"Trên đời này có gì là Hủ không chiếm được đâu, cho dù ta chọn lựa như thế nào cũng không sánh được với những thứ ngươi đã tặng cho ta, đã như thế không bằng tặng thứ gì đó khác biệt một chút" Bước chân ngừng lại, Kì Minh Nguyệt xoay người đối diện với Kì Hủ Thiên, đáy mắt ánh lên ý cười giảo hoạt.
Cho dù y tặng thứ gì, chỉ cần là tự y chọn lựa, phụ hoàng chắc chắn sẽ thích, nhưng nếu không chọn được vật hiếm có trên đời, y không muốn tùy tiện cho đi, tìm kiếm khắp nơi, cho dù có đặc biệt ra sao, làm sao có thể sánh cùng với phụ hoàng?
Từ khi còn bé đã có được vô số trân bảo trong cung, từ khi lên thái tử, đến lúc này là cả Thương Hách đều là phụ hoàng cho y, khó mà đếm hết được, nhưng thứ mà y quý trọng nhất đều không phải những thứ như vật ngoài thân này, ắt hẳn phụ hoàng cũng là như thế.
"Càng nghĩ càng thấy có thể xứng với thân phận của Hủ, lại có thể khiến ngươi vui vẻ, chỉ có một thứ" Kéo người trước mặt lạ gần, ý cười giảo hoạt trên môi tăng thêm vài phần ái muội kiều diễm, dán lên môi hắn nói "Nếu đem Minh Nguyệt tặng cho, tùy phụ hoàng muốn thế nào..."
"Lễ vật như thế, phụ hoàng thích chăng?" Đôi môi gần trong gang tấc lộ ra hơi thở ấm áp trong làn gió đêm, lời nói từ đôi môi thiêu đốt tình ý trong tâm Kì Hủ Thiên, đem người trước mặt ôm vào lòng, một tay hắn vuốt ve sau lưng Kì Minh Nguyệt, một tay nâng gương mặt của y lên "Nếu Minh Nhi ở chỗ này câu dẫn phụ hoàng, đừng trách phụ hoàng không cầm lòng được"
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời tựa ánh trăng kia, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại lộ ra tình ý ẩn chứa dường như được bóng đêm nhuốm màu, trong đôi mắt tương tự hắn lộ ra mị hoặc sâu không thấy đáy, cong cong khóe môi, nhẹ nhàng nói với hắn "Ta muốn phụ hoàng nhẫn nại lúc nào?"
Không đợi Kì Hủ Thiên phản ứng, Kì Minh Nguyệt đã nghiêng người hôn lên đôi môi trước mặt, còn chưa đợi y đem đầu lưỡi luồn vào trong, đôi môi phụ hoàng đã hé mở, cướp lấy môi lưỡi y dây dưa quấn quýt không rời.
Kì Hủ Thiên đối với sự hấp dẫn mắt thấy tai nghe này không thể làm ngơ được, cũng không muốn làm ngơ, thuận theo suy nghĩ của bản thân mặc sức mà hôn lấy hôn để người trong lòng, cũng không bận tâm giờ phút này bọn họ đang đứng ở ngay trên cầu.
Để cho người khác nhìn ra quan hệ của hắn với Minh Nhi thì đã sao, nơi này không có ai nhận biết thân phận của bọn họ, có thì chính là người mơ tưởng đến Minh Nhi, lúc này đây hắn hoàn toàn không ngại chứng tỏ quyền sở hữu của mình.
Minh Nhi cho tới bây giờ đều thuộc về hắn, nếu muốn đem y giấu chốn thâm cung ngăn cách ánh mắt người khác dòm ngó, hắn cần gì phải đưa y lên ngai vàng, để Minh Nhi cùng hắn thống trị cả thiên hạ này, để cho cả thiên hạ đều chỉ biết tên của Nguyệt hoàng mà không biết tư thái của Nguyệt hoàng bọn họ ra sao, không cho người trong ngực lộ ra một chút phong tình nào trước mặt người khác.
Tất cả nét cười, lạnh nhạt mê người, dù là nét mặt nào của Minh Nhi đều chỉ thuộc về một mình hắn.
Ôm chặt Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên càn quấy trong khoang miệng y, cướp lấy toàn bộ phản ứng của y, tới khi môi y ướt át không kịp khép lại, cả hai đều thở dốc không ngừng.
Từ môi đến răng đều ngập tràn hơi thở của phụ hoàng, liếm vệt nước bên môi, Kì Minh Nguyệt hơi lui lại, khẽ thở gấp, chỉ cảm thấy sau lưng y cũng treo không ít hoa đăng chưa thắp, khiến cho cây cầu ngược lại càng thêm vẻ mông lung mờ ảo, chỉ có thể lần mò đi xuống mới có thể nhìn thấy được ánh sáng rực rỡ.
"Nơi này thì làm sao? Tất nhiên là nơi thuộc về Minh Nhi, chỉ cần là nơi thuộc về Minh Nhi, ta làm sao quản được cái gì" Kì Hủ Thiên tiếp lời y, nhìn lướt qua xung quanh, không biết Lưu Dịch đã biến mất từ khi nào, hẳn là đã ra lệnh cho Huyết Ảnh ngăn cản đám đông, cười khẽ vừa lòng, bàn tay không ngừng lần xuống dưới thắt lưng của Kì Minh Nguyệt, đẩy tay của y ra, tiếp tục ấn xuống mông.
"Phụ hoàng..." Kì Minh Nguyệt tùy ý cho hắn mơn trớn, trong miệng nhắc nhở "Chúng ta chỉ mới ra cửa, lúc trưa hẳn là đủ rồi đi"
Sau khi dùng bữa trưa xong thì về phòng, tối muộn mới ra ngoài dùng bữa tối, tuy chỉ làm một thời gian ngắn, sau đó ôm nhau ngủ nhưng nhớ lại cảnh tình sự kia, đến lúc này cơ thể vẫn còn lại dư âm khoan khoái, đã triệt để ăn sạch y như vậy, chẳng lẽ phụ hoàng còn chưa thấy đủ?
"Minh Nhi rõ ràng là biết, chỉ cần là ngươi, vĩnh viễn phụ hoàng đều không thấy đủ" Kì Hủ Thiên cười cười kéo người trước mặt lại gần, vuốt ve khi nặng khi nhẹ lên đôi mông mềm mại co giãn.
Lại áp sát vào nói thêm "Huống chi Minh Nhi nói như vậy, bảo phụ hoàng còn nhẫn nại thế nào cho được, muốn tự đem mình dâng tặng, còn nói là tùy ý ta, Minh Nhi không được đổi ý"
Kì Minh Nguyệt chỉ cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay phía sau y cách một lớp vải truyền đến, mông bị xoa cũng nóng lên, ngẩng đầu nhìn đôi mắt ưng hẹp dài sáng rỡ lại nồng nhiệt, liền kề sát người dưới vào cùng một chỗ với hắn.
"Ta đâu có nói là tặng hôm nay, phụ hoàng sao có thể cưỡng ép" Câu đùa của Kì Minh Nguyệt còn chưa dứt, bàn tay đang từ dưới mông bất ngờ chuyển ra trước, vật giữa hai chân bị bàn tay kia nắm lấy, bên tai vang lên tiếng cười khẽ thâm trầm "Chẳng lẽ Minh Nhi muốn nhịn sao, nếu đã vậy..."
Khẽ xoa nhẹ nơi đã cương cứng lên, Kì Hủ Thiên cười tà, thời gian trước vì không muốn ảnh hưởng Minh Nhi cưỡi ngựa đi đường nên hắn cũng không gần gũi với y, tuy sau giữa trưa đã bù đắp lại nhưng một khi dục vọng bị kiếm chế có cơ hội được giải phóng lại càng khiến hắn vẫn cảm thấy không đủ.
Đăng cơ thành hoàng, Minh Nhi có thêm một phần uy nghi lại càng làm cho hắn si mê. Ngoại trừ đem y cột vào mình, hắn không biết phải làm thế nào, lại càng hận không thể thực sự hòa làm một với y.
Kì Minh Nguyệt nhìn đôi mắt ngập tràn tình ý và dục vọng đang chăm chú nhìn vào y, dường như ẩn chứa một ngọn lửa âm ỉ "Phụ hoàng nhìn ta như vậy, chẳng lẽ là muốn ăn Minh Nguyệt hay sao?"
Nắm lấy bàn tay đặt giữa hai chân lại gần thêm chút nữa, y cũng không tính nhẫn nhịn, chỉ là không muốn để cho cử chỉ thân mật của hai người rơi vào trong mắt người khác, nếu nơi này không có người thì không cần che giấu gì hết.
Từng bước một áp sát vào Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên há miệng cắn nhẹ lên vành tai y, đầu lưỡi liếm qua, giọng nói ái muội "Nếu Minh Nhi đã nhận ra, có chịu tặng trước cho ta hay không?"
"Phụ hoàng muốn như thế nào?" Kì Minh Nguyệt nhìn sơ khung cảnh xung quanh, người đi đường đều bị Lưu tổng quản ngăn lại, hay là bởi vì có Huyết Ảnh trong tối, trên cầu không một bóng người.
Tiếng người xôn xao từ dưới cầu vọng lên, bọn họ đứng ở nơi mờ mờ tối nhìn xuống, dường như cách xa trần thế náo nhiệt bên dưới khiến cho giờ phút này càng thêm tĩnh lặng, yên lặng đến mức dường như có thể nghe được nhịp tim của phụ hoàng.
Ngoài tiếng nhịp tim, bên tai còn nghe thấy giọng nói trêu đùa "Minh Nhi đang nhìn cái gì? Cho dù phụ hoàng không chờ được nữa cũng sẽ không làm gì với ngươi ở đây, lỡ như bị người nhìn thấy chẳng phải sẽ khiến phụ hoàng tổn thất hay sao, chúng ta vẫn nên trở về thôi?"
Không biết là ai vừa mới dụ dỗ khiêu khích y, lúc này còn nói như thế mà tay thì lại vẫn trêu đùa hạ thân y, Kì Minh Nguyệt cười như không cười liếc mắt một cái, lấy hiểu biết của y về phụ hoàng, nếu cứ tiếp tục nữa, nam nhân này chắc gì không dám làm chuyện gì đó ngay tại đây.
Tâm tư thoắt cái biến đổi, làm việc bí hiểm khó đoán, Thương Hách đế chưa từng thay đổi, cũng giống như tâm tư của y.
"Vậy thì về đi, tuy hội hoa đăng này không tồi nhưng cũng không thể khiến ta động tâm như phụ hoàng được" Đôi môi khẽ cong lên tương tự nhau, Kì Minh Nguyệt nắm tay hắn đi về phía bên kia cầu.
Dù không cần nhìn y cũng biết sắc mặt lúc này của nam nhân đi phía sau là như thế nào, đôi mắt hẹp dài kia hẳn là chứa đầy ý cười thỏa mãn cùng với tình ý sâu nặng ẩn bên trong.
Hai người đi về, nhưng không phải đi con đường lúc trước mà là chọn một đường nhỏ vắng vẻ hơn.
Tiếng người ồn ào loáng thoáng, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, cuốn lấy mái tóc của hai người từng lọn tung bay, dưới ánh trăng mờ mịt quấn quýt vào nhau rồi lại tản ra sau lưng, dường như ánh trăng bàng bạc đan xen vào sợi tóc lộ ra ánh sáng lành lạnh, y phục huyền sắc cùng với lục nhạt dưới ánh trăng kề cận bên nhau, ai cũng không nói, sóng vai mà đi, bàn tay nắm dưới tay áo chưa từng buông ra.
Lần này Kì Hủ Thiên cũng không vội vã trở về, lễ vật này chính là tâm ý của Minh Nhi, so với các lễ vật khác Minh Nhi của hắn càng rõ ràng hơn, hắn muốn không phải điều gì khác, mà chỉ là một người mà thôi.
Bàn tay dường như siết chặt hơn, Kì Minh Nguyệt cúi đầu, dưới vạt áo huyền sắc, bàn tay khớp xương cân xứng, ngón tay thon dài hữu lực nắm chặt lấy tay y, nhiệt độ lòng bàn tay lan tỏa trong tay y.
Y biết, lễ vật của y là chính xác.
Đôi mắt khẽ nheo dưới ánh trăng mát lành, bởi vì ý cười mà cong lại, ngẩng đầu hỏi người bên cạnh "Phụ hoàng tâm trạng rất tốt sao?" Câu này tùy hắn hiểu sao thì hiểu, phụ hoàng hẳn là sẽ thích, không biết phụ hoàng muốn đưa ra yêu cầu gì đây.
"Chẳng lẽ là đang lo lắng nghĩ xem phụ hoàng muốn gì sao? Nếu ta nói..." Ngừng chân, kề sát vào Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên cúi đầu, lời thì thầm tựa như nỉ non dưới gió đêm lạnh lẽo lộ ra hơi thở nóng hổi, mỗi một từ một chữ rơi vào trong tai đều khiến người ta đỏ mặt nóng tai, Kì Minh Nguyệt nghe giọng nói bên tai, nhịp tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Phụ hoàng đúng là muốn y...
Đang muốn nói tiếp lại nghe Kì Hủ Thiên nói "Nhưng trước đó, ta còn muốn Minh Nhi làm một chuyện"
Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu thắc mắc, nam nhân bên cạnh lại không nói tiếp, cười cười ôm lấy y, bất chợt phóng người lên, trong chốc lát, trước mắt bọn họ là sân nhỏ nơi bọn họ ở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT