“Minh Nguyệt chỉ có một vị hoàng muội này thôi.” Kì Minh Nguyệt hơi hơi nhíu mày, tuy rằng đối với Ngưng Lộ, dĩ vãng trước đây hắn cũng không coi trọng cho lắm.
Mười lăm tuổi liền có thể kết hôn, từ trước đến nay Ngưng Lộ ở trong cung, trừ bỏ thân là công chúa, cũng không được người ta coi trọng như hoàng tử, tính tình của nàng cũng là cả một vấn đề, hắn đã không chỉ một lần nghe hạ nhân nghị luận, công chúa duy nhất trong cung rất tùy hứng điêu ngoa, chẳng trách không được Bệ Hạ yêu thích, đã có thanh danh như vâyh, tất nhiên cũng không có người nào dám tùy tiện nhắc tới chuyện hôn nhân.
Các vị đại thần chức cao thì không muốn công tử trong nhà cưới một cô công chúa vô dụng, chức thấp thì lại không dám trèo cao, mẫu thân Lâm Phi của Ngưng Lộ cũng không muốn tùy ý đem nữ nhi gả cho nhà quan viên tầm thường, thành ra cũng buông tha cho chuyện này.
Thấm Vũ đứng thẳng người lại, khuôn mặt thon gầy tựa hồ có chút ngạc nhiên, nhưng nhìn kĩ lại thì lại là bộ dáng không cho là đúng: “Tới lúc này, Thấm Vũ cũng nói thẳng, trong mắt ta Thái Tử điện hạ cũng không phải là người sẽ vì người khác mà lo lắng, Ngưng Lộ công chúa tuy là hoàng muội của ngươi, chỉ sợ ngươi lúc trước cũng không đem nàng đặt ở trong lòng đi.”
Nghe Thấm Vũ nói như vậy, Kì Minh Nguyệt cũng không phủ nhận, khóe môi khẽ nâng lên, thản nhiên gật đầu: “Có thể khiến cho Minh Nguyệt để ở trong lòng cũng chỉ có một người, nhưng người khác ta cũng không có hứng thú bận tâm.” Nếu là bận tâm nhiều hơn, Phụ Hoàng sẽ lại tức giận.
“Xem ra chuyện công chúa đã làm ở Xích Hi Điện, đã khiến cho Thái Tử Điện hạ cảm động, bằng không lại vì nàng mà tới gặp riêng ta.” Không hỏi người trong lòng Kì Minh Nguyệt kia là ai, Thấm Vũ nhìn vị Thái Tử của Thương Hách một thân y bào nguyệt sắc trước mặt, thủy chung vẫn đều cảm thấy thú vị, một người lãnh tình như vậy, vì sao mọi người đều nghĩ rằng hắn thân thiện, rồi ra sức giữ gìn bảo vệ hắn, tỷ như cái nàng Ngưng Lộ kia.
“Chỉ là hồi báo thôi, tuy nói việc nàng đã làm chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nếu đã làm, Minh Nguyệt tất nhiên sẽ hồi báo.” Theo lẽ thường không phải như vậy sao, Ngưng Lộ một lòng vì hắn, đối với vị hoàng muội này, hắn tất nhiên không thể không quan tâm một chút: “Hôn sự của ngươi và Ngưng Lộ, đã quyết định rồi, Thấm Vũ tính làm như thế nào?” Đối với Thấm Vũ, Minh Nguyệt vẫn thủy chung cảm thấy được hắn là một kẻ biết thức thời. Ngày hôm đó ở trong Xích Hi Điện, nếu Thấm Vũ không thuận theo lời của Ngưng Lộ, cục diện hôm nay có lẽ đã rất khác.
“Cũng không có tính toán gì, nếu đã đáp ứng với Thái Tử rồi, Thấm Vũ nhất định sẽ làm được, cũng sẽ không cô phụ Ngưng Lộ công chúa.” Nhớ tới cử chỉ kinh người của Ngưng Lộ trong Xích Hi Điện ngày ấy, Thấm Vũ nhịn không được lộ ra chút ý cười, sau này chắc chắn sẽ rất thú vị, chỉ là, hắn càng muốn biết nếu …………..
“Thấm Vũ có chút tò mò, nếu ngày hôm ấy ta không phối hợp với lời công chúa nói, mà là làm theo lời của Liên Sóc, nói là Thái Tử đem ngọc bội cho ta, thì sẽ như thế nào?”
“Như vậy mọi chuyện sẽ không giống như hôm nay.” Kì Minh Nguyệt trả lời như vậy rồi hơi hạ ánh mắt xuống, ở trong khoảnh khắc đó vẫn có thể nhìn thấy vẻ ôn nhu như nước, nhưng Thấm Vũ lại không bỏ qua độ cung rất nhỏ bên môi hắn kia, rất nhỏ, lại lạnh băng đến cực điểm. “Nếu trưởng lão của Liên Đồng chết bất đắc kì tử ở Thương Hách không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, có lẽ sẽ dẫn phát chiến tranh giữa hai nước đi.” Nâng lên ánh mắt, Kì Minh Nguyệt tùy ý nói.
Biết lời này của hắn cũng không phải nói đùa, Thấm Vũ lắc đầu: “Mọi người đều nói rằng Thương Hách Thái Tử là nhân vật bất phàm hiếm có trên đời, nhưng theo Thấm Vũ thấy, không chỉ là dung mạo cùng trí tuệ hiếm có, mà ngay cả sự vô tình cũng là hiếm gặp. Nay Liên Đồng đã liên tiếp có các cuộc xung đột nhỏ với An Dương, tuy nói là không nghiêm trọng lắm, nhưng về sau sẽ thế nào cũng khó mà đoán trước, nếu Thái Tử thật sự dẫn phát chiến tranh giữa Liên Đồng và Thương Hách, thiên hạ chẳng phải sẽ đại loạn, Thái Tử thật sự không thèm để ý chuyện đó sao?”
“Minh Nguyệt chưa bao giờ có ý muốn loạn thiên.” Nhớ tới lời Đàm Vô tiên đoán năm nào, Kì Minh Nguyệt khẽ nhếch lên khóe miệng lộ vẻ trào phúng: “Có điều nên thiên hạ tất phải loạn, Minh Nguyệt cũng không ngăn cản được, nếu thực sự có một ngày sinh ra đại loạn, thân là thái tử của Thương Hách, ta sẽ tuyệt đối không nương tay, nếu muốn nói ta vô tình, không bằng trách kẻ khiến cho thiên hạ đại loạn kia đi.”
“May mà người đó không phải là Thấm Vũ.” Giống như có chút cảm khái, Thấm Vũ nhớ tới hoàn cảnh trong Xích Hi Điện ngày đó, bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn mình không đem có đem Liên Đồng dẫn đến họa diệt quốc.
“Chỉ tiếc là nhiệm vụ mà Nữ Hoàng Bệ Hạ giao phó, nói vậy tựa hồ ta không hoàn thành được rồi.” Nhớ tới những lời Nữ Hoàng nói trước lúc xuất phát, Thấm Vũ nặng nề thở dài. Thái Tử Thương Hách không phải người dễ đối phó, đây là chuyện hắn đã sớm biết, Nữ Hoàng lệnh hắn đến Thương Hách mà không phải người khác cũng chính là vì nguyên nhân này, chỉ là kết quả chỉ sợ sẽ không làm cho nàng vừa lòng đi.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ buổi tiệc rượu trong Xích Hi Điện, trong mấy ngày này Liên Mộ Hi thường xuyên tới Chiếu Hoa Điện tìm hắn, tất nhiên là vẫn chưa gặp, nhưng y vẫn chưa chịu từ bỏ. Sau khi phát sinh chuyện Liên Sóc, Liên Mộ Hi chỉ được phép đi lại trong giới hạn hoàng cung, không thể bước ra khỏi cung nửa bước, nhưng y giống như cũng không để ý chuyện đó.
An Dương Vương có thật là giống như vẻ bề ngoài, quả thực khờ dại vô dụng như vậy hay không? Buông xuống lá thư mật trong tau, vẻ hứng thú tùy ý hiển lộ lên từ khóe môi khẽ nhếch một lên của Kì Minh Nguyệt.
“Hôm ấy ngươi đã bị thương phải không?” Búng máu kia của Liên Sóc khiến cho không ít thị vệ bỏ mình, một số ít võ quan bị thương nặng, sau khi thái y xem xét thì nói là trúng độc, lại không có cách giải độc, đến nay chỗ bị máu tươi bắn phải của mấy ngươi kia vẫn đang tiếp tục thối rữa, toàn thân cứng ngắc giống như chết vậy, Vô Hào lúc đó lại đứng gần Liên Sóc như vậy, không có khả năng không có việc gì.
Vô Hào không nói, tựa hồ như không nghe thấy câu hỏi của hắn, lại giống như đang do dự, một lúc lâu sau mới mở miệng bật ra một chữ: “Phải.”
Ngữ thanh cực nhẹ, cũng cực kì không xác định khiến cho Kì Minh Nguyệt lại càng nhíu mày chặt hơn: “Cởi quần áo ra.” Đối với Vô Hào, cho tới bây giờ đều là mệnh lệnh, Kì Minh Nguyệt cũng không nhiều lời nói với hắn, đối với quá khứ của hắn cũng không hỏi đến, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là y khoanh tay đứng nhìn thủ hạ của mình tự tổn hại an nguy của bản thân, quá khứ của Vô Hào có thể không hỏi, nhưng nếu hắn bị thương thì không thể không lưu ý.
Y theo công lực của Vô hào, Liên Sóc lại có thể khiến hắn bị thương, điều đó tất nhiên có quan hệ tới việc bọn họ có chung một sư phụ. Đến tận lúc này cũng không cần hoài nghi nữa, những người áo xám kia, Dạ sử, Vô Hào, Bách Lý Vong Trần, Liên Sóc, sư phụ của tất cả bọn họ đều là cùng một người, cũng là người năm đó khiến cho hắn bị trúng Liên Tâm Cổ.
“Cởi quần áo ra.” Thấy Vô Hào không hề cử động, Kì Minh Nguyệt lại nói thêm một lần. Hắn không phải không nhận ta tình trạng của Vô Hào không bình thường, độc huyết có thể khiến cho người khác mất mạng hoặc bị thương nặng lại rơi vào trên người Vô Hào, ngày hôm đó nhìn có vẻ vô sự, nhưng tình hình trước mắt xem ra không phải như vậy.
Vô Hào vẫn đứng ở chỗ cũ, thân ảnh bình tĩnh đứng thẳng giống như một con rối mất đi linh hồn, trên khuôn mặt không chút biểu tình chợt giống như có một tia giãy dụa lưỡng lự lóe qua, lại không tránh được con mắt của Kì Minh Nguyệt, Vô Hào vốn đến từ An Dương, cũng từng là đệ tử của vị “sư phụ” kia, độc huyết của Liên Sóc có ảnh hưởng gì tới hắn, sau khi suy đoán, Kì Minh Nguyệt bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Ta nhắc lại lần nữa, cởi quần áo ra.”
Dưới mệnh lệnh của Kì Minh Nguyệt, Vô Hào rốt cục cởi áo ngoài ra, nửa thân trên hiện ra, có thể thấy được một mảng đỏ thẫm thấm ra lớp vải, giống như một đóa hoa đỏ rực sắp đến kì nở rộ. Kì Minh Nguyệt nhìn thấy như vậy trong thoáng chốc lại trở nên hết sức căng thẳng.
Mảng đỏ thẫm kia không phải là vật gì khác mà chính là búng máu mà Liên Sóc đã phun ra ngày hôm đó, dấu vết của những vết máu loang lổ, màu sắc đỏ sẫm chói mắt, mang theo một loại điềm xấu quỷ dị, trải rộng ra trên cơ thể Vô Hào.
Độc huyết rơi vào trên cơ thể người khác khiến cho làn da thối rữa, có thể khiến người mất đi tính mạng, rơi vào trên người Vô Hào lại in thành màu sắc như thế. Lẽ ra nên cảm thấy may mắn vì Vô Hào vô sự, nhưng Kì Minh Nguyệt lại từ hơi thở của hắn cảm giác ra sự khác thường.
Người khác sau khi bị dính độc huyết kia cơ thể sẽ bị thương, nhưng Vô Hào lại giống như hồn phách mới ngưng kết trên cơ thể con rối lại bị đánh tan đi, mọt lần nữa bị loại tử khí kia ăn mòn.
———————————————————— Hết chính văn chương 143 —————————————————————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT