một chút, hiện tại em chính là đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ.
– Anh biết rồi à, là ai nói?- Doãn Ước có hơi bất ngờ.
– Không nghe ai nói, anh đoán thôi. Trông em như thế mà.
Doãn Ước mặc một bộ đầm len rộng rinh, dưới chân mang đôi giày đế bằng, tuy rằng chưa lộ bụng, nhưng cử chỉ đã có vài phần giống thai phụ.
– Lừa một chút đã lừa được em nói ra rồi. Em không thể làm gián điệp được đâu, chắc chắn bị lộ tẩy.
– Em cũng không muốn làm công việc gian khổ đó- Doãn Ước cười cười ngồi xuống.
– Vậy em thích làm gì? Công việc “chị Kỷ” quá thoải mái và đơn giản, không có thách thức gì cả.
Ai nói, Doãn Ước nhủ thầm. Hầu hạ Kỷ Tùy Châu chính là một công việc mệt nhọc, đôi khi cô thật muốn xin dì giúp việc bỏ thuốc vô thức ăn của anh, tốt nhất là làm anh ngay cả sức lực bước đi cũng không có.
Trịnh Đạc rót trà cho Doãn Ước, nói ra ý đồ lần này mời cô đi ăn.
– Thật sự mạng người quan trọng. Anh trai anh đã mất tích nhiều năm rồi, người trong nhà tuy rằng ngoài mặt đã khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng trong lòng vẫn không thôi mong nhớ. Bà nội anh còn nói, cho dù sống hay chết, cũng phải có kết quả trước khi bà chết mới được. Năm này bà anh cũng hơn tám mươi tuổi rồi, vẫn luôn thương nhớ anh trai anh, thường xuyên nhắc đến anh ấy.
Doãn Ước nghe anh miêu tả thật sự rất thương tâm. Loại thương cảm sinh ly tử biệt thế này luôn có thể chạm vào đáy lòng con người nhất. Nhưng cô có thể có cách gì, Ngải Băng đối với cô như khúc gỗ, gần như không có phản ứng gì. Cô cũng đã hỏi qua Doãn Hàm, Doãn Hàm lại không muốn nói quá nhiều.
Trong mơ hồ, cô cảm thấy Doãn Hàm chắc là có biết một ít chuyện về Trịnh Ngọc, nhưng nó không nói cũng đã chứng minh hết thảy. Nếu người còn sống, còn lý do gì cần che giấu chứ?
Cách giải thích duy nhất chính là, Trịnh Ngọc đã chết.
Cô đắn đo không biết mở lời thế nào, đúng lúc nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, liền phá vỡ bầu không khí này. Công tác chuẩn bị rất cần có thời gian. Trịnh Đạc là người thông minh, chỉ qua vài phút ngắn ngủi, đã có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Doãn Ước.
– Thực ra anh cũng biết, anh trai anh lành ít dữ nhiều. Chỉ là có chút không cam lòng, hai người đồng thời mất tích, một người đã trở về, người còn lại sao không quay về thế này. Có phải quá buồn cười rồi không, lại có thể có một ngày anh phải ganh tị với vận khí tốt của Từ Tri Hoa.
– Mười năm nay, bà ấy khổ sở hơn gia đình anh nhiều lắm.
Gia đình của Trịnh Đạc tốt xấu gì cũng còn nhiều người như vậy, còn có đứa cháu bảo bối Trịnh Đạc ở đó, đối với người lớn trong nhà mà nói cũng coi như một loại an ủi. Nhưng Từ Tri Hoa thì khác, bà chỉ có một mình Ngải Băng, ngay cả một người nói chuyện và thương nhớ cùng bà cũng không có.
Doãn Ước từng nghe ba cô nhắc đến, ba ruột của Ngải Băng từ lâu đã không quan tâm đến mẹ con bà nữa rồi, đối với chuyện con gái mất tích cũng không mấy thương cảm. Mười năm nay, tất cả thống khổ và bi thương, đều do một mình Từ Tri Hoa gánh chịu.
Cô vừa đồng tình vừa tội nghiệp bà.
– Em nói đúng, bà ấy quả thật khó khăn hơn gia đình anh- Trịnh Đạc gật đầu.
– Em chỉ là muốn an ủi anh, thật ra nghĩ theo hướng tích cực đi, Ngải Băng còn sống đối với gia đình anh mà nói cũng là một tin tốt. Chúng ta vẫn nên ôm hy vọng, cho dù chỉ có một chút cũng không nên từ bỏ.
– Doãn Ước, em không còn giống như trước kia nữa- Trịnh Đạc mỉm cười- Trước kia sắc thái bi quan của em rất đậm, hiện giờ đã càng tính cực hướng về phía trước hơn rồi. Là cái gì đã thay đổi được em, Kỷ Tùy Châu sao?
– Là anh ấy, còn rất nhiều người khác nữa, ngay cả anh cũng là nhân tố bên trong đó. Em vẫn luôn rất biết ơn mọi người.
Trịnh Đạc quay đầu nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ý cười trên mặt vẫn còn đó. Anh vẫn đẹp trai như trước, không sắc bén không mang theo tính công kích. Làm cho người ta trong bất giác, có một loại cảm giác tin tưởng và dựa dẫm vào anh.
Mặc dù hiện tại anh đang nhờ cô giúp đỡ, nhưng lại không có vẻ gì là thấp kém và bất lực.
Cự tuyệt kỳ vọng của người như vậy, làm anh đau lòng buồn bã, Doãn Ước cảm thấy là một loại tội lỗi.
Hôm đó cô về đến nhà, lại gọi điện cho em trai cô. Nhờ vả anh ta lúc nói chuyện với Ngải Băng, bóng gió hỏi thăm chút tin tức của Trịnh Ngọc.
– Coi như giúp đỡ đi, người kia dù sao cũng là người chị ấy từng yêu.
Doãn Hàm im lặng một hồi, cuối cùng đồng ý qua loa. Phản ứng này của anh ta khiến trong lòng Doãn Ước chợt nguội lạnh, cô gần như đã muốn không tiếp tục suy nghĩ chuyện này nữa.
Trịnh Ngọc có thể vĩnh viễn không quay về. Mà năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người họ cùng nhau bỏ trốn, đến cuối cùng tại sao chỉ có mỗi Ngải Băng còn sống, hơn nữa còn sống khỏe trong mười năm nay.
Trông chị ấy có vẻ thậm chí không giống đã từng chịu qua ngược đãi gì.
Doãn Ước nghĩ muốn nổ đầu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu.
Qua vài ngày, cô nghe Kỷ Tùy Châu nói, ông Hạ của Nhất Phẩm hình như cố tình muốn Hạ Tịch và Diệp Hải Thần đính hôn. Đây xem như một tin tức chấn động.
Ông Hạ trước đến giờ luôn luôn xoi mói cháu rể, lúc trước chọn tới chọn lui chỉ nhìn trúng mỗi Kỷ Tùy Châu, vốn tưởng rằng lợi lộc sẽ khiến anh động lòng. Không ngờ tên này là người khôn khéo, không từ chối cũng không đồng ý, tiền lãi kiếm không ít, cuối cùng người thì không cưới về nhà.
Điều khiến ông giận dữ chính là, cháu gái ông lại nhìn trúng Diệp Hải Thần.
Đó là người nào?
Ở trong mắt Doãn Ước, Diệp Hải Thần là tinh anh trong giới thương nghiệp, là người tình trong mộng của biết bao cô gái. Nhưng ở trong mắt ông Hạ, đây là một nhân vật xoàng xĩnh nửa vời. Luận tiền bạc, tuyệt đối không nhiều bằng họ Hạ. Luận năng lực, cũng kém hơn Kỷ Tùy Châu. Thậm chí tuổi tác cũng lớn, so với Hạ Tịch hai mươi tuổi thì lớn hơn mười tuổi.
Cháu gái cưng của ông ta ngay cả Giang Thái cũng ghét, lại bị Diệp Hải Thần câu mất hồn phách, thật sự là khiến mọi người rớt mắt kính.
Nhưng cháu gái động lòng, quyết tâm phải lấy tên đó. Diện Hải Thần này cũng xem như có chút bản lĩnh, lần trước đã giúp Nhất Phẩm giải quyết được một vấn đề khá hóc búa tồn tại từ xưa đến nay, xem như nộp một bài thi hài lòng. Ông Hạ ngẫm lại tuổi tác mình đã cao, kéo dài mãi không chừng mất cả chì lẫn chài, ngay cả tương lai của cháu gái cũng không nhìn thấy được.
Vì thế càng suy nghĩ đấu tranh nhiều ngày, cuối cùng cũng nhượng bộ.
Một khi đính hôn, chẳng khác nào công bố với bên ngoài, vị “phò mã” Diệp Hải Thần này, không làm cũng không được.
Khi Doãn Ước nghe được tin này, phản ứng đầu tiên chính là, Kỷ Tùy Châu chắc chắn đã tốn rất nhiều công sức trong chuyện này.
– Lần trước anh ta giúp anh bắt được Giang Thái, anh đã cho anh ta rất nhiều ưu đãi đúng không? Thật sự em không nhìn ra được, con người Diệp Hải Thần thoạt nhìn rất lạnh lùng, lại để tâm đến người mình yêu như vậy, đúng là người tốt.
Kỷ Tùy Châu đang xoa bóp vai cho cô, nghe vậy lực tay tăng thêm mấy phần:
– Tốt à, cũng chỉ có vậy thôi.
– Anh là đang ghen tị?
– Chuyện anh làm cho em không hề ít hơn anh ta.
– Nhưng anh luôn “giày vò” em.
– Sao em biết Diệp Hải Thần không “giày vò” Hạ Tịch? Người ta đóng cửa lại làm chuyện gì, em sao biết được. Nói không chừng còn thô bạo hơn cả chúng ta. Nếu em không tin, hôm nào hẹn Hạ Tịch đi uống nước, nhìn xem gần đây khí sắc cô ta thế nào.
Trong đầu Doãn Ước lập tức xuất hiện một hình ảnh, chủ yếu là những chuyện mà cô và Kỷ Tùy Châu thường làm. Chỉ là hai khuôn mặt đó nếu đổi lại thành người khác, không khỏi khiến cô rùng mình.
Loại chuyện này không cần nghĩ nhiều thì tốt hơn.
Doãn Ước và Hạ Tịch không có thân thiết gì, trước kia coi như một nửa tình địch, đương nhiên sẽ không hẹn người ta đi dạo phố uống trà này nọ. Lễ đính hôn của hai người họ cũng cần chuẩn bị rất nhiều, chỉ là thỉnh thoảng cô gọi điện cho Sandy, trong giọng nói của chị ấy dường như có thể nghiền ngẫm ra được điều gì đó.
Chắc là chị ấy đã nghe được tin này rồi, dù sao cũng là người trong giới này mà. Nói chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng là giả, Doãn Ước có hơi đau lòng cho chị ấy.
Chỉ là đau lòng còn chưa được bao lâu, một loạt bom nổ lũ lượt kéo đến.
Hạ Tịch bị ông Hạ nghi ngờ không phải là cháu ruột của họ Hạ.
Chuyện này có thể sẽ huyên náo rất lớn.
[1] Mẹ vinh hiển nhờ con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT